Ly ca hoàng triều

Chương 35 : Cõng nồi vì nàng

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời trải đầy mặt đất, làm gió ấm áp nhẹ nhàng thổi, giọt sương lười biếng lăn trên phiến lá. Triều Ca ngồi trong viện của mình, ngắm nghía hoa cỏ nhà mình. Nhìn như nhàn nhã thích ý, kì thực trong lòng đã sớm loạn thành ma. Nàng đang tâm thần bất định chờ Tố Y trở về. Nhưng mà, nàng chưa chờ được Tố Y, lại đợi được người của thừa tướng Mục Cảnh Thước. Y theo an bài hôm nay, Mục Cảnh Thước phải mang sứ thần Càng quốc đi du lãm Linh Nhạc Hồ. Linh Nhạc Hồ là đệ nhất hồ trong kinh thành, nửa ở trong kinh thành, nửa lan ra tới ngoài kinh thành, phong cảnh cực kì đẹp. Mục Cảnh Thước phái người tới mời Triều Ca cùng đi. Lý do là bởi vì sứ thần Càng quốc cực kỳ kính nể Triều Ca, hy vọng có thể mời nàng cùng đi. Không cần phải nói cũng biết đây là chủ ý của Địch Phỉ Nhiên. Triều Ca chờ trái chờ phải đến phiền lòng, không bằng đi chiếu cố Địch Phỉ Nhiên. Nhưng vừa nghĩ lại, nàng một mình tới, một mình phải đối mặt với một đám người, suy nghĩ một chút cũng thấy không thú vị, đã như vậy, vậy không bằng mọi người cùng nhau du hồ? “Đi hồi bẩm thừa tướng, ta thu thập một chút sẽ lập tức qua.” “Vâng, công chúa.” Sau khi thái giám truyền tin rời khỏi, Triều Ca vẫy tay với Xuân Liễu. “Đi gọi Nhị công chúa cùng Tam công chúa tới, nói mời các nàng cùng nhau du lãm Linh Nhạc Hồ với sứ thần Càng quốc.” “Vâng, công chúa.” Nàng chính là e sợ cho thiên hạ không loạn, hơn nữa còn phải càng loạn càng tốt. Nam tâm cơ thêm bạch liên hoa cộng thêm ác nữ, cũng không biết sẽ nấu ra một nồi canh có tư vị gì. Ngẫm lại đã thấy thú vị. Chờ một hồi sau, Uyển Tình cùng Tuyết Mạn quả nhiên xuất hiện, hai người đều là tỉ mỉ trang điểm qua. So với bọn họ, Triều Ca lại tùy ý nhiều hơn, lại chẳng phải đi gặp tình lang, trang điểm đẹp mắt như vậy làm gì? Bên ngoài Triều Vân Cung đã sớm có xe ngựa chờ đợi đón Triều Ca. Sau khi ba vị công chúa lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy về phía Linh Nhạc Hồ. Đến Linh Nhạc Hồ, thừa tướng Mục Cảnh Thước đã chờ ở du thuyền. Địch Phỉ Nhiên đứng ở bên cạnh ông ấy, nụ cười ấm áp, phong độ nhẹ nhàng, Địch Lam Thấm thì chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút không vui. Xe ngựa dừng lại, mành xốc lên, Triều Ca như mong muốn đã tới. Nhưng khiến người khác không nghĩ tới, là ở sau lưng nàng, hai vị công chúa khác cũng cùng đi! Nụ cười của Địch Phỉ Nhiên lập tức giảm mấy phần.Ánh mắt Mục Cảnh Thước lại có chút ý vị thâm trường. Hoàng cung, Ngự Thư phòng. Minh Húc quỳ chính giữa, mặt không biểu tình gì. Lý Băng ngồi trước ngự bàn, chân mày cau lại, trên mặt tái đi mang vài phần tức giận. “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Quân sư kia là ai! Tại sao lại để cho nữ tử vào quân doanh? Cho trẫm một lời giải thích!” Lý Băng dùng sức vỗ bàn, cho thấy ông ấy cực kỳ tức giận. “Ngươi cũng biết chuyện này bị tam hoàng tử Càng quốc nói ra trước mặt mọi người, cả triều văn võ đều biết, ngươi không xem quân pháp, tùy ý làm bậy, ngươi bảo mặt mũi trẫm để nơi nào!” “Trước đây trẫm coi trọng ngươi, đem Triều Ca trẫm yêu mến nhất tứ hôn cho ngươi, ngươi không cố mà trân quý, làm hại con bé quỳ trước Ngự Thư phòng cả ngày.” “Chuyện này, trẫm nhìn mặt mũi Triều