Editor: Rii __________ Tạ Manh ngồi trong xe nhìn ra ngoài, thoáng qua đã thấy Giang Nhã Tuyên đang đứng một mình ở ven đường, ngơ ngác nhìn đường lớn, biểu cảm trên mặt nhìn có chút điên cuồng. Tạ Manh run run hỏi: "Sao tôi lại cảm giác được tinh thần của cô ta có chút không ổn?" Nguyên Tự cũng quay lại nhìn thoáng qua sau đó hỏi ngược Tạ Manh: "Ý em là cô ta bị bệnh tâm thần?" Tạ Manh lắc đầu: "Không tới mức đấy, nhưng mà nhìn bộ dạng kia thì giống như đã bị đả kích vậy." Tâm tình đang căng lên của Nguyên Tự dần được thả lỏng, thờ ơ nói: "Mỗi người đều sẽ phải chịu đả kích vài lần, và cô ta cũng không phải người đặc biệt duy nhất." Tạ Manh không biết vì sao anh lại nói vậy, dù sao thì chuyện giữa nam nữ chính cô cũng không định nhúng tay, cũng không hỏi lại. Mà bên kia Giang Nhã Tuyên nhìn xe Nguyên Tự rời đi, buồn rầu hỏi 602: "Cốt truyện này còn có thể sửa sao? Anh ta suýt chút nữa đã giết tôi." 602 an ủi: "Anh ta vẫn còn chưa giết cô mà, chúng ta vẫn còn cơ hội, còn có thể nỗ lực kéo nam chính về bên mình mà." Nghe lời này của 602, Giang Nhã Tuyên không biết nên nói gì, nghẹn lại một lúc mới nói: "Ý của cậu là tôi phải chờ anh ta đến giết tôi?" 602 lần đầu tiên hiểu rõ cảm giác lời đến miệng không thể nói ra, không có chuyện gì xảy ra thì không cần giống như sắp sửa phải đối diện với kẻ địch. Nhưng mà, khi nó xảy ra ai mà nghĩ được lại… thảm đến như thế cơ chứ? Sau khi chặn được miệng 602, Giang Nhã Tuyên lại hỏi: "Cậu có thể thử kiểm tra xem nam chính có muốn đối phó với tôi hay không? Ví dụ như khiến tôi cả đời không tìm được việc làm." 602 kinh ngạc đáp lời: "Không, không thể nào?" Giang Nhã Tuyên cười lạnh hai tiếng: "Không thể? Không nghe thấy anh ta vừa nói gì sao? Cái gì mà việc quen biết, yêu đương giữa nam chính và nữ chính là bắt buộc. Nói cách khác, nếu cậu là anh ta khi còn sống, bị khống chế như thế, cậu sẽ không trả thù sao? Tôi mặc kệ, tôi cũng chưa từng làm nhiều chuyện xấu như vậy, nếu có thật sự bị trả thù, cậu phải chịu trách nhiệm cho tôi." 602: "Để tôi trở về hỏi lại một chút, cốt truyện này còn có thể chỉnh lại hay không, nếu còn có thể tôi sẽ tìm cách khác. Gặp lại sau." Nói xong liền chuồn đi, tiếng líu ríu trong đầu biến mất, giống như cả thế giới đột nhiên im lặng. Giang Nhã Tuyên thở dài một tiếng, tức giận ném hộp giấy trên tay xuống đất, đồ bên trong hộp rơi ra khắp nơi. Cô cảm thấy cuộc sống của mình trở nên lộn xộn, ban đầu, rõ ràng chỉ là cô thích anh một chút, nhiều hơn một chút cũng chỉ là hy vọng anh sẽ để ý mình, thích mình. Lại tệ hơn chút nữa là... cô hy vọng anh và vợ có thể ly hôn. Nhưng mà, hiện tại lại thành ra thế này ư? Mất đi công việc, cảm thấy như lúc nào cũng bị một người đàn ông có quyền có thế nhớ thương, bất cứ khi nào cũng có