Chiếc xe Bentley màu bạc lao nhanh trên đường, để lại phía sau một đám bụi, rồi dừng lại trước cửa trường học. Âu Thừa Duẫn chưa xuống xe, đã có nhân viên đến đón tiếp, Vu nhuế đã thông báo cho bọn họ lúc Âu Thừa Duẫn xuất phát. Âu tổng tự mình đến khảo sát, bọn họ không thể qua loa được. “Tô Vận Nhi đang ở trường học của các anh sao?” Âu Thừa Duẫn đóng cửa xe, tháo kính râm, bộ dáng nghiêm nghị và khí thế của anh khiến hiệu trưởng cũng không dám lớn tiếng nói chuyện. Nhưng ông không rõ, Âu tổng đi một quãng đường dài tới đây, sao vừa mở miệng lại hỏi về cô giáo trong trường ông? “Đúng vậy, nhưng bây giờ đã tan học, cô giáo Tô chắc đã rời đi rồi!” Hiệu trưởng lau mồ hôi, bị khí thế của Âu Thừa Duẫn dọa, vội vàng trả lời. “Cô giáo Tô?” Biết cô ấy ở đây, Âu Thừa Duẫn cảm thấy trong ngực mình, có một nơi nào đó đang dần hòa tan. Đúng là cô ấy rồi, đúng vậy rồi! “Vâng, Âu tổng tìm cô giáo Tô sao?” Hai giáo viên đi phía sau hiệu trưởng cũng cảm thấy giật mình. Lúc Tô Vận Nhi mới đến đây bọn họ cũng nhìn ra cô gái này không tầm thường, mỗi động tác của cô đều mang theo sự thanh nhã và dịu dàng. “Cô ấy ở chỗ nào?” Âu Thừa Duẫn nhận ra giọng mình đã có chút khàn khàn, là do anh muốn được gặp Vận Nhi nên thế sao? Lần đâu tiên, khi đối mặt với một người, anh lại khẩn trương như vậy. Ở bên kia, Vận Nhi đang ôm Tâm Nhi đi qua vườn hoa, lúc cách rào chắn gần một trăm mét, có một chiếc xe Bentley màu đen đi lướt qua người cô, Tâm Nhi ở trong lòng đã che khuất khuôn mặt cô, nên cô không thấy người ngồi trong xe. Lúc xe rời đi rồi, Vận Nhi mới cảm thấy chiếc xe này có chút quen mắt, đúng rồi, chính là chiếc xe cô gặp ở trong trường ngày hôm trước? Thương Nhĩ Kì chỉ chăm chú nhìn về phía trước nên căn bản không chú ý đến anh đã lướt qua Vận Nhi, đây là lần thứ hai, rõ ràng cô ở ngay bên cạnh anh, nhưng anh lại không nhìn thấy. “Tâm Nhi, tối nay em muốn ăn gì nào? Chị đi mua đồ ăn, em ở nhà làm bài tập được không?” Vận Nhi từ ái vuốt đầu Tâm nhi, cô đã thay quần áo, vừa ra khỏi phòng ngủ. Tâm Nhi ngoan ngoãn gật đầu, lấy tay vặn nghịch, “Em muốn ăn tôm to!” “Được rồi, chị sẽ mua cho em, em ngoan ngoãn ở nhà không được chạy đi đâu, biết không?” Vận Nhi dặn dò rồi đóng cửa lại, đi xuống lầu. Bóng dáng cô vừa đi khuất, một chiếc xe Bentley màu bạc dừng ở trước khu dân cư. Âu Thừa Duẫn nhìn hoàn cảnh đơn sơ xung quanh, lại nhìn khu tập thể đã cũ trước mặt. Ở đây hộ gia đình rất ít, nên chỉ cần liếc mắt một cái anh có thể tìm được đúng nơi, dựa theo đường đi hiệu trưởng nói cho anh. Âu Thừa Duẫn chỉnh lại âu phục trên người, điều chỉnh lại tâm tình, rồi mới đi vào hàng hiên khuất nắng. Tầng ba, Âu Thừa Duẫn bước vào hành lang, vừa nghĩ đến người mình sắp gặp, lòng anh không thể bình tĩnh được nữa.. Hít sâu một hơi, Âu Thừa Duẫn lạnh nhạt tiến lên, ấn chuông cửa. Nhưng một lúc lâu sau cũng không có người ra mở cửa, Âu Thừa Duẫn hơi lo lắng đập cửa gọi lớn, “Vận Nhi, Vận Nhi…” Mỗi một tiếng gọi chủa anh, đều mang theo sự hối lỗi của anh với cô, Âu Thừa Duẫn thực sự sợ hãi, nếu cô không muốn gặp anh thì làm sao bây giờ? Thời điểm anh suy nghĩ có nên phá cửa mà vào, thì cửa mở, sau cánh cửa xuất hiện một cái đầu nho nhỏ, Âu Thừa Duẫn lập tức ngây dại, sao lại có một cô bé ở đây? Thương Nhĩ Kì đến muộn hơn Âu Thừa Duẫn, biết được điều này, anh ảo não vô cùng, vội