"Em ở đây nghĩ gì vậy?" Đột nhiên một đôi bàn tay ấm áp che hai mắt của cô, lúc lông mi thật dài chớp động trong lòng bàn tay, Thương Nhĩ Kì cảm thấy một dòng điện khác thường chạy trong người. Vận Nhi không khách khí đẩy tay đang che mắt ra, "Đừng cản trở em thưởng thức trai đẹp!" "Người đẹp trai nhất không phải đang ở trước mặt em sao?" Thương Nhĩ Kì rất tự nhiên quay đầu nhỏ của Vận Nhi lại, hà hơi về phía gò má trắng nõn của cô, anh vô lực phát hiện, ở trước mặt Tô Vận Nhi, không cảm giác được một chút sức quyến rũ nào của mình. "Khi nào thì anh trở nên tự luyến như vậy, nếu như bị người ái mộ anh biết, nhất định sẽ đối với hình tượng của anh giảm bớt nhiều đấy!" Tô Vận Nhi cũng không cho anh mặt mũi nắm gương mặt tuấn dật cười nói. "Ở trước mặt em, anh còn hình tượng sao?" Thương Nhĩ Kì thất bại nhận rõ hiện thực này. Chỉ là nhìn cô có tinh thần cùng anh cãi nhau, vậy nói rõ bệnh của cô đã tốt hơn nhiều. "Anh biết là tốt rồi!" Vận Nhi cười rực rỡ, ngón tay rời khỏi gương mặt của anh, ngồi ngay ngắn lại, lại nhìn ra ngoài xe, " Bây giờ chúng ta đi đâu?" "Có đói bụng không? Dẫn em đi ăn cơm!" Cũng sắp tới buổi trưa, từ buổi chiều hôm qua Thương Nhĩ Kì vẫn bên cạnh cô đến bây giờ, ở lại bệnh viện một đêm, anh có chút thích sạch sẽ ngay cả quần áo cũng không kịp đổi. Vận Nhi đáp một tiếng, không từ chối, Thương Nhĩ Kì mang cô đến một tiệm cháo, coi cô như bệnh nhân để chăm sóc. Cảm giác được người khác đặt trong lòng bàn tay nâng niu, khiến Vận Nhi cảm thấy trong lòng ấm áp. Anh kiên trì buổi chiều muốn theo Vận Nhi, Vận Nhi không đồng ý, cô đã tốt hơn nhiều, không thể làm chậm trễ công việc của anh. Đưa cô đến dưới nhà trọ, Thương Nhĩ Kì dặn dò thân thể cô nếu khó chịu phải gọi điện thoại cho anh. Chỉ sợ cô không biết yêu thân thể chính mình, anh cảm thấy anh cần thiết mỗi ngày phải giám sát cô ăn cơm. Sau đó hẹn buổi tối trở lại thăm cô, lúc này mới đồng ý rời đi. Lúc Vận Nhi xuống xe, bên tai bị nhắc đến mức sắp chai cả lại, cô không nhịn được phất phất tay, nhanh chóng chạy vào thang máy, Thương Nhĩ Kì bất đắc dĩ nhìn cô biến mất, lúc này mới khởi động xe, chuẩn bị về nhà đổi quần áo đến công ty. Chạng vạng, chân trời tràn ngập những đám mây đỏ, một vầng sáng chiếu vào bên trong gian phòng, sáng rực. Vận Nhi mới tắm rửa thay đổi thành khoác chiếc áo lông màu hồng, áo khoác mới bỏ xuống, chuông cửa liền kêu. Cô nghĩ là Thương Nhĩ Kì, đang kỳ quái tại sao anh có chìa khóa lại không mở cửa, khóe miệng nở nụ cười chạy ra mở cửa, lúc nhìn người tới liền ngây dại. "Anh cả? Vận Nhi giật mình chạm tới ánh mắt của Tô Thượng Đông giống như đứa trẻ làm việc sai cúi đầu. "Trở về lúc nào?" Tô Thượng Đông nhìn gương mặt cô gầy yếu, vòng eo mảnh khảnh hơn so với trước kia, ánh mắt lơ đãng toát ra sự quan tâm. Anh nghe Ân Huệ nói cô đã trở lại, lập tức bỏ tất cả công việc đến tìm cô, ngày hôm qua ở chỗ này chờ cả đêm, nhưng cô lại không có ở đây. Hôm nay anh rốt cuộc thấy cô, ở một khắc nhìn thấy cô, thấy sắc mặt của cô tiều tụy, tất cả lời trách mắng đều không nói được nữa. Rất muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng anh biết mình không có tư cách đó. "Vừa trở về mấy ngày. . . . . ." Vận Nhi nhỏ giọng nói, nghiêng người để Tô Thượng Đông tiến vào nhà. Tô Thượng Đông có chút không vui nhìn căn phòng tràn đầy trong trẻo lạnh lùng, lại