“Xin chào, cho hỏi tổng giám đốc của cô có ở công ty không?” Khi Tô Ân Huệ xuất hiện ở đại sảnh SK với khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ lộ ra ngũ quan tinh xảo rạng rỡ, lễ tân nhận ra ngay cô ta chính là người lần trước bị Âu Thừa Duẫn từ chối gặp. “Rất xin lỗi, Tổng giám đốc không có ở đây, tiểu thư, cô cần chuyển lời gì không?” Câu trả lời công thức hóa như trong dự đoán của Tô Ân Huệ. Hôm nay cô đến tìm, chỉ là muốn nói lời cảm ơn với anh, ca phẫu thuật của Tu Vũ đang được chuẩn bị, cô hỏi bác sỹ chủ trị mới biết được anh đã giúp đỡ, còn có cổ phiếu của Phạm thị, thái độ của Phạm Vĩ Hoa với cô bây giờ đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Tô Ân Huệ không biệt anh ấy thật sự không ở công ty hay là không muốn thấy cô. Từ ngày Âu Thừa Duẫn nói với cô một vài chuyện mà trước đó cô không biết, cô không muốn lùi bước nữa, cô đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để ở lại bên anh, giờ đây, cô phải nỗ lực thật nhiều. “Không cần, cảm ơn!” Tô Ân huệ nhìn dãy số liên tục thay đổi của thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, thất vọng xoay người. “Tô tiểu thư?” Vu Nhuế đi ra từ trong đại sảnh, nhìn thấy Tô Ân Huệ xoay người, liền gọi cô ta lại. Tô Ân Huệ quay đầu, thấy Vu Nhuế mặc trang phục công sở, nhìn rất thông minh khôn khéo, nhớ ra đó là thư ký bên người Âu Thừa Duẫn. Hình ảnh xinh đẹp và năng động giỏi giang của Vu Nhuế khiến Tô Ân Huệ hơi gai mắt, cô ta nở một nụ cười tự tin, “Vâng?” “Đây là chị gái của phu nhân tổng giám đốc, sao lại tiếp đón thiếu chu đáo như vậy?” Tay Vu Nhuế gõ nhẹ trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch mài nhẵn như ngọc lưu ly, tỏ vẻ không hài lòng với cách phục vụ của lễ tân. “Xin lỗi, Vu Thư ký, lần sau tôi sẽ nhớ kỹ!” Cô gái nhỏ gật đầu trả lời với vẻ ủy khuất, trước đó tổng giám đốc đã dặn dò, trừ bỏ phu nhân, không có ai được ngoại lệ mà! “Cô là thư ký của Thừa Duẫn?” Tô Ân Huệ có thể nhận ra, trong lòng của người phụ nữ này có suy nghĩ không đơn giản. Nên nói là, những người phụ nữ bên cạnh Âu Thừa Duẫn đều có ý đồ đối với anh đi. “Đúng vậy, Tô tiểu thư, cô đến tìm tổng giám đốc sao?” Đối với việc Tô Ân Huệ xưng hô thân mật với Âu Thừa Duẫn, trong mắt Vu Nhuế chợt lóe qua vẻ ám trầm, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp. “Anh ấy có ở công ty không?” Tô Ân Huệ cũng không có hảo cảm với nữ nhân trước mặt này, với việc cô ta nói chuyện giúp cô, cô sẽ không cảm kích. “Tô tiểu thư chẳng lẽ không biết gì sao? Ngày hôm qua tổng giám đốc và phu nhân đã đi đảo Ngàn Sao nghỉ ngơi, chắc sẽ không trở về ngay!” Vu Nhuế nhận ra gương mặt Tô Ân Huệ lập tức trắng bệch, “Đi cùng Vận Nhi?” Đấy là hòn đảo tư nhân, chỉ có hai người bọn họ đi, cô còn có thể tự biện hộ gì cho anh đây? “Cảm ơn!” Tô Ân Huệ cắn môi đỏ mọng, vội vã quay người, giày cao gót nện trên nền đá cẩm thạch tạo ra tiếng vang thanh thúy, từng chút, từng chút một thúc giục lòng cô. Cô đi mà gần như là chạy trối chết. Tin tức này làm cho Tô Ân Huệ không thể thờ ơ được nữa. Tình cảm của Âu Thừa Duẫn với Vận Nhi đã sâu sắc đến cô cũng không thể nhận ra sao? “Vu Nhuế, về sau hành tung của điện hạ không được để lộ ra với người không liên quan!” Vu Nhuế chuẩn bị vào thang máy thì nhìn thấy Tín đứng ở trong tháng máy nhìn cô chằm chằm, ý tứ cảnh cáo trong câu nói đó Vu Nhuế có thể nhận ra. “Tôi đã rõ! Tín trợ lý!” Tín là trợ lý bên người Âu Thừa Duẫn, hơn nữa anh ta không gọi Âu thừa Duẫn là tổng giám đốc mà giống mọi người ở Âu Viên, gọi ngài ấy là điện hạ. Sự ăn ý và trung thành của anh ta đối với Âu Thừa Duẫn, từ trước đến nay đều không chấp nhận sự nghi ngờ và coi thường của người khác. “Anh cả, anh có biết