Editor: Linh Vũ "Để anh đưa em về!" Thương Nhĩ Kỳ vòng qua Hứa Tâm Lam, đi đến trước mặt Vận Nhi muốn mở cửa xe, Vận Nhi vội vàng bắt lấy tay anh ta, cười nói: "Không cần, em tự ngồi xe về được rồi!" "Vận Nhi, em đang để bụng chuyện gì vậy?" Thương Nhĩ Kỳ có vẻ hơi tức giận, trước đó anh ta vẫn cố lờ đi sự tồn tại của cô, cũng cố ép mình không đi tìm cô nữa, không thèm nghĩ đến cô, nhưng lúc cô thật sự đứng ở trước mặt anh ta, anh ta lại nhịn không được mà quan tâm cô. Anh ta biết là anh ta đã hết đường cứu chữa rồi, chỉ cần đụng đến Tô Vận Nhi là anh ta chẳng còn kiêu ngạo và nguyên tắc gì nữa. "Không phải, em không có ý này, nhưng mà hiện giờ Tâm Lam còn cần anh hơn!" Vận Nhi phát hiện ra Hứa Tâm Lam đang ở chỗ cách đó không xa nhìn hai người họ, Vận Nhi ôm Tâm Nhi một lúc lâu, tay cũng đã hơi mỏi. "Được, Tô Vận Nhi, cứ theo ý em vậy!" Thương Nhĩ Kỳ cố tình vặn vẹo ý của cô, ngay sau khi cô nói xong thì anh ta lập tức đến trước mặt Hứa Tâm Lam, thừa dịp cô ấy còn chưa chuẩn bị, liền nhẹ nhàng hôn lên môi cô ấy. Vận Nhi thở dài nhìn hai người họ thân mật, cô cũng không biết cô làm vậy là đúng hay sai, cô lựa chọn yên lặng xoay người, đi ra khỏi biệt thự rồi ngăn một chiếc taxi lại. Hứa Tâm Lam biết ánh mắt của anh ta vẫn luôn dõi theo Vận Nhi ở phía xa, cho đến khi bóng dáng cô đã khuất hẳn thì anh ta mới buông ra, cả người Hứa Tâm Lam đều mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất. Thương Nhĩ Kỳ buồn bực bỏ tay vào túi quần, không nóng không lạnh thốt ra ba chữ: "Thật xin lỗi!" Thế nhưng cũng không đỡ cô ấy dậy! &d.đ.l.q.đ& Hứa Tâm Lam nhìn bóng dáng lạnh nhạt của anh ta, nước mắt chực rơi xuống. Nếu Thương Nhĩ Kỳ biết trước rằng, lúc này anh ta buông tay Vận Nhi còn gây ra tai nạn lớn hơn cả hai năm trước cho cô, thì dù có chết anh ta cũng sẽ không bỏ tay ra lần nữa! Vận Nhi ngồi trên taxi, báo địa chỉ của SK, Âu Thừa Duẫn chỉ cho cô hai tiếng đồng hồ, thấy thời gian cũng chẳng còn nhiều nên cô không đợi anh đến đón nữa mà tự mình trở về. Vận Nhi thấy Tâm Nhi đã không còn hoạt bát giống như trước đây nữa, một đứa bé mới bốn tuổi đã phải trải qua biến cố như vậy, chắc hẳn sẽ để lại bóng ma ở trong lòng. Từ trước đến giờ, hình tượng của Hứa Minh Nhân ở trong lòng Tâm Nhi vẫn luôn rất tốt, thế nhưng sau chuyện của Hứa Minh Phong, Tâm Nhi càng ngày càng cách xa anh ta. Xe đi được nửa đường, di động của Vận Nhi đột ngột vang lên, cô hơi ngạc nhiên vì Tô Ân Huệ cũng biết số điện thoại mới của cô. Tô Ân Huệ gọi điện tới, nói với cô rằng Tô Viễn Hàng ốm nặng, muốn gặp mặt cô một lần, Vận Nhi cuống quýt cúp điện thoại, bảo tài xế quay xe, đi về hướng bệnh viện. Trong lòng Vận Nhi có chút sợ hãi, sức khỏe của Tô Viễn Hàng vẫn luôn rất tốt, sao lại có thể đột nhiên đổ bệnh như vậy, chẳng lẽ là liên quan đến chuyện lần trước cô trốn nhà đi sao? Vận Nhi gấp đến nỗi chảy cả nước mắt, lần trước gặp anh cả nhưng không nghe thấy anh cả nói gì, cũng không thấy anh bảo cô về nhà, chẳng lẽ ngay cả anh cũng không coi cô như người nhà họ Tô nữa sao? Tâm Nhi nhìn thấy Vận Nhi khóc thì cũng khóc theo, Vận Nhi vừa an ủi cô bé, lại vừa lo lắng cho bệnh tình của Tô Viễn Hàng. diễn!đà[email protected]ê#quý$đôn Đến lúc tới bệnh viện, Vận Nhi vội vàng ôm Tâm Nhi chạy lên tầng ba, kỳ lạ là lúc cô vào phòng bệnh mà Tô Ân Huệ đã dặn trong điện thoại thì phát hiện trong phòng bệnh không một bóng người, lúc nãy đi lên đây cô cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, sao trong bệnh viện này đến cả một hộ sĩ cũng không thấy bóng dáng. Bởi vì chạy quá nhanh, lại còn ôm cả Tâm Nhi nên Vận Nhi thấy hơi mệt, thả Tâm Nhi xuống đất rồi đỡ lấy vách tường thở hổn hển mấy hơi, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Tô Ân Huệ thì bên ngoài cửa thình lình xuất hiện mấy bóng đen, cô còn chưa bấm số xong thì miệng đã bị người ta bịt kín, Vận Nhi theo bản năng nghĩ ngay tới Tâm Nhi, nhưng ý thức lại bắt đầu mơ hồ, sau đó thì dần mất đi tri giác. Sau khi Âu Thừa Duẫn lái xe đến nhà họ Hứa thì nghe Hứa Tâm Lam nói Vận Nhi đã đi rồi, trong lòng anh liền có dự cảm không lành, Vận Nhi còn mang theo Tâm Nhi, chắc chắn sẽ không đi đâu xa. Anh vội vàng lái xe quay lại SK, phát hiện Vận Nhi vẫn chưa về đây, lại gọi cho cô thì điện thoại đã bị tắt, Âu viên không có, nhà họ Tô cũng không, Âu Thừa Duẫn không có bất cứ tin tức gì của cô thì hoàn toàn hoảng loạn. Anh đã tiêu hủy hết toàn bộ tư liệu cá nhân của mình trong tổ chức, không còn ai dám xuống tay với anh mới phải. Vậy thì Vận Nhi đang ở đâu? Lúc Vận Nhi tỉnh dậy thì không biết mình đang ở nơi nào, cả người cô bị dây thừng thô ráp trói chặt vào cây cột hình trụ, ngay cả miệng cũng bị nhét một mảnh vải bẩn thỉu, cô hoảng sợ trừng mắt, chỗ này rất tối, qua cánh cửa sổ cũ kỹ, cô chỉ có thể loáng thoáng cảm giác được nơi này giống như đang ở trên không, xung quanh còn có mùi gỉ sắt. Hiện giờ cô lo nhất chính là Tâm Nhi, không biết tại sao cô lại ở đây? Thật ra Vận Nhi tỉnh lại đã là hai ngày sau đó, nhưng cô không hề có chút nhận thức nào về điều này, chỉ cảm giác khắp người đau nhức, miệng bị chặn lại, cô ghê tởm đến mức muốn nôn ra, hơi hoảng hốt, chẳng lẽ cô bị bắt cóc sao? Không ngờ lại nghe thấy tiếng mở cửa, cả người cô lập tức nâng cao cảnh giác, mắt hơi đau nhức, có phần khó tiếp nhận luồng ánh sáng chói mắt từ bên ngoài truyền tới, Vận Nhi há mồm muốn lên tiếng, nhưng không phát ra được chút âm thanh nào. d~đ~l~q~đ Mãi cho đến khi một đôi giày cao gót sáng bóng xuất hiện trước mặt, Vận Nhi mới ngẩng mặt lên nhìn phía trước, lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Chính là cô ta, lúc trước là cô ta đã lái xe đụng vào người cô, là Mễ Na! Bây giờ Vận Nhi ngẫm lại mới thấy, vụ tai nạn ngày đó không phải là ngoài  ý muốn, cô ta rõ ràng là nhắm thẳng vào cô! "Tô Vận Nhi, nếu như Âu Thừa Duẫn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô hiện giờ, cô nói xem, liệu anh ấy có còn cần cô nữa không?" Mễ Na chậm rãi ngồi xuống, tay giơ lên cho Vận Nhi một cái bạt tai. Vận Nhi trước giờ chưa từng bị người ta đánh, lúc này đau đến mức chảy cả nước mắt, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô ta. Người phụ nữ này điên rồi sao? Bắt cóc là hành vi phạm pháp đấy! Mảnh vải trên miệng bị Mễ Na kéo xuống, Vận Nhi lập tức hét lên với cô ta: "Đứa nhỏ đâu rồi? Cô giấu đứa nhỏ đâu rồi?" Tâm Nhi mới có bốn tuổi, không có Vu Nặc và cô ở bên cạnh, chắc chắn là cô bé rất sợ hãi. Bây giờ Vận Nhi mới cảm nhận được người phụ nữ này đáng sợ đến mức nào, hai mắt cô ta đỏ ngầu chứa đầy vẻ căm hận, ngày đó gặp nhau trong quán cà phê, cô ta đã muốn xuống tay với cô, nếu không phải có Âu Dương giữ lại thì cô đã sớm bị cô ta xử rồi. Sau đó thì bị xe đụng bị thương, bây giờ lại là bắt cóc, Vận Nhi tin rằng những điều này chẳng phải là ngoài ý muốn, tất cả đều là âm mưu của cô ta! Sao cô ta lại có thể đáng sợ như vậy? "Con bé kia là con của hai người sao?" Mễ Na dường như nhớ tới cái gì, cô ta biết trước kia hai người đã từng là vợ chồng, bây giờ nghĩ đến chuyện đứa bé kia có thể là con của hai người, sự căm hận trong lòng cô ta càng trở nên mãnh liệt. Âu Thừa Duẫn đã hủy toàn bộ mọi thứ của cô ta, dựa vào đâu mà tương lai của anh lại tươi sáng như vậy? "Không, không phải, cô đừng có làm con bé bị thương, con bé không phải là con của chúng tôi..." Khóe mắt của Vận Nhi ngập nước, cảnh tượng trước mắt ngày càng mơ hồ, cô ra sức lắc đầu, lớn tiếng cầu xin Mễ Na: "Con bé mới có bốn tuổi, cô thả con bé ra đi..."