“Anh cũng không biết, Vận Nhi, đừng để ý điều này, mặc kệ em là ai, từ nay về sau hãy để anh chăm sóc em có được không?” Tô Thượng Đông không biết an ủi cô như thế nào, thậm chí anh cũng không thể điều tra ra Vận Nhi có phải là con của Hướng Chỉ Lan và Âu Thế Hào hay không? Hướng Chỉ Lan từng là tình nhân của Âu Thế Hào, sau đó quan hệ của họ bị Kiều Sa biết được, cho nên mới dẫn đến một màn bi kịch như vậy. Bây giờ Âu Thế Hào và Hướng Chỉ Lan đều đã chết, người biết sự tình năm đó chỉ còn Kiều Sa nay cũng đang bệnh, Âu Thừa Duẫn là người đứng sau một tay đạo diễn tuồng trò chơi này, anh ta là người rõ nhất quan hệ của bọn họ. Trước sau Tô Thượng Đông đều cho rằng, Âu Thừa Duẫn không phải loại người làm ra việc điên rồ này, anh ta nói như vậy, có lẽ chỉ là để cho trong lòng Vận Nhi không thoải mái mà thôi? Hơn nữa, bây giờ Vận Nhi còn đang mang thai đứa con của anh ta. Vừa nghĩ đến đứa bé, ánh mắt Tô Thượng Đông lại trở nên nặng nề… Bây giờ Vận Nhi mơ hồ nhớ lại lần gặp Kiều Sa ở Đức, khi đó miệng bà luôn nhắc đến hai từ, “Chỉ Lan!” Thì ra chính là nói đến Hướng Chỉ Lan, mẹ của cô! Nghĩ đến việc này, nước mắt của Vận Nhi lại rơi càng nhiều. “Vì sao anh ấy lại đối xử với em như vậy, em không biết gì cả, cái gì cũng không biết…” Vận Nhi giờ như đứa bé không biết nên làm gì, bất lực khóc ngả vào lòng Tô Thượng Đông, dường như nước mắt cả đời cô đều dùng trong hôm nay. Cô biết Tô Thượng Đông lo lắng cho cô, sợ cô nghĩ luẩn quẩn trong lòng, nhưng bây giờ cô chỉ muốn phát tiết hết những ủy khuất trong lòng ra mà thôi. “Em thề, đây là lần cuối cùng em khóc vì anh ấy!” Vận Nhi gắt gao cắn môi, cho Tô Thượng Đông một lời cam đoan để anh yên tâm. Sẽ là như vậy, từ nay về sau người đàn ông tên Âu Thừa Duẫn đó sẽ bị cô ngăn cách ở bên ngoài thế giới của cô, bởi vì, cô không còn nợ anh gì nữa. Còn đứa bé này, cho dù điều anh nói có phải là sự thật hay không, biết rõ hai người là anh em ruột, anh còn có thể tàn nhẫn chà đạp cô như vậy, cô không thể để mình có cơ hội hối hận lần nữa! Hướng Chỉ Lan, với cô mà nói chỉ là một cái tên xa lạ, mẹ của cô chỉ có một người là Hạ Uyển Như mà thôi. Không hiểu gì cả mà thay bà ấy nhận lấy những việc này, đã là giới hạn lớn nhất của của cô rồi! Chờ cảm xúc của Vận Nhi hơi chút ổn định lại, Tô Thượng Đông bắt đầu chuẩn bị cho việc xuất ngoại làm giải phẫu, cô ấy nên hoàn toàn hết hy vọng với Âu Thừa Duẫn. Vận Nhi ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày, khi xuất viện lại gặp Tín ở cửa bệnh viên. Vẫn là chiếc xe Lamborghini sản xuất số lượng giới hạn đó. Tô Thượng Đông đem cô bảo hộ ở phía sau, vẻ mặt phòng bị nhìn người đến. “Anh cả, anh đi lấy xe đi!” Sự biến hóa hai ngày này của Vận Nhi, Tô Thượng Đông đều xem ở trong mắt, Âu Thừa Duẫn khiến cô cả người thương tâm, dường như một đêm đó, cô đã trưởng thành lên không ít. Khi Tô Thượng Đông đi lấy xe, Tô Vận Nhi đi đến trước mặt Tín, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên, ngay cả Tín cũng nhận ra sự biến hóa của Vận Nhi, quả nhiên con người chỉ khi gặp được khó khăn, thất bại mới học được trưởng thành. “Anh ta bảo anh đến tìm tôi sao?” Vận Nhi nhớ rõ lời Âu Thừa Duẫn nói, là muốn ly hôn với cô, nhưng mà cô còn chưa ký tên. “Đúng vậy, Tô tiểu thư!” Cách xưng hô của Tín cũng đã thay đổi, Vận Nhi có chút tự giễu nở nụ cười. Đúng rồi, từ nay về sau cô không còn là Âu phu nhân gì đó nữa. Cô nhận lấy giấy thỏa thuận ly hôn, xem cũng chưa xem liền nhanh tay ký tên của mình lên đó. “Đây là Điện hạ muốn tôi giao cho cô!” Tin cầm lại thỏa thuận ly hôn mà cô đã ký, lại đưa mấy bản văn kiện cho cô. Vận Nhi nhận lấy, cẩn thận nhìn, thì ra là giấy tờ đất của đảo