Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/ Đợi sau khi đến phủ Trần Vương, sắc trời đã sắp tối rồi. Diệp Ly Châu đi vào từ cửa nhỏ, sau khi lên kiệu mềm, nàng lặng lẽ xốc lên một góc mành nhìn ra bên ngoài. Bố cục trong phủ Trần Vương không giống với Diệp phủ, Diệp Phụ An có thú vui tao nhã, trong phủ nhiều kỳ hoa dị thảo, vắng vẻ yên tĩnh, phủ Trần Vương thì rộng rãi thoáng mát hơn một chút. Tôi tớ trong phủ đi qua đi lại, người người ăn mặc chỉnh tề, nhìn thôi cũng để cho người ta vừa mắt. Nửa khắc sau, Diệp Ly Châu đã đến nơi ở của Nhị tiểu thư phủ Trần Vương. Nàng xuống kiệu, Hải Đàn đỡ lấy cánh tay nàng, Ngọc Sa đi theo ở phía sau. Người ở cửa đi vào thông báo, chỉ chốc lát, Diệp Ly Châu đã nghe thấy tiếng cười sang sảng: “Là cô em nhà họ Diệp tới rồi đấy à.” Diệp Ly Châu nhìn thấy một cô gái trẻ mặc váy áo màu lựu đỏ, cô gái này khoảng chừng 17-18 tuổi, dáng người cao gầy, mặt mày tươi tỉnh, thoạt nhìn khôn khéo lại nhanh nhẹn. Một nha hoàn thưa: “Đây là quận chúa nhà chúng tôi.” Cũng chính là Nhị tiểu thư của phủ Trần Vương, Đào Mị Văn. Công chúa Tư Nhu cũng ở đây, dáng dấp Đào Mị Văn thon thả chói mắt, công chúa Tư Nhu mặc dù ngồi ở giữa, nhưng vẫn bị Đào Mị Văn đoạt mất ánh hào quang. Diệp Ly Châu cười nói: “Ra mắt Tam công chúa, ra mắt Quận chúa.” Công chúa Tư Nhu cười nhạt nhẽo, Đào Mị Văn nói: “Hôm trước ta có việc không đi vào cung, đã sớm nghe nói em đây là một tiểu mỹ nhân, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là không hổ danh.” Diệp Ly Châu nói: “Quận chúa quá khen.” Tính tình Đào Mị Văn cởi mở, nàng nói: “Sau này đều thường xuyên chơi cùng nhau, cứ gọi ta là Mị Nhi là được.” Diệp Ly Châu gật đầu, đi theo Đào Mị Văn vào trong viện. Cái viện này rất lớn, có hai cây đào rất to, cây đào không ra quả, cành lá chìa ra chung quanh, bọn hạ nhân đã sớm treo đầy các loại hoa đăng ở trên đó. Quý giá thì có đèn ngọc lưu ly, đèn thạch anh, cũng có hoa đăng bình thường dễ nhìn thấy, dùng giấy dán thành, trên đèn có cái viết câu đố để người ta đoán, có cái bỏ trống, chờ người viết thơ lưu niệm ở phía trên. Trong viện có năm sáu cô nương đang chơi đùa, các nàng đang đoán câu đố với nhau, thỉnh thoảng viết một bài thơ lên đèn, đột nhiên thấy người lạ đến, một cô nương trong đó hỏi: “Quận chúa, đây là…” Đào Mị Văn nói: “Đây là tiểu thư của Diệp gia, Ô Anh, trước kia ngươi chưa từng gặp sao?” Cha của Ô Anh là anh trai Ô thị, Ô Anh chính là cháu gái Ô thị. Sau khi Ô thị được lên làm vợ cả, anh trai bà ta cũng lây dính không ít vẻ vang, được cất nhắc tới làm quan trong kinh thành, tuy chỉ là lục phẩm, nhưng cũng là có thể diện. Ô Anh vốn không bấu víu nổi để chơi cùng với đám người Đào Mị Văn. Năm ngoái Ô thị tới phủ Trần Vương, có dẫn theo Ô Anh, Ô Anh lại là người thông minh biết luồn cúi, cho nàng ta một cơ hội, nàng ta rất nhanh đã kết thân được với Đại tiểu thư của phủ Đôn quốc công, từ đó liền cùng tiểu thư phủ Đôn quốc công ra vào phủ Trần Vương. Đào Mị Văn thì mắt cao hơn đầu, bình thường cũng chướng mắt thân