Vận Nhi không kiên nhẫn đẩy gương mặt tuấn tú chướng mắt kia ra, thở phì phì đẩy anh, kéo chăn che kín mặt, có chút tùy hứng nói, “Không cần, không muốn, em không đồng ý!” Mỗi lần đều dùng sức mạnh với cô, thậm chí không để ý cảm thụ của cô, Vận Nhi vừa yêu vừa hận người trước mắt. “Vậy em còn muốn để anh chờ bao lâu, lão bà, anh đã không thể chờ nữa, em đáp ứng đi!” Âu Thừa Duẫn không ngừng cố gắng, kéo chăn đắp trên mặt cô xuống, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của cô, kiên nhẫn dụ dỗ, Vận Nhi hừ nhẹ một tiếng, trừng mắt liếc anh, luôn nói không ép cô, hiện tại này không phải là bức bach cô sao! “Âu Thừa Duẫn, em nói lại một lần nữa, hôn nhân này không phải anh nói kết liền kết, nói ly thì ly, nói phục liền phục, anh coi Tô Vận Nhi em là gì?” Vận Nhi phiền não ngồi dậy, trên mặt tràn đầy tức giận, nhìn Âu Thừa Duẫn sửng sốt, người phụ nữ nhỏ phát uy, hậu quả thật sự không chịu nổi. Âu Thừa Duẫn tự biết đuối lý, dù sao hiện tại cũng đã dụ dỗ lên giường, về sau anh thực chiến nhiều thêm mấy lần, đến sinh khi gạo nấu thành cơm, xem cô còn nói không nữa hay không, Âu Thừa Duẫn cười xấu xa, ánh mắt tà ác dừng lại ở bụng Vận Nhi, đứa nhỏ kia, là tiếc nuối tồn tại trong lòng của hai người, anh thật sự rất muốn có một kết tinh của cô và anh. Vận Nhi bị ánh mắt bỉ ổi của anh nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên, nắm gối đầu sau lưng ném tới mặt anh, “Lưu manh!” Trên trán Âu Thừa Duẫn tràn đầy vệt đen, nói thế nào anh cũng là nam kim cương toàn bộ châu Á, thế nào đến miệng cô lại thành lưu manh, nhưng mà anh tuyệt không để ý giở trò lưu manh với cô, dường như mỗi lần khi dễ cô đều khi dễ đến nghiện. Nhìn cô uể oải không phấn chấn, bộ dáng có chút mệt mỏi, Âu Thừa Duẫn cũng không nhẫn tâm quấy rầy cô, mà ôm cô yên tĩnh chìm vào giấc ngủ. Khi Vận Nhi tỉnh lại, mặt ánh mặt trời đã chiếu qua cửa sổ vào phòng, cô nhìn đồng hồ treo tường ở đầu giường, vị trí bên cạnh đã không còn ai, Vận Nhi hít sâu một hơi, không biết anh rời đi lúc nào, cô ngủ rất sâu, một chút cảm giác cũng không có. Ngồi dậy chuẩn bị đi tắm, hiện tại toàn thân cô vô cùng đau nhức, trong miệng lại mắng Âu Thừa Duẫn cả tram lần. Trong tủ quần áo treo đầy các loại y phục, Vận Nhi nhìn cũng có chút hoa cả mắt, này là anh đã sớm chuẩn bị tốt sao? Là anh đoán cô sẽ đến, tất cả đều là vì cô mà chuẩn bị, Vận Nhi biết anh dụng tâm lương khổ, trong lòng cảm thấy có một tia ngọt ngào. Tiện tay cầm một hai bộ quần áo trắng đen kết hợp, quần jean, lúc tắm xong đi ra, phát hiện điện thoại trên tủ đầu giường đúng lúc vang lên, đó không phải là điện thoại di động của anh sao? Vận Nhi vừa lau tóc đi qua một bên cầm điện thoại di động của anh lên, sau đó liền truyền đến giọng nói dịu dàng của Âu Thừa Duẫn, “Rời giường rồi sao?” “Lão bà?” Âu Thừa Duẫn cho là cô không nghe được, giọng nói lại gia tăng một chút, Tín vừa mới đi tới cửa phòng làm việc để tìm anh, nghe được một tiếng buồn nôn này của anh liền thức thời lui ra ngoài. “Dạ?” Vận Nhi trượt tay, điện thoại di động rơi trên đất, sau đó lại nhặt lên đặt ở bên tai, không nghe thấy câu anh vừa mới nói, “Làm sao vậy?” “Có đói bụng hay không, anh đón em đi ăn cơm có được không?” Biểu hiện của Âu Thừa Duẫn bây giờ hoàn toàn là người chồng hoàn mỹ, Vận Nhi nghe lời tràn đầy cưng chiều của