Ly Hôn 365 Lần
Chương 22 : Quyết chiến
Khúc Phương không để ý đến đám người kia nữa mà chuẩn bị vào việc. Trước hết dọn dẹp qua mặt bàn, trên đó có để chậu cây Phú Quý. Lau dọn xong cô mang cây đi tưới thêm nước. Đám đồng nghiệp bắt đầu nhìn Khúc Phương bằng ánh mắt khó tin. Làm sao chỉ trong một ngày không gặp, cô lại có sự thay đổi lớn như vậy? Thể hiện rõ ràng nhất là trang phục. Váy áo kết hợp tông xuyệt tông một cách phù hợp và đẹp mắt. Trước kia Khúc Phương luôn có dáng vẻ của một phụ nữ vì gia đình, quần áo mặc trên người bảo thủ và không chút phóng khoáng. Hôm nay không biết vì nguyên nhân gì mà phong thái của cô lại toát lên vẻ khí khái lạ thường. Điều đó khiến những người vừa mới cười nhạo Khúc Phương bỗng không biết nói gì cho phải phép.
Khúc Phương vẫn đang lúi húi thu xếp bàn làm việc như mọi khi, coi như không có chuyện gì xảy ra. Thấy cô chuẩn bị đi tưới nước cho cây Phú Quý, đệ nhất mỹ nữ của bộ phận tiếp thị Kim Lệ Đồng cười nói: “ Chị Khúc tiện thể mang cây văn trúc của tôi đi tưới được không? “. Ngày trước, cô ta thường xuyên sai bảo Khúc Phương. Là đồng nghiệp với nhau nên Khúc Phương không nghĩ ngợi nhiều, coi như chuyện bình thường nên làm, có bận rộn hơn một chút cũng không sao. Thấy cô dễ bảo, mọi người thi nhau nhờ vả những chuyện linh tinh. Cô vô tư nhiệt tình mà không biết nhiều lần sếp tìm gặp có việc nhưng không thấy. Sếp không biết những lúc ấy cô còn đang mải đi giúp đỡ người khác. Vậy mà trước mặt lãnh đạo, không một ai nói đỡ, đơn giản vì họ hi vọng sẽ loại bớt được một đối thủ cạnh tranh như cô.
“ Xin lỗi, tôi không rảnh”. Khúc Phương nói xong, bê chậu Phú Quý bỏ đi, để lại trên mặt Kim Lệ Đồng vẻ tức giận tột cùng. Cô ta vốn nghĩ Khúc Phương vẫn như trước, vẫn giữ thói quen dọn dẹp trước khi vào việc, hôm nay cô có xinh đẹp hơn mọi khi nhưng tính cách chắc không có gì thay đổi. Không ngờ Khúc Phương lại dám từ chối trước mặt nhiều người, làm cô ta xấu hổ như bị tát.
Khúc Phương bê cây bỏ đi không thèm liếc nhìn Kim Lệ Đồng lấy một cái. Tính cách Khúc Phương tuy hiền lành, ôn hòa, không có nghĩa là cô không biết mang thù. Nhớ lại ngày đầu tiên luân hồi, chính cô ta đã giở giọng chua ngoa nói xấu Khúc Phương. Trước kia cô ta tỏ ra mềm mỏng, ngọt ngào, luôn mồm gọi chị Khúc, chị Khúc, còn khen trang phục của cô khá kín đáo, thay cô oán trách lãnh đạo làm việc lâu năm như vậy mà vẫn không được thăng chức. Vậy mà sau lưng cô, nhanh chóng thể hiện rõ bộ mặt thật. Chính miệng cô ta chê bai quần áo của Khúc Phương không khác gì bà ngoại ở quê. Khi bị Vương quản lý giở trò, cũng chính cô ta là người đổ thêm dầu vào lửa: “ Hóa ra chị Khúc là loại người như thế. Bình thường giả vờ đoan trang, ai ngờ kết hôn rồi mà lẳng lơ. Vương quản lý còn chưa có vợ đấy”. Giọng nói chua ngoa của Kim Lệ Đồng, Khúc Phương sẽ không bao giờ quên, đúng là lúc khó khăn mới hiểu rõ lòng nhau, cũng may là chưa muộn.
Khúc Phương rửa sạch bình đựng rồi mới cho cây Phú Quý vào. Lọ thủy tinh sáng bóng, lấp lánh một màu xanh biếc.