thể bị trả thù. Nhưng rõ ràng là cô không làm gì cả! Chỉ có mấy lần cô cố gắng tiếp cận nam chính và đứa bé kia mà thôi… Giang Nhã Tuyên ấm ức ngồi xổm xuống ven đường mà khóc. Đương nhiên, Tạ Manh đang ngồi trên xe nên không nhìn thấy cảnh này. Mắt thấy còn một đoạn đường dài, cô lấy cuốn sổ nhỏ mà hôm nay đã ghi được ra, lật xem từng trang một. Có nhiều kiến thức đã quên nay cũng dần thân thuộc hơn. Nếu thật sự không thể lấy được tiền, cô vẫn còn có thể quay lại nghề cũ. Nhưng mà, từ giờ đến thời điểm ly hôn cũng chỉ còn có mấy ngày, xác suất cũng không cao lắm. Dù sao thì, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất¹, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhân lúc vẫn còn mấy ngày này, cô sẽ cố học nhiều một chút. Cũng may hiện tại cô vẫn là phu nhân giám đốc, dù cho mấy người kia không muốn dạy cô nhưng cũng không dám lên tiếng từ chối. Trong khoảng thời gian này, cô đã học được rất nhiều điều, chỉ với bằng cấp của cô, đương nhiên cô sẽ không có khả năng được những công ty lớn như Bằng Á nhận vào làm. Nhưng mà thực ra thì tìm công ty nhỏ xin chân kế toán cũng không khó, cái khó là làm việc ở những công ty nhỏ thì phải kiêm thêm bao nhiêu việc lặt vặt không tên, đủ vị trí, rất phức tạp, không thể giống như công ty lớn phân công kế hoạch rõ ràng. Tạ Manh lúc này một bên đang tính nếu không có tiền thì cô nên làm gì, một bên lại nghĩ nếu cô vẫn giống như kiếp trước, bị Giang Nhã Tuyên chăm chăm tìm cách chặn đường sống, không để cô tìm việc làm thì cô sẽ tìm bà nội giúp đỡ. Cuộc sống hiện tại của cô và cuộc sống trong cốt truyện cũng có chút khác biệt, ít nhất là người Nguyên gia không lạnh nhạt với cô như trong cuốn truyện kia. Vậy nên, nếu nữ chính thực sự nhằm vào cô, cô tin họ chắc hẳn cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu. Nguyên Tự thông qua gương chiếu hậu trên xe thấy được cô vẫn luôn nghiêm túc xem cuốn sổ nhỏ, vô thức nở một nụ cười ôn hoà. Anh thích cảm giác khi mình và Tạ Manh ở chung một chỗ, dù không nói gì nhưng không khí lúc hai người bên nhau thực sự rất thoải mái. Nhất là sau khi trong đầu bị nhồi nhét thêm mấy hình ảnh kỳ quái, anh lại càng thích từng phút từng giây ở bên cô. Dù kiếp trước anh đã động tâm với cô nhưng còn chưa có hành động gì đã di tình biệt luyến². Rõ ràng là trong lòng thích một người nhưng lại phải ôm ấp tình cảm với một người phụ nữ khác, cảm giác đó thật sự rất khó chịu. Càng khó chịu hơn là vì quá mức "yêu" Giang Nhã Tuyên mà anh đã làm rất nhiều chuyện mà giờ nhìn lại chỉ cảm thấy ngu ngốc và ích kỷ. Ví dụ như việc ba của Giang Nhã Tuyên vì đánh bạc thua mất mấy ngàn vạn, Giang Nhã Tuyên suy nghĩ tìm cách xoay tiền suốt hai ngày, khi đó Nguyên Tự phải dùng sức lực cực lớn mới có thể kìm nén bản thân không nhúng tay vào. Đối với loại người đem tất cả giá trị con người của mình ra để đánh bạc, Nguyên Tự không muốn liếc nhìn một cái chứ nói gì đến việc giúp đỡ trả tiền. Nhưng Giang Nhã Tuyên là người anh "yêu", là người anh đặt trong tim, sao anh có thể thấy ba vợ gặp chuyện khó xử mà không giúp cho được? Trong hai ngày, Nguyên Tự thực sự không nhúng tay, trong cốt truyện không hề đề cập qua vấn đề này, nhưng Nguyên Tự ㅡ người đã thật sự trải nghiệm qua điều đó mới biết, đó là thời điểm mà anh đã kiên quyết chống lại vận mệnh kiểm soát cuộc đời anh. Cho đến khi Giang Nhã Tuyên tới cầu xin mình, anh hoàn toàn chịu thua, buông giáp đầu hàng số mệnh. Ngu ngốc đem đồng tiền mà chính mình cực khổ làm ra đi lấp cái hố sâu không đáy kia. Cờ bạc đối với con bạc chính là thứ gây nghiện nhất, giống như thuốc vậy, khi thua hết sẽ tìm mọi cách vay mượn để chơi tiếp. Mà giờ thì tuyệt làm sao, ông ta lại gặp được một tên ngu chịu trả nợ thay mình. Trả thay, trả thay, liền tù tì mấy lần nữa, vứt vào đó hơn 1 tỷ, cuối cùng Nguyên Tự cũng ép được bản thân dừng lại, từ chối lời cầu xin của Giang Nhã Tuyên. Cả cuộc đời kia, người khác nhìn vào sẽ cảm thấy cuộc sống kia thật hạnh phúc, nhưng bọn họ lại không biết được anh mỗi ngày đã giãy giụa tìm cách thoát khỏi nó như thế nào. Đêm khuya tĩnh lặng anh sẽ nghĩ đến khoảng thời gian của anh và vợ trước, nhớ tới lúc hai người cãi nhau. Thời điểm đó Tạ Manh thường chọc tức anh nhưng chỉ trong khoảng thời gian đó anh mới thực sự tồn tại, thực sự là chính mình. Anh cũng nhớ đến khoảng thời gian mà mình đã rung động trước Tạ Manh. Có một ngày anh trở về đột ngột còn cô thì quên khoá cửa. Cửa mở ra, anh thấy cô mặc bộ nội y hồng đứng trước gương khoác lên mình chiếc váy trắng. Cả hai đều ngây ra, tuy là vợ chồng nhưng cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi. Đối mặt với nhau như bây giờ, giống như hai người xa lạ vậy. Nguyên Tự lúng túng đứng im ở cửa phòng. Tạ Manh với lấy cái gối, đập về phía đầu anh, cô là người học võ, so với mấy cô gái khác sức mạnh của cô lớn hơn rất nhiều. Cái gối đập lên đầu anh, không kịp cảm thấy đau, chỉ thấy trong đầu toàn hình ảnh thân thể cô, trắng mịn, mềm mại, vòng eo thon thon nhỏ, như có thể ôm lấy chỉ với một bàn tay, mái tóc đen dài buông xõa tự nhiên và cả đôi mắt hạnh đang mở to vì kinh ngạc. Và, xuống phía dưới một chút nữa…….. Nguyên Tự không dám nghĩ tiếp, anh bỗng cảm thấy mũi nóng lên, tưởng chừng như có một dòng chất lỏng chuẩn bị chảy xuống. Sau khi bỏ cái gối ra, Tạ Manh đã kéo chăn lên bao quanh mình, bởi vì vội vàng nên chưa che lại kỹ, vẫn lộ ra bả vai bên phải. Đầu vai tròn trịa, trắng mịn như phản chiếu ánh sáng mùa hè. Dưới lớp chăn kia chân dài như ẩn như hiện, so với nhìn trực tiếp