Ly Dị, Tuyệt Vọng, Và Hẹn Hò
Chương 14
Sue nhảy bật về phía sau như thể gói quà sắp cắn mình và đâm sầm vào Jason.
“Gì vậy?” Anh hỏi, giữ lấy cô bằng một tay trong khi tay kia đang xách túi đựng mèo với đầy nhóc mèo con trong đó. Ánh mắt anh nhìn theo ánh mắt cô. “Không sao đâu,” anh thì thầm.
Mama kêu meo.
Quỳ xuống, anh nghiên cứu tấm thiệp trên bó hoa. “Nó ký tên ‘Benny’ này. Là đối tác phê bình của em, phải không?”
Sự căng thẳng dịu xuống trên gương mặt cô. “Em quên mất là anh ấy dọa sẽ mang bản thảo của anh ấy tới.”
“Dọa á?” Jason hỏi.
“Là nói cho tôi,” cô sửa lại
Lông mày Jason nheo lại. “Em vừa nói là dọa xong.”
“Chỉ là một cách nói thôi mà.” Cô liếc nhìn chiếc phong bì. “Nó chỉ là bản thảo của anh ấy và ít sô-cô-la ngon thôi. Cái đó tôi có thể ăn luôn bây giờ đây.” Cô vươn tay với –
“Đừng.” Anh nắm lấy tay cô. “Mở cửa đi và cho tôi xem em định sẽ để đám mèo ở đâu, và tôi sẽ lấy cái này.”
“Nhưng nó là từ Benny mà,” cô hỏi.
“Và nó có thể là Benny đã làm chuyện này. Chúng ta không chắc chắn vợ tay bác sĩ đứng sau mọi chuyện.”
“Tôi tin tưởng nhóm phê bình của mình.”
“Em vừa mới nói là hắn ta đe dọa em xong.”
“Không, tôi nói anh ấy dọa sẽ tới.”
Anh lại quan sát cô lần nữa bằng ánh mắt cảnh-sát-chuyên-nghiệp đó. “Sao tôi lại cứ có cảm giác em đang giấu tôi điều gì vậy nhỉ?”
Sue quyết định không trả lời và bước vào nhà.
Jason đặt Mama và đám mèo con của nó trong văn phòng của cô. Hitchcock phát cuồng lên với vẻ cảnh giác và phẫn nộ quanh phòng. Sue vỗ về nó để đảm bảo tình yêu của cô với nó vẫn y nguyên và mang nó trở lại phòng khách.
Khi Jason quay trở vào, anh nhận thấy điện thoại của cô sáng đèn. “Em có tin nhắn kìa.”
Benny để lại một tin nhắn nói rằng anh ta rất tiếc vì đã không gặp được cô và hy vọng cô thích sô-cô-la. Ba tin khác là từ Lacy, mẹ cô và một Kathy đang hoảng sợ lẩm bẩm điều gì đó việc việc Lacy đã để tin nhắn về gã bác sĩ chân. Khi máy nhắn tắt, Jason nhấn mạnh rằng cô sẽ phải cảnh giác với Benny.
Cô bật lại. “Anh ấy mới chia tay vợ, đang cô đơn, và anh ấy giống như mọi sinh vật khác trên trái đất, và anh ấy nghĩ chúng tôi có thể hợp nhau.”
“Cảm ơn nhé,” Giọng điệu châm chọc lấp đầy trong giọng Jason. Và rồi, anh lôi ra đôi găng trong xe để chắc chắn mình không để lại bất kỳ dấu vân tay lạ nào.
“Trời ạ, Benny đã ký tên mà. Sao anh còn phải kiểm tra dấu vân tay làm gì?”
Cẩn trọng mở gói quà, Jason được chứng minh rằng Sue đúng. “Thấy chư? Tôi đã bảo mà. Chỉ là sô-cô-la và một bản thảo thôi.” Cô cúi xuống để giằng lấy một viên sô-cô-la hình nấm.
Jason nắm lấy tay cô lần nữa. “Không.”