Khúc Phương tự nhiên nền nã quay về chỗ ngồi, coi như việc xung đột vừa nãy chưa từng xảy ra. Kim Lệ Đồng muốn nổi cơn điên nhưng nhìn thái độ nhàn nhạt của Khúc Phương lại sửng sốt không thể tức giận. Thấy đám người đứng cạnh vẫn đang nhìn Khúc Phương với ánh mắt quái dị, cô ta cười nói: “ Chị Khúc hôm nay mặc đẹp thế không phải vì tổng giám đốc mới sao? Không ngờ người đã kết hôn rồi mà còn có nhiều tâm tư như vậy. Chị làm thế khiến những chị em khác chưa chồng thấy mặc cảm đấy”. Lời thốt ra nhằm mục đích gây thù chuốc oán với Khúc Phương. Mọi người xung quanh ngồi yên không dám ló mặt, trực chờ xem cô bị đạp đổ như thế nào. Họ nghĩ một người vốn bình thường bảo thủ như Khúc Phương bỗng nhiên thay đổi đẹp hơn hẳn trước kia khiến họ không được vừa lòng.
Khúc Phương đang định ngồi xuống mở máy tính, xem nhật ký bán hàng, không để ý đến những người xung quanh. Lúc nghe Kim Lệ Đồng nói vậy cô không tỏ ra nóng giận, ngẩng đầu tựa hồ rất có thâm ý nhìn cô ta một cái rồi mới cười nhẹ, nói: “ Tiểu Kim, trang phục của cô hôm nay cũng rất tinh xảo. Chiếc váy này không phải của hãng Dior sao, không có mấy vạn không thể mua được”.
Khúc Phương khi mới luân hồi, một thời gian ngắn không khác người điên, ngày ngày đi dạo phố mua sắm. Ngày xưa nói đến đồ hiệu là chuyện quá xa lạ với cô. Bây giờ hàng hiệu đã chất một tủ quần áo đầy. Khúc Phương vừa nói xong, mọi ánh mắt đang nhìn cô chuyển ngay sang Kim Lệ Đồng. Một bộ váy mấy vạn đồng, không thể tưởng tượng được, lương của các cô chỉ có bao nhiêu. Kim Lệ Đồng bị nhìn thoáng lúng túng. Mặc dù trong lòng muốn khoe nhưng nói trắng ra lương ít mà mua bộ váy mấy vạn ảnh hưởng quả không tốt. Chuyện như vậy bị tiết lộ cộng thêm mọi ánh mắt đang nhìn mình đầy ẩn ý khiến Kim Lệ Đồng lúng túng giải thích: “ Không phải. Chị Khúc nói đùa rồi, tôi mua trên Taobao có mười mấy đồng, không phải hàng hiệu đâu”. Nói xong cô ta bực bội, rõ ràng là thật vậy mà phải nói dối là đồ giả. Hơn nữa, ánh mắt mọi người nhìn cô ta trước kia sùng bái bao nhiêu nay chuyển sang khinh thị bấy nhiêu, hóa ra đồ trên người Kim Lệ Đồng chỉ là hàng Taobao.
“ Thật không? Có lẽ tôi nhầm. Nhưng mùi nước hoa Dior trên người cô thì không thể nhầm được. Mùi này không tệ, không chừng mị hoặc được tổng giám đốc mới đấy. Tiểu Kim cố gắng lên”. Khúc Phương lấy điệu bộ của một tiền bối hào phóng khích lệ đàn em, lời lẽ thắng thế hùng hồn, dù sao cô cũng là nhân viên lão làng của công ty. Lúc bị Kim Lệ Đồng sai đi tưới nước cho cây, cô đã ngửi thấy mùi này. Ở tiệm Spa, có một phu nhân rất thích nước hoa, đối với các nhãn hiệu thuộc rõ như lòng bàn tay. Khúc Phương khi rảnh rỗi hay ngồi tám chuyện nên có biết qua một chút. Cô không phải loại người có khả năng thiên phú. Thường ngày ở nhà cơm nước nên quen ngửi mùi gia vị. Với các loại rượu, các loại nước hoa hàng hiệu cô cũng không kém phần linh hoạt.
Quả nhiên lúc Khúc Phương nói xong, đám đồng nghiệp líu ríu vây quanh Kim Lệ Đồng, không ai quấy rầy Khúc Phương nữa. Một số người thì nhìn cô với vẻ sùng bái, bình thường không thấy cô thể hiện bao giờ, vậy mà hôm nay đối với hàng hiệu cô lại tỏ ra cực kỳ thông hiểu.