thì nửa kín nửa hở như thế này có sức công kích lớn hơn nhiều. Nhìn như thế này, lại cảm thấy được tư vị khác. "Nguyên Tự, tên biến thái này, anh chảy máu mũi rồi!!!!" Tạ Manh kéo kéo chăn bao lại thân mình, lớn giọng cười nhạo. Ánh nắng ngày hè, gió mát từ điều hoà và nụ cười tuỳ ý của cô đập mạnh vào tim anh. Thích, vui sướng, những cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong lòng, anh không muốn thừa nhận, nhưng mỗi lúc đêm xuống, anh lại tận hưởng những khoảnh khắc ấy. Khi đó, anh mới hiểu tại sao ông nội lại buộc chặt anh và cô trong vòng một năm, cũng xem như là may mắn, khoảng thời gian một năm này biết đâu anh có thể sẽ thay đổi được gì đó. Thế nhưng, đột nhiên lại từ đâu nhảy ra một Giang Nhã Tuyên huỷ hoại tất cả, chút ý chí sót lại của anh cho biết mình phải đẩy Tạ Manh rời đi. Vốn nghĩ rằng để cô rời xa sẽ tốt, ai ngờ Giang Nhã Tuyên vẫn không dừng tay, năm lần bảy lượt gây khó dễ cho cô. Không ai biết, anh phải mất bao nhiêu sức lực mới có thể ngăn bản thân làm những chuyện tổn thương cô. Vận mệnh mà, để chống lại nó không phải chỉ nói được là được. Ý chí, chống đối, sự cố gắng lớn lao ấy có lẽ đều không đánh đổi được thành quả. Tuy kết quả của Tạ Manh tệ, nhưng vẫn chưa đến mức quá kinh khủng. So với pháo hôi trong những truyện khác, đời này của cô ấy vẫn tương đối ổn, Điều này không có nghĩa là nó trôi chảy nhưng cũng không gặp phải kết cục phải trả giá đắt, cũng không liên lụy tới người nhà. Nguyên Tự may mắn vì anh còn có thể rời xa Tạ Manh, để Giang Nhã Tuyên dồn tâm trí sang chuyện khác. Cô đổi ý, anh nhất định cũng phải đổi ý, Giang Nhã Tuyên muốn làm gì, anh phải hỗ trợ hết sức mình. Vận mệnh này mạnh mẽ đến mức anh chỉ có thể chịu đựng sự khống chế trở thành một người phụ tá trong câu chuyện. Đêm xuống, nhìn lại về tình yêu trong quá khứ là động lực cuối cùng để anh sống sót. Những thứ đã mất đi mới có khả năng làm người ta trân trọng hơn. Đời này, anh vẫn muốn bảo vệ Tạ Manh, muốn dành ánh mặt trời cho cô, để cô tuỳ ý làm tất cả những gì cô muốn. Haha, nhìn xem, đều là che chở, bảo vệ nhưng giữa việc bị ép phải bảo vệ cho một người và mong muốn được bảo vệ một người chênh lệch đến thế đấy. *** Rất nhanh đã về đến nhà, Nguyên Tự xuống xe rồi chạy sang mở cửa giúp Tạ Manh. Tạ Manh thụ sủng nhược kinh³, tuy rằng không biết anh đã khôi phục lại ký ức chưa, nhưng trong khoảng thời gian này Tạ Manh quả thật có ý tránh mặt anh. Ngược lại với cô, Nguyên Tự gần đây thỉnh thoảng lúc thì lườm cô một cái, lúc lại nhìn cô đầy trìu mến một lúc. Tạ Manh bị nhìn đến nổi da gà, nếu không có động lực là mỗi ngày đều có 330 vạn nhân dân tệ chống đỡ thì ai mà chịu cho nổi??? Mấy ngày nay không gặp nhau nhiều, trừ lúc cùng nhau ra cửa, rồi cùng nhau trở về thì hầu