“Nó là Godiva đấy.”
“Tôi không quan tâm. Em sẽ không được ăn kẹo từ một kẻ có thể đang cố giết em.”
Cô đưa mắt nhìn chỗ sô-cô-la. “Anh rõ ràng là chưa bao giờ ăn Godiva. Nó đáng giá để đánh cược với rủi ro đấy.”
“Tôi sẽ mua nó cho em vào ngày mai.” Anh vứt bó hoa vào thùng rác. “Em sẽ không ăn kẹo của anh ta.”
“Anh ấy không đứng sau chuyện này đâu mà.” Cô nhìn chằm chằm vào bó hoa được gói bọc cẩn thận.
“Hắn dọa em. Đọc bản thảo của em. Điều đó khiến hắn trở thành nghi phạm. Em sẽ không nhận hoa từ một nghi phạm. Thêm vào đó... văn chương của hắn rất tởm.” Jason nhặt bản thảo lên. “Có phải hắn thật sự viết về loài cây ăn thịt người không?”
Cô giữ lấy bản thảo của Benny tránh xa khỏi anh. “Anh ấy chỉ bán mọi thứ mình viết thôi. Thêm vào đó, ai đó đã đột nhập vào máy tính của tôi. Anh thậm chí còn nói với Chase là anh nghĩ như vậy. Điều đó có nghĩa là Benny không có bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ là một nghi phạm hơn mất cứ ai. Và anh ấy không thật sự quan tâm đến tôi đâu. Anh ấy chỉ đang cô đơn thôi. Trong một hoặc hai tuần nữa, anh ấy sẽ quay lại với vợ mình và quên béng tôi thôi.”
Ánh mắt Jason lướt trên người cô. “Em là người không dễ gì mà quên được đâu.”
Thật sao? Vậy mà anh vẫn làm được thế trong bốn tháng liền và không thèm gọi điện nữa. Cô tóm lấy lọ vitamin C trên bàn và đổ hai viên cho mình và hai viên cho anh. “Uống đi.” Cô quan sát thấy mặt anh nhăn nhó, nhưng anh vẫn uống.
Mệt mỏi ngáp dài, cô liếc nhìn đồng hồ. Đã hơn mười giờ rồi. Nhưng cô sẽ chưa đi ngủ chừng nào chưa làm rõ một chuyện. “Tôi sẽ tới gặp Paul tối mai.”
Anh cau mày, nhưng cô trông thấy sự thất bại trong mắt anh. “Được thôi,” anh nói. “Tôi sẽ xin lệnh từ Sở cảnh sát Hoke để thẩm vấn hắn ta. Tôi chưa biết liệu có được không, nhưng em sẽ làm chính xác những gì tôi nói. Nghiêm túc đấy. Nếu tôi bảo em đứng lại, em phải đứng lại. Nếu tôi bảo em chạy, em phải chạy. Nếu tôi bảo em thực hiện vài mánh khóe[27], em –”
“Tôi biết hokey pokey.” Cô bắt đầu hát. ““ ‘I’ll put my right foot out…’ ” Cô bước về phía tủ đồ, lấy ra một tấm chăn, ga và gối. Sau đó nhét vào tay anh. “Ngủ ngon.”
Anh liếc xuống. “Em để tôi ngủ trên trường kỷ sao?”
“Tôi không có phòng ngủ phụ.”
Mắt anh lấp lánh. “Em có một cái giường lớn...”
“Hitchcock và tôi thích ngủ một mình.” Hai lời nói dối trong một ngày, lương tâm cô đang gào thét. Ngay cả sau hai năm, đó là điều cô nhớ nhất trong khi kết hôn. Không phải là tình dục. Quan hệ với Collin không phải sự kiện long trời lở đất gì. Nhưng anh ta khá nhẹ nhàng, và cô nhớ -
“Chúng ta đã ngủ chung đêm qua mà em vẫn ổn đấy thôi.”