Ngàn Sa và tài khoản một trăm vạn mới sang tên cho cô, anh ta làm thế này là có ý tứ gì? Vận Nhi trả lại văn kiện, Tín khó hiểu nhìn cô, “Điện hạ nói đây là cho cô!” Thì ra, khi ở đảo Ngàn Sa, anh ta nói giao nơi này cho cô quản lý, không phải là lời nói tùy tiện, mà đã có dự định từ sớm. “Tôi không cần, anh đem những thứ này trả lại cho anh ta đi!”Vận Nhi tháo chiếc nhẫn mà anh ta tự mình đeo cho cô. chiếc nhẫn này đã không còn ý nghĩa gì nữa, cô không cần, cô cũng sẽ không lưu lại bất kỳ vật gì của anh ta. Thứ duy nhất mà cô mang đi, chỉ là chiếc nhẫn được làm từ vỏ sò màu tím mà hai người cùng nhau tìm được. Trước giờ cô chưa từng đeo, về sau cũng không có cơ hội để đeo! “Thật ra Điện hạ sống rất khổ sở, cô có thể cảm giác được, ngài ấy làm những việc này không xuất phát từ bản tính và ý muốn của mình, mà do hiện thực khiến cho ngài ấy trở nên tàn nhẫn như vậy. Tôi có thể nhận ra, điện hạ đối với cô, là thật lòng, nếu thân phận hai người thay đổi một chút, có lẽ đã có cái kết rất đẹp!” Đây là lần đầu tiên, Tín nói nhiều với Vận Nhi như vậy! Lúc trước Âu Dương cũng từng nói với cô, Âu Thừa Duẫn sống rất áp lực, người càng đứng trên cao, thì thường thế giới nội tâm càng cô độc. Đạo lý này Vận Nhi biết, nhưng mà, cô không thể tha thứ anh ta dùng cách tàn nhẫn như vậy để đối xử với cô. Nếu nói, cô là chiến lợi phẩm trong toán bộ âm mưu của anh, thì anh đã thành công khiến cô nhìn rõ người đàn ông trong mắt chỉ có thù hận này. Vì sao không thể tiêu sái, cởi mở một chút, đem chính mình đẩy vào tuyệt cảnh, như vậy anh sẽ thoải mái sao? Vận Nhi vẫn cười thản nhiên, sự việc đến bước này, cô không còn muốn suy nghĩ xem chân tướng là như thế nào, cô đã chết tâm, thầm nghĩ từ nay về sau cách xa những nơi có anh! “Tôi có thể hỏi anh một chuyện chứ?” Con ngươi trong suốt của Vận Nhi, mang theo ánh sáng như ngọc lưu ly, lúc Tín vuốt cằm, mở miệng hỏi, “Tôi và anh ta, là anh em ruột thật sao?” Nếu nói cô có thể lý giải những hành động điên rồ mà anh ấy làm với mình, nếu người phụ nữ tên Hướng Chỉ Lan thật sự là người khiến Kiều Sa biến thành bộ dáng như bây giờ, những ủy khuất mà cô phải chịu bây giờ cũng không là gì cả. Bởi vì khi cô nhìn thấy Kiều Sa, từ trong ánh mắt của bà, cô nhìn thấy một tia trìu mến mà bà dành cho cô. Cho nên, cô không trách Âu Thừa Duẫn, giữa bọn họ, có lẽ ngay từ đầu đã xác định là không có kết quả! Khi từ miệng Tô Thượng Đông cô biết được quan hệ của Hướng Chỉ Lan và Âu Thế Hào, cô đã biết, ngay từ đâu cô đã thua ở lập trường. Một người thứ ba chen chân vào gia đình người khác, mẹ của anh, để lại cho cô chỉ là thân thế không đẹp đẽ gì. Cô không còn sức lực đi truy cứu xem bố mình là ai. Nếu không có Tô gia, thì có lẽ sẽ không có Tô Vận Nhi ngày hôm nay. Tín ngước mắt, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vận Nhi, cô là một cô gái đơn thuần, so với sự khôn ngoan của Âu Thừa Duẫn, cô căn bản không là đối thủ của ngài ấy. Trong lòng Tín rối bời, nhìn Vận Nhi mà không biết nên trả lời như thế nào. Anh sẽ không phản bội lại điện hạ, cũng sẽ không làm trái bất kỳ mệnh lệnh nào của ngài ấy, nhưng anh lại không thể lừa gạt Tô Vận Nhi được. Sự trầm mặc của Tín lại làm Vận Nhi thoải mái. Vừa lúc Vận Nhi xoay người, Tô Thượng Đông lái xe đỗ trước mặt cô và dừng lại. Tín nhín Tô Thượng Đông săn sóc mở cửa xe cho Vận Nhi, trong ánh mắt là sự nhu hòa như dòng nước. Đáng lẽ người đứng bên cạnh cô, nên là Điện hạ mới phải. Một trước một sau, hai chiếc xe biến mất khỏi cửa bệnh viện. “Đứa bé này, em định xử lý như thế nào?” Tô Thượng Đông nhìn chằm chằm Vận Nhi đang phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, thật cẩn thận hỏi.