như hai người không nói chuyện gì với nhau. Hôm nay, Nguyên Tự đột nhiên galant, Tạ Manh ngại gì mà không hưởng thụ? Tạ Manh là người như vậy đấy, anh tiến tôi lùi, anh lùi tôi tiến. Cả hai đi vào nhà, căn nhà trống trơn, phòng khách và nhà bếp đều không thấy ai, cũng không thấy bữa tối nào để lại cho hai người. Nguyên Tự sửng sốt một cái, chợt hiểu ra ý của Nguyên lão phu nhân. Khoé miệng cong lên, đắc ý như đại bàng, cuối cùng cũng đã đến lúc cho cô thấy bộ lông của anh đẹp như thế nào. Trong nhà không có ai, Tạ Manh tò mò hỏi: "Bà nội đi đâu rồi?" Nguyên Tự thay Nguyên lão phu nhân trả lời: "Chắc hôm nay bà đi chơi với bạn rồi, không bằng…Hôm nay chúng ta tự nấu cơm?" Tạ Manh nghe xong, xoa ngực thở phào: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng anh định bắt tôi nấu cơm." "Không dám, không dám." Nguyên Tự cười nói: "Một khi đã ăn, cả đời sẽ không quên. Trong nhà cũng không có ai, sẽ không có người đưa chúng ta đi bệnh viện đâu. Cho nên, anh nấu cơm, em rửa rau. Tiện thì em gọi cho mẹ em đi, nhờ ba mẹ trông thằng nhóc kia đêm nay giúp nhé.” Vất vả lắm hai người mới có thế giới riêng, cháu trai gì đó, vẫn là theo bà ngoại của nó đi! Tạ Manh gật đầu, gọi điện thoại cho Lâm Liên, bà nghe nói trong nhà không có ai liền bảo hai người ra ngoài mà ăn, còn dặn dò không cần lo lắng về thằng bé, bà sẽ chăm sóc tốt cho nó. Tắt điện thoại, không thấy Nguyên Tự đứng đó nữa, biết anh đã vào bếp, cô cũng đi vào theo. Nguyên Tự quả nhiên đang ở đó, anh ngồi xổm trước tủ lạnh, cau mày suy nghĩ xem sẽ ăn gì. Thấy cô vào, lấy một con cua từ trong ngăn đông ra hỏi cô: "Xào cay, em ăn được không?" Tạ Manh gật gật đầu, Nguyên Tự liền lấy con cua ra không nhìn cô mà nói: "Lấy nồi." Tạ Manh lật đật chạy đi lấy nồi, rồi bỏ mấy con cua đông lạnh đang đặt bên chân anh cho vào nồi. Tạ Manh gõ gõ mai cua, hỏi: "Còn cần làm gì nữa?" Nguyên Tự mở tủ lạnh lấy ra một ít rau tươi, sau đó nhìn đồ ăn bên trong suy xét một chút: "Có rau xanh, xào một đĩa, còn có… thịt heo?" Giọng điệu quyến rũ nói: "Anh làm cho em thịt quả vải?" Đêm giao thừa anh vẫn nhớ rõ, ba vợ nói thịt quả vải là một trong số những món cô thích nhất, anh đã từng nói sẽ làm cho cô ăn, tất nhiên sẽ không nuốt lời. Tạ Manh chớp chớp mắt, vui vẻ cười gật đầu: "Được." Nguyên Tự cũng cười theo, Tạ Manh thích anh cười, có lý nào anh lại không thích nụ cười của cô? Phải nói, chỉ một cái liếc mắt, một nụ cười của cô cũng đã làm anh đêm đêm nhớ mong, ôm trong lòng hy vọng xa vời được gặp lại cô lần nữa. Hiện tại, người sống sờ sờ đứng ngay trước mặt, có thể cùng nói cùng cười, không còn phải chịu sự bó buộc mệt mỏi kia, tâm trạng sáng sủa. Thấy thế nào cũng tốt. Nguyên Tự tâm trạng tốt nên nấu thêm tận mấy món, Tạ Manh đi theo là trợ thủ. Lần