“Không có đâu.” Cô bỏ đi nhưng nói lại qua vai. “Chúng ta phải dậy sớm. Nhớ là tôi hẹn ông ngoại để đi khám tuyến tiền liệt nhé.”
“Cảm ơn em đã gợi ra một hình ảnh đẹp đẽ trước giờ đi ngủ.” Anh gọi với theo.
***
Jason kiểm tra mèo mẹ và đám mèo con của nó. Mama chui ra khỏi túi và cọ cọ mình vào mắt cá chân anh.
“Lẽ ra mày nên nói với tao.” Anh quỳ xuống, gãi gãi cằm nó và nhìn vào mắt nó. “Mày định làm gì với tất cả đám mèo con? Chúng ta không thể giữ tất cả chúng được. Tao còn chẳng chắc có giữ mày lại không nữa.”
Cô mèo lại kêu meow như thể nó có hiểu.
Vào cái ngày khi anh trông thấy con mèo con đang nấp trong thùng rác phía sau sân nhà mình, anh đã tự hứa với bản thân sẽ tìm cho nó một nơi trú ẩn. Anh đã mua túi đựng mèo để nó ở đó và tìm xung quanh xem chủ nó có đang tìm hay không. Nhưng rồi anh quá bận rộn và...
Jason lưỡng lự trước lời nói dối. Sự thật là, mỗi lần anh định mang con mèo đi, anh lại nhớ đến mình mỗi lần bị mang đi như vậy. Đầu tiên là mẹ anh – bà đứng trong bếp và nhìn theo khi họ kéo anh đang la hét đấm đá khỏi nhà. Sau đó anh bị chuyển từ nhà nhận nuôi này tới nhà nhận nuôi khác. Mỗi nhà lại để lại dấu ấn trong anh. Mỗi nhà lại khiến anh thêm mỏi mệt hơn.
Tôi không tin anh từng là một cậu bé hư đốn, Sue đã nói vậy.
Không, anh chưa từng say xỉn, không phải sau khi chứng kiến nó đã hủy hoại mẹ mình thế nào. Anh chưa từng ăn cắp bất cứ thứ gì. Cũng chưa bao giờ là người khơi mào một trận đánh nhau. Nhưng quỷ thần ơi, phải, anh luôn là người chiến thắng sau những trận đấu. Anh chưa từng làm gì sai trái để bị gọi là hư đốn cả.
Khi mọi người biết anh là con nuôi, khi cha mẹ nuôi biết rằng cha mẹ ruột đã bỏ rơi anh, anh luôn bị đóng dấu là Tin Tức Tồi Tệ. Một đứa trẻ hư hỏng. Sai lầm duy nhất của anh, và nó là điều duy nhất anh vẫn tiếp tục thực hiện, đó là chưa bao giờ giỏi nịnh nọt ai để chiếm được cảm tình của họ cả.
Khó chịu với những suy nghĩ của bản thân, anh đứng dậy và chuyển ánh nhìn quanh phòng Sue. Đây là nơi cô tạo ra những câu chuyện – nơi cô viết những điều xấu xa, những kẻ giết người và tình trạng lộn xộn, nhưng vẫn bằng cách nào đó mang tới những cái kết có hậu và rất nhiều tiếng cười trong suốt cả mạch truyện. Trên kệ sách của cô anh trông thấy rất nhiều album ảnh. Bức ảnh trên cùng là một người đàn ông đang ôm một cô bé. Jason lật giở thêm và nhận ra mái tóc vàng sáng của đứa trẻ và gương mặt ngọt ngào. Sue.
Anh lướt tay dọc theo ảnh cô và mỉm cười. Và rồi anh tập trung vào người đàn ông trong ảnh. Cha cô, Jason nghĩ, nhận thấy tình yêu trong ánh mắt của một đứa trẻ hai-hoặc-ba-tuổi nhìn người đàn ông kia. Jason quan sát bức ảnh kế tiếp. Ở đó, là một đứa trẻ một tuổi hoặc hơn, Sue được cha bế trong bộ đồ thiên thần. Một chiếc vòng tròn treo lơ lửng trên đầu. Trong bức ảnh ánh mắt người cha đang nhìn Sue với tất cả tình yêu thương.