Khúc Phương không để tâm xem mọi người đang nghĩ gì, tập trung xem nhật ký bán hàng rồi thở dài một cái. Cô đã làm nhân viên tiếp thị mấy năm nay, cũng không thể trách người khác. Phần lớn danh sách khách hàng do cô cùng đồng nghiệp dốc sức làm ra. Cô là người đầu tiên giúp đỡ Kim Lệ Đồng. Với người mới, cô luôn nhã nhặn, khiêm nhường, không bao giờ so đo tính toán với đàn em. Cô cũng không dằn lòng được trước lời khẩn cầu của đồng nghiệp: “ Chị Khúc, chị đã làm ở đây nhiều năm rồi, có thành tích hay không không quan trọng. Nhưng em muốn có chút công trạng để vượt qua kỳ thử việc. Vì vậy, chị giúp em nhé. Chị Khúc là tốt nhất”. Trước kiểu khẩn cầu này Khúc Phương không thể cự tuyệt. Mọi người trong công ty đều biết cô là người dễ nói chuyện, người mới tới cũng hi vọng được cô giúp đỡ, Khúc Phương cảm thấy như vậy cũng hay. Nếu không phải nghe những lời nhờ cậy đó mới vừa rồi được Kim Lệ Đồng thốt ra thành lời chê bai kiểu tóc, quần áo của cô thì Khúc Phương sẽ cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn. Sống trong tập thể muốn thù hằn ai đó nhưng đến khi bị người khác nhìn lại mình một cách khinh bỉ, cảm giác đó thật đáng sợ.
Khúc Phương làm nhân viên tiếp thị đã được ba năm quả là kỳ tích, hóa ra công ty vẫn cần đến một nhân viên chịu khó cần mẫn như cô. Cho dù không có thành tích gì nổi bật, không bị công ty bạc đãi thì việc lớn hay nhỏ cô đều hết sức hoàn thành. Cô biết ưu điểm bản thân là người kiên định, chịu khó, biết nghe lời và nhiệt tình. Nhiều năm làm nhân viên tiếp thị, cô có thói quen ghi chép sổ sách cẩn thận, không như những nhân viên khác tùy ý nhớ gì viết nấy miễn sao bán được hàng. Làm nhân viên tiếp thị rất cần doanh số, lãnh đạo không quan tâm đến chuyện ghi chép thế nào mặc dù theo quy định vẫn phải sổ sách hàng ngày. Thực ra chuyện đó không đáng bị trách phạt, quan trọng hơn là thành tích đạt được ra sao. Công ty nào mà chẳng để ý đến kiếm tiền, kiếm lợi nhuận.
Nhưng những ưu điểm này cũng là khuyết điểm của cô. Quá biết nghe lời không phải hay, quá nóng thì tâm sẽ không cân nhắc được thiệt hơn, không thích nhờ vả mà chỉ muốn tự mình phấn đấu, chính vì thế mà không ít lần cô bị thăng chức hụt. Thậm chí bị cấp trên trẻ tuổi có vẻ ngoài khách khí gọi một tiếng chị Khúc mới đây dám càn rỡ cô ngay trong phòng làm việc. Tình cảnh nhục nhã đó cô vĩnh viễn không quên. Thêm tên chồng phản bội luôn miệng đòi ly hôn, luôn bị anh ta tìm cách hạ nhục, loại đau đớn này cô sẽ không chấp nhận thêm một lần nào nữa và sẽ không giống loài đà điểu chỉ biết hoảng sợ tìm chỗ trốn. Một phụ nữ yếu mềm như cô khi quyết tâm nghĩa là giới hạn cuối cùng của sự chịu đựng đã hết, đã đến thời điểm cô biến thành dũng sĩ mặc áo giáp, luân hồi trở lại và bắt đầu chiến đấu.
Khúc Phương nhìn chằm chằm vào nhật ký bán hàng. Trong đó có chỗ được đánh dấu bằng bút đỏ. Nếu đàm phán thành công với công ty này, thuyết phục được họ sử dụng sản phẩm của công ty cô thì chỉ tiêu kinh doanh sáu tháng cuối năm có thể hoàn thành.
Trước khi công ty bị thu mua, cấp trên giao nhiệm vụ cho mỗi nhân viên cấp dưới phải hoàn thành chỉ tiêu. Căn bản lãnh đạo không mấy kỳ vọng nhân viên của mình sẽ thực hiện được, huống chi công ty cũng bị thu mua rồi nên tâm lý không được mặn mà cho lắm. Khúc Phương xem lại thông tin khách hàng, nội dung không có mấy, xem ra mọi việc tiến triển không khả quan. Cột ghi phương thức liên hệ trống không, trên đó trơ chọi duy nhất cái tên: Hác Kiến Hồng.
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
21 chương
22 chương
10 chương