Trong quán bar Địa Ngục, ánh đèn mờ ảo vô cùng náo nhiệt. Một người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen vô cùng cao quý, đến nhanh như một cơn gió, trực tiếp tiến thẳng vào lô ghế VIP. “Hey, đây chẳng phải là chú rể của chúng ta sao?” Nhìn thấy người mới đến, Tiêu Trác buông ly rượu trên tay xuống, nhìn vẻ mặt tức giận của Thừa Duẫn, anh lập tức mở miệng trêu ghẹo: “Như thế nào? Sao anh không ở nhà thủ thỉ với cô vợ xinh đẹp mà chạy tới chỗ chúng tôi làm gì?” “Tà Thần, chuyện kia…. hay là anh không được ?” Tiêu Trác nghi ngờ liếc mẳt đánh giá Thừa Duẫn từ trên xuống dưới, vẻ mặt như mèo ăn vụng, cười hề hề. “Anh có muốn cùng tôi thử không, xem thử tôi có được hay không?” Thừa Duẫn nói, không tỏ vẻ bực bội, tay cầm lấy một ly rượu Bandy trên bàn uống cạn. “Ôi trời, tôi không muốn bị anh đầu độc đâu, hậu cung của tôi có rất nhiều hoa đẹp, nếu không có tôi, tất cả sẽ héo tàn mất.” Tiêu Trác cố ý nhích người ra xa né tránh Thừa Duẫn. Đang lười biếng dựa người trên ghế, Nam Cung Thần hơi xoay người một chút, nhìn về phía đối diện. Dưới ánh đèn mờ nhạt, với sự quan sát sắc bén, anh nhìn ra được sự chán nản trên khuôn mặt đang tỏ vẻ giận dữ của Thừa Duẫn “Sao vậy?” Trong buổi hôn lễ, bọn họ chỉ xuất hiện một lúc. Bình thường bọn họ rất hiếm khi góp mặt trong những bữa tiệc như thế này. Cũng bởi thân phận bọn họ là con ông cháu cha trong gia đình danh gia vọng tộc, cho nên không đợi đến khi hôn lễ của Âu Thừa Duẫn kết thúc, bọn họ đã rời đi. “Chính là tôi đã cưới em gái của cô ta.” Thừa Duẫn mới vừa nói dứt lời, cả ba đôi mắt không hẹn mà gặp đều đổ dồn lên người anh. Em gái của Tô Ân Huệ, có lầm hay không vậy? “Duẫn, anh không bị sốt đấy chứ? Không phải là anh muốn kết hôn với Tô Ân Huệ sao?” Tiêu Trác la to, có chút không thể tin được. “Cô ta trốn đi cùng với người đàn ông khác rồi.” Thừa Duẫn nói xong, lại cầm lấy ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Nhớ lại cú điện thoại trò chuyện của mình và Tô Ân Huệ trước hôm đám cưới, cô nói cô đã có vị hôn phu, tiếp đó lại giáng cho anh thêm một đòn thật đau này. Được, tốt lắm. Anh sẽ cho cô biết hậu quả của việc này là thế nào. “Nếu tôi là cô ấy, nhất định tôi cũng sẽ bỏ trốn, Tô Ân Huệ không phải là một kẻ ngốc. Cô ấy cũng biết mục đích anh cưới cô ta không đơn giản.” So sánh với phản ứng kịch liệt của Tiêu Trác, Nam Cung Thần có vẻ bình tĩnh hơn. Những ngón tay thon dài vuốt nhè nhẹ trên ghế sô pha, cau mày trầm tư:”Vậy bước tiếp theo anh tính làm như thế nào?” Kết hôn với em gái cô ta, cũng là một kế hoạch của Thừa Duẫn. “Tôi sẽ làm cho cô ta chủ động trở về tìm tôi.” Ánh sáng u ám tối tăm của ánh đèn bao trùm lên bộ âu phục màu đen của Thừa Duẫn, tạo ảo giác như một con hổ dữ đang chuẩn bị vồ tới, như ngọn lửa rừng rực chuẩn bị phun trào. “Vậy nên đêm nay anh ruồng rẫy em gái người ta? Hành động này thật là không nên.” Giọng nói Tiêu Trác vẫn mang âm điệu cà lơ phất phơ. Đối với những cô gái đẹp, anh ta rất dịu dàng nâng niu. Tô Ân Huệ là một đại mỹ nhân, khẳng định em gái cô ta ít nhiều gì cũng là một tiểu mỹ nhân. “Thế nào? Chẳng lẽ anh muốn đi an ủi cô ta? Được, đi đi, tôi không ngại đâu.” Âu Thừa Duẫn nhướng nhướng mày, giọng điệu khinh khỉnh. Thế nhưng sắc mặt lạnh tanh của anh làm cho người ra sợ hãi. Chỉ có những người anh em của anh mới có thể hiểu được, ánh mắt đó tượng trưng cho cái gì. “Được ,tôi cũng không hẹp hòi gì, đêm nay người đẹp sẽ vui vẻ với tôi, không phải với anh, ha.” Danh tiếng ăn chơi bên ngoài của Tiêu Trác và Âu Thừa Duẫn là hai thái cực đối chọi nhau. Nếu nói Âu Thừa Duẫn là băng, đối với phụ nữ tàn nhẫn và tuyệt tình, thì Tiêu Trác kia giống như một quả cầu lửa, tuy rắng anh cũng có rất nhiều phụ nữ, nhưng anh không vô tình như Âu Thừa Duẫn. Những người phụ nữ ở bên anh, đều được anh dịu dàng chăm sóc. Tuy không thật lòng, nhưng ít ra còn có chút chân thành.