đầu tiên thấy Nguyên Tự nấu cơm, trước kia nghe anh nói, cô chỉ cảm thấy anh mèo khen mèo dài đuôi. Hiện tại nhìn anh xắt rau, xào rau lưu loát, động tác tay thuần thục, so với chính mình còn lợi hại nhiều, Tạ Manh cảm thấy thật hổ thẹn. Mất hơn một tiếng, một mâm cơm nhà hiện ra trước mắt. Nguyên Tự lấy ra hai bộ chén đũa, bỗng khựng lại quay đầu do dự hỏi Tạ Manh: "Em có thích ăn cơm không?" Tạ Manh nghe xong mới nhớ ra, bọn họ bận rộn loay hoay hơn một tiếng nhưng không ai nghĩ đến việc nấu cơm. Trên bàn mỹ vị đầy đủ. có rau, có thịt, có hải sản và còn có cả thịt quả vải mà cô yêu thích nhất. Nhưng mà, mỹ vị cỡ này mà không thể ăn cùng cơm, chẳng phải hương vị sẽ giảm đi một nửa luôn sao? Tạ Manh quyết định nói rõ tầm quan trọng của cơm: "Tôi thích ăn cơm." Nguyên Tự gật đầu nói: "Vậy thì tiếc thật, chúng ta đều quên nấu cơm, bữa này tạm chấp nhận ăn nhiều thức ăn một chút đi." Tạ Manh: "……" Má nó chứ! @#¥%…… Vậy anh hỏi làm gì!!! Ít khi thấy Tạ Manh tức giận, tâm trạng anh lại thấy tốt hơn hai bậc. Tuy không phải cố ý không cắm cơm nhưng thấy bộ dạng tức giận này của cô có sức sống hơn nhiều. Bữa cơm chỉ có hai người, cũng có ít chuyện để nói. Hơn nữa vì hiện giờ cô đang bực khi không có cơm để ăn nên xuống hầm rượu lấy lên một chai vang đỏ có giá trị cao. Chai vang đó là hàng tuyển mà Nguyên Trạch Vũ cất giấu, đương nhiên, anh còn giấu nhiều loại nữa chứ không chỉ mỗi chai này. Tiếc làm sao, Tạ Manh đã mò được chai vang anh ta giấu trong số mấy ngàn chai rượu dưới hầm, hơn nữa còn là chai thuộc hàng cao cấp. Phía đối diện, Tạ Manh uống vang đỏ như uống coca, Nguyên Tự đã nghĩ cô sẽ không say. Dù thế nào đi chăng nữa, anh chưa bao giờ nghĩ cô cũng có lúc rơi vào tình trạng say rượu làm loạn. Uống rượu vang đỏ, ăn miếng đồ ăn, Tạ Manh bây giờ giống như một chú chuột hamster vậy. Thịt quả vải chua ngọt lại mềm mại không thua gì ba làm. Ừ~ cua xào cũng thơm quá, rõ ràng nên ăn với cơm. Nhưng hiện tại làm gì có cơm? Lại uống thêm ngụm rượu vang đỏ. Sau khi ăn xong Tạ Manh thấy nhân sinh viên mãn nên làm biếng không muốn rửa chén, liếc nhìn Nguyên Tự nói: "Chúng ta chơi đoán số đi, ai thua người đó rửa." Nguyên Tự nhìn cô một lát, chỉ số bạn trai tốt max điểm: "Vẫn là để anh rửa đi." "Không được không được, chúng ta chơi đoán số, người thua rửa." Tạ Manh nghe Nguyên Tự nói muốn rửa càng cảm thấy chơi đoán số là cần thiết. Cô là loại người không thể thắng nổi trò này sao? Cô còn không thể thắng anh chắc, để anh cứ thế mà rửa thì chẳng phải cô lại nợ anh một cái ân tình à? Anh thua anh rửa, đó là vì anh xứng đáng. Hừ. Sau đó, ba ván liên tiếp, Tạ Manh đều thua. Tạ Manh: "…" Theo góc độ khoa học mà nói, thua được ba ván liên tiếp cực kỳ phi logic. Tuy thua, Tạ Manh vẫn muốn ăn gian, nằm