anh, cười ngọt ngào, “Không cần, anh cứ làm việc đi, em muốn đi ra ngoài một chuyến!” “Em muốn đi đâu?” Nghe cô nói muốn rời đi, anh lập tức trở nên khẩn trương. “Đi tìm Tâm Lam, đừng lo lắng, buổi chiều em lại đến công ty tìm anh!” Vận Nhi chỉ muốn biết bọn họ xảy ra chuyện gì, sẽ không không nói với anh một tiếng liền rời đi, Âu Thừa Duẫn mới để cô đi ra ngoài một mình. Ở trong mắt Vận Nhi, Âu Thừa Duẫn càng ngày càng cẩn thận, cô cảm thấy anh thật sự đã thay đổi, càng ngày càng giống người chồng hợp cách, cùng anh tái hôn chỉ là chuyện sớm muộn, chẳng qua hiện tại cô không muốn bởi vì nhất thời xúc động mà lần nữa nhảy vào phần mộ hôn nhân. Lúc Vận Nhi đi ra khỏi biệt thự thì nơi đó đã cóngừng một chiếc xe đang đợi cô, khu biệt thự bờ biển đều là tư nhân, vùng này cũng không có xe taxi, Vận Nhi rất cảm kích Âu Thừa Duẫn đã suy nghĩ chu đáo, không chút do dự ngồi vào xe anh vì cô chuẩn bị, đến cao ốc Hứa thị thì dừng lại, Vận Nhi đuổi tài xé trở về, cô cũng không biết dừng lại bao lâu. Lúc Vận Nhi gặp lại Hứa Tâm Lam có chút giật mình, chỉ hai ngày không thấy, sao cô có thể trở nên tiều tụy như vậy, cặp mắt hiện đầy quầng thâm, sắc mặt có chút tái nhợt, xem ra tinh thần thật không tốt. “Cậu làm sao vậy?” Vận Nhi vươn tay sờ sờ cái trán của cô, hình như cũng không ngã bệnh mà! “Điện thoại di động cũng không mở, tớ tìm cậu khắp nơi!” Vận Nhi xuất hiện khiến Hứa Tâm Lam có chút ngoài ý muốn, Nhìn ra, ánh mắt của cô nhìn Vận Nhi có chút né tránh. “Sao thế? Mệt mỏi sao, tớ sợ muốn chết!” Trên mặt Hứa Tâm Lam xuất hiện nụ cười mệt mỏi, Vận Nhi nhìn ra cô có cái gì không đúng, tâm tư trong lòng cô ấy chưa bao giờ giấu được cô, nhưng lần đầu tiên, cô lại lựa chọn trốn tránh. “Ai nha, cậu đừng đoán mò, tớ không sao! Đúng rồi, bây giờ cậu và Âu Thừa Duẫn ở cùng một chỗ sao?” Chuyện cô cùng Âu Thừa Duẫn một hai lời cũng không thể nói rõ, nhưng Hứa Tâm Lam biết cô vẫn luôn thương anh, thế nhưng, Thương Nhĩ Kì nên làm gì bây giờ? Người kia yêu cô ấy, thậm chí ở lúc ôm cô đều gọi tên Vận Nhi, Hứa Tâm Lam nghĩ tới đêm hôm đó, cô lại hoảng sợ! “Ừ. . . . . . Anh ấy muốn tái hôn, tớ không đồng ý!” “Tâm Lam, cậu có biết Nhĩ Kỳ đang bận cái gì không? Điện thoại của anh ấy vẫn luôn không gọi được!” Vận Nhi càng nhìn càng thấy hai người bọn họ kỳ quái, không biết có phải cảm giác của cô sai hay không, thế nào lại cảm giác hai người bọn họ đều giống như cố tình tránh né cô. Chẳng lẽ một lần nữa cô trở lại bên cạnh Âu Thừa Duẫn, cũng không thể cùng anh làm bạn nữa sao? “Không, không, tớ không biết. . . . . .” Hứa Tâm Lam có chút chột dạ lắc đầu, vừa nghĩ tới Thương Nhĩ Kỳ cô có cảm giác lạnh từ đầu đến chân, trên thực tế Thương Nhĩ Kỳ cũng đã tới tìm cô, nhưng cô cự tuyệt gặp mặt anh, giữa bọn họ xảy ra quan hệ như vậy, cô không biết phải đối mặt anh như thế nào. Cô biết đêm đó anh uống say, trong tiềm thức của anh vẫn luôn nghĩ tới Vận Nhi, hoặc giả cũng bởi vì đáy lòng cô có tư tâm, lúc anh ôm cô, cô lại không đẩy anh ra, vì vậy liền xảy ra những chuyện hoang đường kia. Anh là vô ý thức, nhưng cô lại thanh tỉnh, cho nên sáng sớm cô liền rời đi, sau đó lại không biết nên phải đối mặt với anh như thế nào, là chính cô tâm cam tình nguyện, nhưng anh không yêu cô, trong lúc bất chợt Hứa Tâm Lam phát hiện, mình thật đáng thương. . . . . .