đi vào phòng ngủ của Vận Nhi, thấy cô chỉ có một mình mới yên tâm. "Dọn dẹp một chút đồ, đi theo anh!" Tô Thượng Đông dừng chân ở trước mặt Vận Nhi, vươn tay nâng cằm của cô, càng nhìn ánh mắt càng âm trầm, "Em tự chăm sóc bản thân như thế nào vậy, bị bệnh sao?" Chỉ cần liếc mắt một cái, Tô Thượng Đông có thể nhìn ra khí sắc của cô, có bị bệnh hay không, có khỏe hay không. "Đã tốt hơn, làm sao anh biết em đã trở về?" Tô Vận Nhi chống lại ánh mắt lạnh lùng của Tô Thượng Đông, chột dạ quay mặt đi, cô vốn định xin lỗi anh cả, nhưng anh cả đã tìm thấy cô trước. Tô Thượng Đông cũng không nói nặng lời, ngay cả một câu mắng cũng không nói, trong ấn tượng của cô, cho tới bây giờ Tô Thượng Đông chưa từng nổi giận với cô. "Anh không đến tìm em, em cũng không trở về sao? Vận Nhi, nếu như không muốn về nhà, em có thể tới tìm anh, đã khi nào anh cả ép buộc em chưa?" Tô Thượng Đông nhẹ nhàng vuốt tóc cô, tràn đầy cưng chiều nói. "Không phải vậy, anh cả, chỉ là em chưa chuẩn bị xong. . . . . ." Vận Nhi sợ hãi nhìn anh một cái, Tô Thượng Đông làm cô không muốn tới gần, lời nói của Âu Thừa Duẫn giống như kim cô chú, làm cô đối mặt với sự quan tâm của anh cả, có chút không thở nổi. Anh cả thích cô sao? "Ba và mẹ vẫn luôn lo lắng cho em, cùng anh trở về thôi!" Tô Thượng Đông không cho cô từ chối, cũng không tìm được lý do từ chối, nhưng theo trực giác, Vận Nhi thật sự không muốn trở lại ngôi nhà kia. "Mấy ngày nữa là sinh nhật ba rồi, chẳng lẽ em cũng không muốn xuất hiện sao?" Tô Thượng Đông nhắc nhở cô, không biết vì sao, xa cách hai năm, anh cảm giác hiện tại Vận Nhi đối với anh có một tầng phòng bị. Cô có thể dễ dàng nhận sự giúp đỡ từ một người đàn ông khác, tại sao không ỷ lại vào anh như trước? Lúc này Vận Nhi mới nhớ tới, chưa tới ba ngày nữa chính là sinh nhật Tô Viễn Hành sáu mươi tuổi rồi, dù không phải ruột thịt, đối với cô ba và mẹ vẫn có công ơn nuôi dưỡng cô không thể quên. "Vậy em trở về với anh!" Vận Nhi do dự một chút, không cự tuyệt nữa, lấy một chút hành lý, gọi điện cho Thương Nhĩ Kì, liền theo Tô Thượng Đông trở về. Thương Nhĩ Kì nghe được Tô Thượng Đông đón cô trở về, không có ý kiến gì, vì anh chưa biết Tô Thượng Đông và Vận Nhi không phải anh em ruột. Anh chỉ biết hai năm trước là Âu Thừa Duẫn làm cô tổn thương, cũng không hỏi nguyên nhân bên trong. Vốn cho là Tô Thượng Đông sẽ chở cô về nhà, nhưng anh lại đưaVận Nhi tới biệt thự anh đã từng ở. Vận Nhi hỏi anh, Tô Thượng Đông lại nói hôm nay quá muộn, ngày mai đưa cô trở về. Thật ra Vận Nhi ngã bệnh nằm viện, Âu Thừa Duẫn cũng biết, lúc Thương Nhĩ Kì chở cô rời đi anh vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ, chỉ là anh đổi xe khác, bọn họ mới không phát hiện ra mà thôi. Nếu để cho Tiêu Trác biết điện hạ vô cùng tôn quý lại làm việc theo dõi ngây thơ như vậy, không biết cười nhạo anh hay không? Cho đến khi Tô Thượng Đông xuất hiện, xe của anh vẫn luôn ở dưới lầu, muốn đi lên tìm cô, lại sợ cô không muốn gặp anh. Hiện tại cô tránh anh như rắn rết, anh thật sự sợ cảm giác lo được lo mất này, một đêm kia, anh hạ sát lệnh với công ty đại diện của Mễ Na, cho dù như vậy, trong lòng Âu Thừa Duẫn vẫn cảm thấy may mắn, Vận Nhi biểu hiện như vậy, có phải đại biểu trong lòng cô vẫn có anh hay không? Chứng kiến bọn họ rời đi, anh cũng không theo sau, mà bấm một mã số. . . . . .