phận như vậy của Ô Anh. Nhưng cái vòng luẩn quẩn này lớn như vậy, nếu nàng cố ý nhằm vào người nào đó, truyền ra thì không tốt cho thanh danh. Ô Anh lại chưa từng gặp Diệp Ly Châu, nàng ta lắc đầu nói: “Lúc trước vẫn chưa tới Diệp phủ gặp Diệp muội muội. Gần đây Diệp muội muội có khỏe không?” Diệp Ly Châu gật đầu: “Hết thảy đều tốt.” Ô Anh nói: “Sắc trời cũng gần tối rồi, mấy cái đèn này xem ra càng lúc càng sáng. Quận chúa, tôi nghe nói gần đây người mới sáng tác xong một điệu múa, vì sao không biểu diễn một phen nhỉ?” Đào Mị Văn thích nhất là khoe mẽ ở trong đám người, nàng cười nói: “Được, vừa vặn nhạc cụ đều ở đây, các ngươi tấu nhạc đi.” Ô Anh không có tài hoa gì, nàng ta không biết làm thơ, cũng không giỏi đánh đàn, chơi cờ, chỉ biết thổi sáo, không ít quý nữ chế nhạo sau lưng nàng ta. Ô Anh nghĩ rằng Diệp Ly Châu lớn lên từ nhỏ ở trong chùa, chỗ đó cũng không có tiên sinh dạy nàng đọc sách viết chữ vân vân, lại càng không cần nói tới nhạc khí. Nếu để người khác biết Diệp Ly Châu cái gì cũng không biết, hôm khác bọn họ khẳng định đều sẽ cười nhạo Diệp Ly Châu, mà không chế giễu nàng ta nữa. Đang nghĩ như vậy, thì nha hoàn đã mang tới nhạc cụ của mọi người. Ô Anh nói: “Diệp muội muội biết chơi nhạc cụ nào?” Ngọc Sa vội vàng nói: “Thân thể tiểu thư nhà chúng tôi không tốt, hôm nay không thổi được sáo cũng không gảy được đàn.” “Thế à.” Ô Anh mím môi cười khẽ, “Thân thể đã không tốt, vậy Diệp muội muội xem như là khán giả đi.” Đào Mị Văn cũng đã nghĩ đến, Diệp Ly Châu lớn lên trong chùa, nói không chừng ngay cả chữ cũng không biết, để nàng tới diễn tấu nhạc cụ, nhưng thật ra là làm khó nàng. Nàng giải vây cho Diệp Ly Châu, nói: “Ca múa sao có thể thiếu người thưởng thức chứ? Diệp muội muội vừa vặn xem cho đã mắt.” Diệp Ly Châu nói: “Các chị đều có nhạc cụ, lần sau tới đây, tôi sẽ mang theo đàn cùng nhau góp vui. Tôi hiểu sơ một chút về vẽ vời, không bằng để người chuẩn bị bút mực, các chị thỏa sức vui vẻ, tôi ở một bên vẽ tranh.” Đào Mị Văn lại do dự một chút, nàng thoáng nhìn qua công chúa Tư Nhu. Công chúa Tư Nhu từ trước đến nay cũng là người nhu nhược không có chủ kiến, nàng ta cũng không nói gì. Mấy cô tiểu thư khuê các này, người nào mà không giỏi vẽ tranh? Gia tộc dày công bồi dưỡng, các nàng có người mặc dù không biết vẽ tranh, cũng có năng lực thưởng thức và đánh giá nhất định. Diệp Ly Châu lớn lên trong chùa, ở đó lại có danh họa gì để nàng thưởng thức chứ? Đào Mị Văn lo lắng Diệp Ly Châu không có kiến thức gì lại tự kiêu tự đại, đợi lát nữa bức tranh vẽ ra để người ta xoi mói, bắt bẻ, trái lại sẽ mất mặt. Ô Anh cũng không tin Diệp Ly Châu biết vẽ tranh, nàng ta nói: “Vậy thì vừa đúng lúc, Quận chúa, lần trước người vẫn than phiền nói không có người rảnh tay vẽ ra cảnh lúc chúng ta vui vẻ mà.” Đào Mị Văn đành phải để đầy tớ chuẩn bị bút mực, trong lòng nghĩ thầm đợi lát nữa nàng phải khen ngợi trước, nàng mở đầu tán dương, những người khác nể mặt nàng cũng không thể chê bai được. Bút mực chuẩn bị xong, tiếng nhạc hòa tấu lả