vàng đuổi theo, đến nơi ở của Vận Nhi. Vừa dừng xe lại, anh liền nhìn thấy bóng dáng mảnh mai phía đối diện, hai năm qua cô vẫn chẳng thay đổi chút nào, vẫn xinh đẹp như trước, khiến người khác vừa liếc nhìn đã yêu thích và muốn che chở cho cô. “Vận Nhi…” Thương Nhĩ Kì biết cô không thấy anh, nên lên tiếng gọi và chạy đuổi theo cô. Vừa quay về từ cửa hàng tiện lợi Vận Nhi đột nhiên nghe được có người gọi tên cô, chưa kịp xoay người, trước mắt đã xuất hiện bóng dáng cao lớn, cô ngước mắt lên nhìn, nụ cười tươi như ánh mặt trời của người trước mắt khiến mắt cô có chút đau. “Nhĩ Kì?” Rốt cuộc có một lần bọn họ không bỏ lỡ nhau, anh đã tìm được cô trước Âu Thừa Duẫn. “Cuối cùng cũng tìm được em, nha đầu chết tiệt này, thì ra em vẫn ở thành phố này!” Với cô Thương Nhĩ Kì vừa yêu lại vừa hận, cô biến mất hai năm, cũng tra tấn anh hai năm, bây giờ gặp lại cô, một giây phút anh cũng không muốn buông cô ra. Anh dang tay kéo cô vào lòng, dùng hành động để chứng mình tình yêu của anh với cô. Vận Nhi cảm giác được thân thể của anh đang run run, bởi vì gặp được cô mà run, cô không nghĩ rằng là anh ấy lại tìm được đến đây. “Tâm Lam đã nói cho anh biết sao?” Vận Nhi không cần hỏi cũng biết, ngoại trừ Hứa Tâm Lam, sẽ không có người khác biết. “Tô Vận Nhi, sao em lại khiến người khác tức giận như vậy, em không biết anh vẫn luôn đi tìm em à?” Thương Nhĩ Kì gắt gao ôm lấy cô, thật mong thời gian dừng lại ở giây phút này, để cô mãi mãi ở trong lòng anh. Vận Nhi có chút tham luyến sự ấm áp này, hai năm nay, vẫn là cô một mình đi tiếp, bây giờ Thương Nhĩ Kĩ khiến cô có chút nhớ nhung, lại như chợt nhận ra điều gì. “Xin lỗi!” Cô thì thào nói không thành tiếng hai từ này, bao hàm tình cảm trước kia của cô, tất cả biến thành cái ôm đơn giản này. Thật sự bỏ lỡ, không phải là anh và Vận Nhi, mà là Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi. Cuối cùng Vận Nhi phát hiện ra chiếc xe Bentley màu bạc đang đậu dưới lầu, trong lòng cô kinh hãi, nhưng chỉ là một thoáng, sau đó lập tức khôi phục sự bình tĩnh. Cô cùng Thương Nhĩ Kì đi lên lầu, lại thấy Âu Thừa Duẫn đứng ở ngoài cửa, ánh đèn chiếu bóng dáng cao lớn thành cái bóng thật dài, trong tay anh cầm một điếu thuốc nhưng không châm thuốc. Nhìn anh như vậy có chút cô đơn, lại thêm một phần ưu thương. “Xin lỗi, cho tôi đi nhờ!” Khuôn mặt Vận Nhi không chút thay đổi đi qua, như thể không nhìn thấy anh, chỉ thản nhiên nói một câu. Dáng người cao lớn của Âu Thừa Duẫn vẫn chắn ở cửa, Vận Nhi không có cách nào đi vào. Lại được nghe giọng nói ngọt ngào ấy, khiến Âu Thừa Duẫn cảm giác được bản thân đang kích động, nhưng sự lạnh lùng của cô lại dập tắt sự hưng phấn ấy, khiến lòng anh một lần nữa dao động. “Vận Nhi…” Hầu kết Âu Thừa Duẫn hơi chuyển động, ánh mắt nóng bỏng tham lam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh kia, âm thanh nói ra cũng vô lực trầm khàn như vậy, giống như đám mây bay phía chân trời, không hề có phương hướng. “Thương Nhĩ Kì…” Anh nhìn theo ánh mắt của Vận Nhi, lại nhìn thấy bóng người cao lớn, đứng bên một Vận Nhi nhỏ bé, khiến anh thấy thật chướng mắt. “Cô bé kia…” Rồi đột nhiên Âu Thừa Duẫn như nhớ ra điều gì, giữ Vận Nhi đang đi qua người lại, trong mắt lóe lên ánh sáng. Vận Nhi nghe thấy anh nói xong, cười lạnh hỏi lại, “Như thế nào? Chẳng lẽ anh cho rằng đó là con của anh sao?”