Vận Nhi đi đâu không?” Tô Ân Huệ ra khỏi tập đoàn SK liền gọi điện cho Tô Đông Thượng, di động của Vận Nhi không gọi được. Cô ta không biết Vận Nhi đã thay đổi số di động, bây giờ ngay cả Tô Thường Đông cũng không tìm được cô ấy. Âu Thừa Duẫn là người nói được thì làm được, anh ấy không chủ động buông tay thì Vận Nhi không thể thoát khỏi tay của anh ấy. “Chắc là cùng một chỗ với Âu Thừa Duẫn!” Giọng nói của Tô Thượng Đông mang theo mệt mỏi và bất đắc dĩ, thông qua di động lọt vào tai Tô Ân Huệ, làm cô thấy cảm giác quái dị trong lòng. Tình cảm của anh cả đối với Vận Nhi, đôi khi cô cũng không rõ là gì nữa. “Bọn họ cùng đi đảo Ngàn Sao, anh cả, không phải anh nói bọn họ đã ly hôn sao?” Mặc dù Tô Ân Huệ hiểu được thủ đoạn cường ngạnh của Âu Thừa Duẫn, nhưng khi biết lý do anh ấy không đồng ý để Vận Nhi rời đi không liên quan gì đến mình, sự mất mát trong lòng cô còn lớn hơn cả khi biết bọn họ kết hôn. Cô ta không thể không thừa nhận, Vận Nhi đã thành công thay thế cô trở thành người vợ “danh phù kỳ thực” của anh ấy. “Ân Huệ, em không nên vì vậy mà thương tâm, đến thời điểm em ấy sẽ tự trở về, còn em nên vào bệnh viện ở bên cạnh Tu Vũ đi, bây giờ cậu ấy rất cần em!” Tô Thượng Đông vốn không phải người nói nhiều, khó được lần này lại khuyên bảo Tô Ân Huệ để cô ta nhận rõ thế cục trước mắt, nhưng anh không thay đổi được ý định của cô ta. Nếu có thể, cô ta hi vọng có thể ở bên cạnh Âu Thừa Duẫn nhiều hơn. Những gì cô nợ Phạm Tu Vũ, cô sẽ hoàn trả bằng cách khác, ngoại trừ tình cảm, cô đã trao cho người khác, không thể thu hồi lại được nữa! … Cả buổi chiều Âu Thừa Duẫn không để ý Tô Vận Nhi nữa, anh cũng không muốn tự làm mình mất mặt. Không phớt lờ cô ấy, sự tức giận của cô không biết đến bao giờ mới tiêu tan. Đương nhiên Tô Vận Nhi không biết, Âu Thừa Duẫn biến mất một buổi chiều không phải vì tức giận, mà để chuẩn bị một lễ vật đặc biệt. “Chị Tần, chị có biết Âu Thừa Duẫn đi đâu không?” Vận Nhi cũng rất thân thiết với người làm ở đây, nên khi Vận Nhi đã hỏi vấn đề này không dưới mười lần, bình thường chị Tần đều là vẻ mặt ôn hòa giờ lại trêu ghẹo cô nói, “Tiểu thư nhớ điện hạ sao lại không gọi điện thoại cho ngài ấy?” “Hứ, em không thèm nhớ anh ta!” Vận Nhi tức giận quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Âu Thừa Duẫn từ bên ngoài đi vào, đang định đi đến, trong nháy mắt lại dừng lại, đáng lẽ anh phải đến dỗ cô mới đúng! Nghĩ như vậy nên Vận Nhi nghiêng đầu, chăm chú nhìn thành quả cả buổi chiều của mình. “Vẫn còn tức giận à?” Bên hông Vận Nhi có thêm một bàn tay to, thân thể bị người ôm lấy, ngồi xuống đôi chân dài của anh. Âu Thừa Duẫn vuốt ve tóc cô, nhìn mấy bó hoa trên bàn, trong mắt hiện lên tia tán thưởng, “ Ừm, nhìn đẹp đấy, nên có thưởng!” Nói xong liền hướng đôi môi anh đào của cô mà hôn xuống. Vận Nhi ngửi thấy mùi gió biển ẩm ướt trên người anh, đẩy anh ra và hỏi, “Anh đi đâu vậy?” “Em không giận nữa à?” Âu Thừa Duẫn nâng cằm cô, nhìn đôi mắt trong suốt như nước của cô mà hỏi. “Em tức giận, vậy anh định làm gì nào?” Vận Nhi đảo đôi mắt to giảo hoạt, thật ra cô chỉ tức giận vì anh không nói một lời mà đột nhiên rời đi, để lại cô ở đây mình mà thôi. Hiển nhiên, Âu Thừa Duẫn đã hiểu lầm ý tứ của cô. “Anh chỉ có thể gặp vợ yêu để bồi tội thôi!” Âu Thừa Duẫn điểm nhẹ mũi cô, sau đó ôm cô chuẩn bị đi lên lầu. “Anh làm cái gì vậy?” Nhận thấy hành động của anh, Vận Nhi liền nắm chặt tay vịn cầu thang không buông, không để anh đi tiếp. Có trời mới biết anh định bồi tội như thế nào, Vận Nhi rất hoài nghi về lời nói của anh. “Đầu óc em nghĩ đi đâu vậy? Anh có nói sẽ làm gì sao?” Âu Thừa Duẫn nhìn chằm chằm đôi mắt mang theo vẻ phòng bị của cô, buồn cười hỏi ngược lại.