lướt, Đào Mị Văn một thân diễm lệ, ở dưới đèn bắt đầu nhẹ nhàng múa. Dáng người nàng cao gầy mảnh mai, dáng múa cũng uyển chuyển tao nhã. Diệp Ly Châu ở ngay phía đối diện, bởi vì lúc sẩm tối trời nổi gió, nhiệt độ hạ xuống rất nhiều. Nàng mặc váy trân châu trắng, khoác áo choàng màu xanh nhạt, tóc đen mềm mại rơi rớt trên bờ vai, tuy rằng quần áo và trang điểm cực kỳ thanh nhã, nhưng gương mặt đó của nàng lại rất quyến rũ. Lúc này, Diệp Ly Châu nghiêm túc vén ống tay áo lên, cổ tay khẽ động, ngòi bút chấm vào màu vẽ, lưu lại một nét bút thật đậm trên mặt giấy. Một khắc đồng hồ sau, Đào Mị Văn múa xong một điệu, những người khác đều giao nhạc cụ đang cầm trong tay cho nha hoàn của phủ Trần Vương, tiến lại gần nhìn Diệp Ly Châu vẽ tranh. Tốc độ vẽ của Diệp Ly Châu rất nhanh, bởi vì thời gian ngắn, cũng không miêu tả tỉ mỉ, lác đác vài nét bút đã phác họa ra đường nét khái quát, lại thêm một chút màu sắc. Mặc dù không miêu tả kỹ càng ngũ quan của từng người một, chỉ phác họa dáng người, tư thế và màu sắc quần áo cùng trang sức, nhưng có thể nhìn ra sự khác nhau của mỗi người. Nàng đã vẽ ra sự cuốn hút riêng của từng người. Đào Mị Văn xem đến mê mẩn: “Ly Châu này, là ai dạy ngươi vẽ tranh thế?” Diệp Ly Châu nhẹ nhàng vài nét bút, ở chỗ trống đề xuống câu thơ của cổ nhân: “Kim hoa chiết phong mạo, bạch mã tiểu trì hồi. Phiên phiên vũ nghiễm tụ, tự điểu hải đông lai. “ (Mũ kim hoa gấp nếp, ngựa trắng quay về muộn. Váy dài nhẹ nhàng nhảy múa, tựa như chim tới từ biển đông.) Nàng ngừng bút, rồi nói: “Ở trong chùa, khi buồn chán tôi thường một mình vẽ tượng Phật, về sau thì vẽ những thứ khác nữa, cũng không có ai dạy.” Đào Mị Văn cười nói: “Ngươi thật là đáng nể, như bọn ta đây này, có người mời cả tiên sinh giỏi tới dạy cũng không cạy ra được năng khiếu.” Người nàng ngầm châm chọc hiển nhiên là Ô Anh. Mới vừa rồi Ô Anh giành lời nói trước Đào Mị Văn, đã khiến Đào Mị Văn phản cảm. Sắc mặt Ô Anh cũng không hề dễ nhìn, nàng ta nhìn kỹ một lát, rồi nói: “Diệp muội muội vậy mà thông tuệ, nhưng mà, nếu có thể dùng lối vẽ miêu tả tỉ mỉ thì tốt rồi.” “Đâu có nhiều thời gian như vậy.” Đào Mị Văn nói, “Lúc này mới một khắc đồng hồ, bức tranh đơn giản như vậy đã đủ dễ nhìn rồi.” Ô Anh cũng không dám nói thêm nữa. Ô Anh với cô nương nhà Đôn quốc công có quan hệ tốt, hằng ngày nịnh bợ người ta, đích nữ nhà Đôn quốc công tên là Điền Tiếu, mắt thấy Đào Mị Văn vì người mới tới là Diệp Ly Châu mà oán giận Ô Anh, trong lòng nàng ta có vài phần bất mãn. Điền Tiếu nói: “Chung quy chỉ là không chính thống, bức tranh như vậy không treo được ở nơi thanh nhã.” Hải Đàn tự nhiên sẽ không để người khác xem thường Diệp Ly Châu, nàng nói: “Thời gian một khắc, dù để cho Chu Phưởng và Trương Huyên tới vẽ, cũng không vẽ ra tỉ mỉ nhiều người như vậy. Cô nương cảm thấy tiểu thư nhà chúng tôi vẽ không tốt, cho ngài thời gian một khắc, ngài có thể vẽ ra được tác phẩm thanh nhã hay không?” Điền Tiếu thật đúng là không thể, sở dĩ nàng ta giữ Ô Anh lại bên cạnh, cũng là muốn tìm người