ườn ra ghế sofa, dường như không có ý định đứng lên, nói: "Hay là anh rửa đii." Chỉ là rửa chén thôi mà, có phải là chuyện gì nghiêm trọng lắm đâu? Đúng thế, không nghiêm trọng chút nào. Đáng tiếc Nguyên Tự hợp tình hợp lí mở miệng từ chối: "Không được, vừa rồi em đã nói người thua sẽ rửa." Tạ Mạnh nhướng mắt nhìn anh, vừa trông mong vừa đáng thương: "Vừa rồi anh không nói như vậy mà, khí thế anh hùng kiên quyết muốn rửa bát đâu rồi?." "Anh rửa cho em là anh rửa cho em, em thua là em thua." Nguyên Tự rất nghiêm túc trả lời cô. Tạ Manh đột nhiên cảm thấy anh là đồ trai thẳng ngốc xít, cô tức giận đứng dậy chỉ vào Nguyên Tự nói: "Anh cứ như thế này sẽ không tìm được bạn gái đâu!" Nói xong, cô xoay người đi rửa bát, kết quả lập tức bị Nguyên Tự tóm lại. "Chờ đã." Nguyên Tự giữ tay cô, sau đó nghiêm túc nhìn cô một lúc, mơ hồ hỏi: "Em nghiêm túc chứ?" "Gì?" Nguyên Tự tuy hỏi xong không nhận được câu trả lời, nhưng anh vẫn đứng dậy, xắn tay áo lên nói: "Em đi nghỉ ngơi đi! Anh sẽ rửa bát." Nói xong, Tạ Manh thấy Nguyên Tự xắn tay áo đi vào bếp để dọn dẹp bát đĩa. Cô sững sờ một lúc mới nhận ra câu nói "anh sẽ không tìm được bạn gái" thực sự đã kích thích anh. Tạ Manh nhất thời sửng sốt, người này đẹp trai, còn giàu có như vậy mà lại sợ không tìm được bạn gái sao? Nguyên Tự phải tự ti đến cái mức nào? Cô còn không sợ không tìm được tiểu bạch kiểm⁴ sau khi ly hôn, nhưng Nguyên Tự lại đi sợ không tìm được người yêu??? Cô ấy sốc đến mức cứ đứng đực ra ở đó nhìn Nguyên Tự rửa dọn. Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh khi chén đĩa xếp chồng lên nhau. Nguyên Tự hơi cúi đầu úp chén đĩa lên giá, giống như lúc đang chỉnh lý tài liệu trong văn phòng. Tạ Manh không nhịn được nhìn mấy cái, càng nhìn càng ngây người. Đúng là người đẹp trai, chỉ rửa bát thôi mà cũng trông như bức họa trần gian. ___________ Chú thích: (1) Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất - (不怕一萬只怕萬一) - hay "Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất" là 1 câu thành ngữ dân gian Trung Quốc. "Không sợ thất thoát những cái lớn chỉ sợ không may", nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là một lối chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn (10.000) và vạn nhất (1/10.000). (2) di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới. (3) thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo. (4) Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm. _____________ Huhu xin lỗi vì cái não ngu ngốc này của tui quên mất hôm nay là thứ 4 để up truyện, may mà có bạn cmt nhắc đấy 🤧 Dạo này bọn mình đều mất hết mood để edit truyện mặc dù chỉ còn vài chương nữa thôi là hết rồi =))) chả hiểu sao nữa, chỉ hi vọng nhanh tìm lại được hứng thú để lấp hố lại cho mọi người