Không nghi ngờ gì, Sue là cô gái của cha. Jason nhớ lại việc mẹ Sue đang hẹn hò với “Elvis,” và anh tự hỏi cha mẹ cô ly hôn từ bao giờ. Xem tiếp các bức ảnh, anh lật qua mỗi trang, ngạc nhiên bởi thế giới hoàn hảo của Sue. Lễ Phục Sinh, Giáng Sinh, Halloweens, hay Sinh nhật. Anh gần như có thể nghe thấy tiếng cười lẫn trong các bức ảnh chụp. Tình yêu thương ngưng đọng bất kể thời gian trong từng thước phim.
Jason không thể ngăn bản thân không so sánh cuộc sống của Sue với cuộc đời mình. Vào năm thứ hai được nhận nuôi, anh không thể ngăn mình chờ đợi một điều kỳ diệu trong những ngày nghỉ lễ. Rất nhiều lần, sinh nhật của anh đã bị lãng quên, những món quà dưới gốc cây là điều chẳng bao giờ anh dám đòi hỏi, nhưng quan trọng hơn, mẹ anh không bao giờ xuất hiện, chưa bao giờ gọi điện. Phải, những ngày nghỉ lễ thật quá tồi tệ.
Rũ bỏ những ký ức, anh lật giở trang kế tiếp trong cuộc sống hạnh phúc của Sue.
Anh quên cả thở. Thay vì một khuôn mặt tươi cười, là thông báo tang lễ. Trên dòng bia mộ là tên cha Sue. Robert Finley – 1953–1985.
Chết tiệt
Jason lật qua đến trang cuối cùng. Ngay khi trông thấy nó, anh ước mình đã không làm vậy.
Chết tiệt gấp đôi.
Đứng đó với đôi vai cứng đờ, cằm ngẩng cao nhưng những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, là một Sue trẻ trung với trái tim tan vỡ đứng cạnh ngôi mộ. Đứa khỉ gió nào lại có thể chụp một bức ảnh như vậy chứ?
Nuốt xuống cục nghẹn, anh thở hắt ra, gấp album lại và đặt nó lại trên kệ.
Mười lăm phút sau, chỉ mặc chiếc quần đùi lụa, anh duỗi mình trên sofa. Anh nhấc di động và đặt nó lên bàn cà phê. Anh nhìn chằm chằm trần nhà trong một lúc thật lâu, sau đó với lấy điện thoại và gọi điện.
Điện thoại Sue reo lên. Anh nghe thấy cô mở cửa phòng ngủ. “Tôi có nên trả lời không?” Cô gọi với, có chút hoảng loạn trong giọng cô.
“Tôi gọi đấy.” Anh mỉm cười, hài lòng vì cô đã hỏi anh trước. Cô cần anh. Nhận thức đó thít lấy tim anh và mang lại cảm giác thật đúng đắn.
“Là anh sao?” Cửa phòng cô sập lại. Anh nghe thấy tiếng bước chân cô; và rồi tiếng chuông điện thoại ngưng bặt. Giọng cô sang sảng qua đường dây. “Anh gọi cái gì?”
“Tôi cô đơn quá.”
“Không,” cô nói. “Câu trả lời là không.”
“Không gì cơ?” Anh cười toe toét.
“Tôi không nghĩ anh lại không biết đâu.”
Nệm cô rên lên khe khẽ và anh hình dung cô đang lăn mình trên giường. Anh nhớ lại bộ chăn ga trắng cùng tông màu với gối và cố hình dung cảnh cô đang duỗi người trên đó. “Em đang mặc gì thế?”
“Đây là một cuộc gọi khiêu dâm à? Anh chuẩn bị thở hổn hển đấy à?”