làm cái đệm, thể hiện mình không phải là người kém cỏi nhất trong đám quý nữ. Bị một đứa nha hoàn cãi lại, mặt Điền Tiếu trong nháy mắt đỏ bừng, mắt hạnh trợn to trừng Hải Đàn: “Ngươi —— “ Diệp Ly Châu cười nói: “Đứa nha hoàn này —— nói chuyện cũng không chịu suy nghĩ, không khỏi đã làm mất lòng người khác. Cô nương, quay về tôi sẽ phạt nàng ta, sáng mai sẽ không cho nàng ta ăn cơm.” Diệp Ly Châu không có trách mắng Hải Đàn ở ngay trước mặt Điền Tiếu, một câu nhẹ nhàng không cho ăn sáng, đã là bao che khuyết điểm một cách quang minh chính đại rồi. Cái này cũng khác nào nói với tất cả người ở đây rằng, nàng không phải quả hồng mềm mặc cho người chèn ép đâu. Giữa các cô nương luôn sẽ có những xung đột nho nhỏ, cười cười nói nói là tạm thời bỏ qua thôi. Không chỉ trong viện của Đào Mị Văn có hoa đăng, trong khu vườn bên ngoài cũng có. Phủ Trần Vương có một rừng mai rất lớn, mùa này cũng không phải mùa hoa mai nở, trên cây mai đã được treo đầy đèn lồng. Hải Đàn để Ngọc Sa ở trong viện chờ Diệp Ly Châu, còn nàng theo Diệp Ly Châu đi chung quanh một chút, đi mãi đi mãi, Hải Đàn nói túi tiền của mình bị mất rồi, phải quay lại nhặt, để Diệp Ly Châu đi vào cái đình ở trước mặt chờ nàng. Diệp Ly Châu nhớ đường về, cũng không lo lắng, nàng đi tới bên đình, càng tới gần, bước chân càng nhẹ nhàng. Nàng nghĩ thầm, không phải là sắp gặp lại người đàn ông kia đấy chứ? Đề Kiêu đúng là đang ở đằng trước. Buổi chiều hắn và đám người Trần Vương uống không ít rượu, liền ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát. Diệp Ly Châu thật sự cho rằng Đề Kiêu đang ngủ. Nàng ngửi thấy mùi rượu trên người Đề Kiêu, đoán rằng người này chắc là tới đây xã giao, lại cảm thấy hai người thực sự là vừa khéo, ở đây mà cũng có thể tình cờ gặp mặt. Buổi tối gió mát rười rượi, Đề Kiêu mặc áo bào màu đen mỏng manh, quần áo bao lấy dáng người vô cùng đẹp, tay hắn tùy tiện đặt trên lan can, lộ ra một đoạn cổ tay. Chỗ này ở đầu gió, Diệp Ly Châu lo Đề Kiêu uống rượu say bị gió thổi, chờ lát nữa tỉnh lại sẽ sinh bệnh. Nàng biết cảm giác bị bệnh không dễ chịu, không muốn để quý nhân bị ốm. Diệp Ly Châu nhìn bốn phía không người, đem áo choàng của mình cởi xuống, phủ lên người Đề Kiêu. Ngay tức khắc, Đề Kiêu ngửi được hương hoa mẫu đơn nhàn nhạt. Diệp Ly Châu định im lặng ngồi bên cạnh người này một khắc, rồi lặng lẽ cầm áo choàng của mình rời đi. Không ngờ tới, nàng vừa phủ áo choàng lên, thì người đàn ông mở mắt ra. Nàng kinh ngạc, cánh môi khẽ hé mở. Đêm nay sắc môi của Diệp Ly Châu quả thực quá mức diễm lệ, càng lộ ra vẻ đầy đặn mê người của nàng. Đề Kiêu giữ lấy cổ tay của Diệp Ly Châu, giọng nói lạnh lùng, trầm thấp: “Lại gặp được nàng rồi.” Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tình cảm của nam nữ chính đến chỗ sâu sẽ phát sinh quan hệ, không đợi thành thân, người có thành kiến về phương diện này xin thận trọng. Tác giả hành văn kém, không phải văn nghiêm chỉnh có khảo chứng, không có tình tiết, chỉ là một tiểu bạch văn cho mọi người giải trí mà thôi.