Anh cười lớn. “Tôi đang tự hỏi em có đang mặc bộ đồ ngủ có hình chim cánh cụt đang nhảy múa không?”
“Không. Tối nay tôi mặc bộ... gấu bông đạp xe đạp.”
“Để tôi đoán nhé. Bộ sưu tập các con vật tập thể dục.”
Cô không trả lời mất vài giây. “Tôi mặc gì đi ngủ không phải việc của anh.”
“Tôi thích bộ chim cánh cụt nhảy múa.” Anh đợi, nhưng cô không nói thêm gì. “Tôi đói quá. Tôi có thể ăn ngũ cốc được không?”
“Cứ tự nhiên.”
Anh bật dậy. “Em muốn ăn luôn không?”
“Không. Chỉ có sô-cô-la mới lôi tôi ra khỏi giường được thôi. Và anh thì lại nghĩ nó có độc đấy.”
“Tôi sẽ mua cho em một ít ngày mai mà.” Anh bước tới bên tủ lạnh và lấy sữa ra.
“Tôi có thể tự mua sô-cô-la cho mình.”
“Tôi thấy em là một phụ nữ độc lập đấy.” Anh lấy ra hộp ngũ cốc và một cái bát.
“Bởi vì tôi có thể tự mua sô-cô-la cho mình sao?”
“Là thế, và bởi vì em đã ngần ngại khi tôi trả tiền cho bữa ăn tối qua. Có phải em là kiểu người tự trả phần mình trong các cuộc hẹn hò không?”
“Chúng ta không hẹn hò.”
“Chúng ta có thể mà. Nghĩ sao nếu tôi đưa em ra ngoài hẹn hò tối mai? Nơi nào đó thật đẹp. Lãng mạn. Yên tĩnh.”
“Tối mai tôi có hẹn rồi.”
Anh ngồi xuống ghế. “Em sắp chia tay hắn ta rồi, nhớ không. Tôi nghĩ em còn muốn bắn vào đầu gối hắn vì vài lý do nào đó nữa. À phải, bởi hắn đã có gia đình.”
“Nó vẫn là một cuộc hẹn.”
Anh đồng ý. “Được rồi. Thế tối thứ ba thì sao?”
“Tôi phải gội đầu.” Nệm rên lên khe khẽ như thể cô đang lăn mình trên đó.
Anh mỉm cười. “Thứ tư?”
“Mèo của tôi cần được tắm rửa.”
“Thứ năm?”
“Đánh bóng đồ bạc rồi.”
“Thứ sáu?” Anh cắn môi để ngăn mình phá ra cười.
“Móng chân cần được cắt và còn phải đi xăm nữa.”
Tiếng cười của anh trượt khỏi môi. “Thứ bảy?”
“Khám phụ khoa rồi, và ồ, tôi còn có một cuộc họp với Đức Giáo Hoàng nữa, để cho ông ấy xem hình xăm của tôi.”
“Tôi bắt đầu nghĩ là em thực sự không muốn hẹn hò với tôi rồi.”
“Hmm. Anh mất hơi lâu để nhận ra đấy. Phần lớn đàn ông nhận ra điều đó từ đoạn gội đầu rồi.”
Anh mở nắp chai sữa. “Được rồi, tôi không phải phần lớn đàn ông đâu, Sue ạ.”
“Phải rồi, anh còn tệ hơn thế.”
“Tôi tệ thế nào cơ?” Anh mở hộp ngũ cốc.
“Tôi không biết chính xác, nhưng khi tôi đề cập đến nó thì anh là người đầu tiên tôi nói vậy đấy.”
“Thôi nào. Nói thẳng ra đi, tại sao em không hẹn hò với tôi?” Anh dựa lưng vào ghế. “Em không có gì phải lo sợ trước cảnh sát, phải không?”
“Không có gì đặc biệt cả.”
“Vậy thì chỉ tôi thôi hử?” Anh đổ cầm thìa lên
“Anh thậm chí còn không thích tôi,” cô nói.
“Tôi chưa bao giờ nói là không thích em cả.” Anh thả rơi chiếc thìa.
“Anh thậm chí còn không... Thôi bỏ đi.”
“Là về tôi mà. Thôi nào. Thành thật đi. Em không phải kiểu người ưa bỡn cợt đâu.”
Chiếc giường lại kêu cọt kẹt nữa. “Sao anh biết tôi không phải kiểu cợt nhả? Anh đâu biết tôi.”
“Có, tôi biết. Tôi đã đọc cả bốn cuốn sách của em và tôi –”
“Chỉ bởi anh đã đọc tác phẩm của tôi không có nghĩa là anh biết tôi. Công việc của tôi là tưởng tượng đấy.”
“Không chỉ có thế. Tôi còn rất giỏi nhìn người mà.”
Cô ngừng lại. “Vậy anh đánh giá tôi thế nào?”
Anh di tay xuống giọt sữa bị rớt trên hộp. “Em tốt bụng với mọi người và với động vật, nhưng không phải kiểu thu hút đàn ông. Khi hạnh phúc em nói hơi nhiều, em hòa đồng, và thỉnh thoảng hay lo lắng không đâu. Nhưng khi em sợ hãi và lo lắng thật sự, em lại rất yên lặng. Em thường bồn chồn khi lo lắng, nhưng em đang cố để không làm vậy nữa. Em nhìn nhận cuộc sống khác với hầu hết mọi người. Điều đó khiến em trở thành một nhà văn giỏi. Và em thật sự là một nhà văn giỏi.” Anh cầm chiếc thìa lên lần nữa.
Khi cô không nói thêm gì, anh tiếp tục. “Em xin đẹp nhưng lại không biết điều đó. Nó khiến em còn xinh đẹp hơn thế. Em còn quá thích sô-cô-la nữa.” Một nụ cười toe toét nở trên môi anh. “Mẹ em khiến em phát điên nhưng em yêu bà.” Hình ảnh trong bức ảnh cuối cùng trong album của cô lóe lên trong tâm trí anh. “Và trái tim em tan vỡ lần đầu tiên... khi cha em qua đời.” Khi cô vẫn không nói gì, anh nhận ra mình đang nói quá nhiều. “Sue?”
“Sao anh biết về cha tôi?’
“Tôi trông thấy album ảnh trong văn phòng của em.”
“Anh rình mò đấy à,” cô buộc tội.
“Không. À, phải, nhưng tôi nghĩ nó chỉ là ảnh thôi mà. Em cũng làm vậy ở nhà tôi đấy thôi.” Anh hối hận ngay khi nói ra những lời đó, như thể anh đang khó chịu vậy. Nhưng đúng là thế. Nhắc lại quá khứ không phải những gì anh thường làm.
“Muộn rồi,” cô nói. “Tôi cần nghỉ ngơi. Ngủ ngon.”
“Không. Làm ơn đi.” Nhưng đường dây đã ngắt. Anh đặt nó lại lên bàn và đi dọc hành lang. Anh gõ cửa phòng cô.
“Tôi ngủ rồi,” cô nói. “Muộn rồi.”
Anh tựa trán vào cửa phòng cô. “Ra đây và nói chuyện với tôi đi. Làm ơn đi mà.”
Ngay lúc ấy, chuông cửa rung lên.
Jason quay ngoắt lại. “Ở lại trong phòng em.”
Chạy lại phòng khách, anh nắm lấy khẩu súng. Khi vòng qua góc hành lang, anh nghe thấy cửa phòng ngủ Sue mở ra. Anh di chuyển để có thể ngăn cô lại trước khi cô lao ra ngoài.
Cô bước ra hành lang. Trước khi anh có thể nhấn mạnh rằng cô phải quay về phòng ngủ đi, anh nghe thấy tiếng cửa trước mở ra.
“Cảnh sát đây,” Jason hét lên và lao ra phòng khách với khẩu súng giương cao.
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
13 chương
12 chương
44 chương
13 chương
15 chương
13 chương