Ca, vốn không muốn tính toán với ngươi, bây giờ ngươi lại mang nữ nhân vào quân doanh? Ngươi có ý gì đây?” “Ngươi khinh thường Triều Ca hay là khinh thường hoàng gia? Lại xứng đáng với Uyển Tình mà ngươi luôn tâm tâm niệm niệm sao?!” Lý Băng giận không kiềm được, ông ấy vốn kiêng kỵ phụ tử Hề gia, bây giờ Minh Húc lại làm ra việc thế này, ông ấy càng tức giận hơn. Lý Băng phát hỏa, nhưng mà Minh Húc quỳ trên mặt đất lại không nói một chữ. Minh Húc thẳng lưng, trên mặt không có bất kỳ sợ hãi, cũng không có một tia hổ thẹn. Trên gương mặt tuấn mỹ kia chỉ có một phần kiên nghị, một phần cố chấp. “Thế nào? Ngươi đây là không có ý muốn nói?” “Hồi hoàng thượng, thần nguyện gánh chịu tất cả tội lỗi.” “Vậy chính là ngươi muốn che chở nữ nhân kia đến cùng?” Minh Húc không chút do dự: “Vâng” “Ngươi, ngươi, ngươi thật sự cho rằng trẫm không dám phạt ngươi sao? Ngươi thật sự cho rằng trẫm không xuống tay được? Hay là do ngươi cảm thấy mình quá quan trọng!” Lý Băng giận chỉ Minh Húc. “Thần không có, thần có tội, nguyện bị phạt.” Sắc mặt Minh Húc không thay đổi, Hạ Hạo Miểu lại tức giận đến run tay. “Được, được, muốn đối nghịch với trẫm phải không? Trước đây Triều Ca mù mắt mới có thể thích ngươi!” “Thần hổ thẹn ” “Ngươi tốt nhất giấu cô ta kỹ, nếu để trẫm bắt được, trẫm sẽ để cô ta chết rất khó coi!” Lý Băng hít sâu một hơi bình phục tâm tình mình. Thật ra Minh Húc có tội, ông có phạt cũng không có gì ghê gớm. Nhưng ông thấy không đáng thay Triều Ca, nữ nhi ông ấy yêu thương, sao có thể chịu loại ủy khuất này! “Đã như vậy, trẫm liền thành toàn ngươi, nói đi, trái với quân kỷ mang nữ tử vào quân doanh nên phạt như thế nào?” “Hồi hoàng thượng, năm mươi quân côn.” “Vậy ngươi lui xuống lĩnh một trăm, quỳ gối trước cửa Ngự Thư phòng, chịu hết mới thôi.” “Tạ hoàng thượng long ân.” Minh Húc khấu đầu một cái, sắc mặt không đổi, thẳng lưng đi ra ngoài. Bên trên Linh Nhạc Hồ, một chiếc du thuyền thật lớn đang chậm rãi đi về phía trước. Trên thuyền, Địch Phỉ Nhiên đang ngồi ở bên cạnh bàn, rất hứng thú vừa nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, vừa cùng ba vị công chúa nói chuyện phiếm. Địch Lam Thấm rầu rĩ đứng ở boong thuyền dựa vào lan can bên cạnh, một mình đờ đẫn nhìn cảnh sắc phía xa. Địch Phỉ Nhiên ăn nói hài hước, kiến thức rộng chọc cho Tuyết Mạn cười duyên liên tục. Uyển Tình tính khí ôn hòa mềm mại, mặc dù không thoải mái giống Tuyết Mạn, nhưng cũng thập phần vui vẻ. Không thể không nói, Địch Phỉ Nhiên chính là cao thủ thả thính, rất biết làm nữ nhân vui. Trong lòng Uyển Tình chứa Minh Húc, bằng không thì cũng được rơi vào tay giặc. Mà Tuyết Mạn là triệt để không giữ được mình, ánh mắt mến mộ kia không thể thu lại được. Triều Ca lẳng lặng uống trà, nghe bọn họ trò chuyện với nhau thật vui. Nếu như không mang theo bọn họ đến, chỉ sợ cũng không phải cảnh tượng này, Địch Phỉ Nhiên mời nàng nhất định còn có ý khác. Lúc này xem như uổng phí hết cơ hội tốt này. Triều Ca cười thầm, đừng xem Địch Phỉ Nhiên đàm luận vui vẻ, trong lòng chắc đang mắng nàng đây. Chuyến này thu hoạch không nhỏ, Tuyết Mạn muốn quấn lên Địch Phỉ Nhiên. Ác nữ quấn lên nam tâm cơ, nàng có cần đẩy một cái hay không nhể? Chơi chút yêu đương vụng trộm hẹn hò, hiểu lầm làm loạn hay tình tay ba? Triều Ca âm thầm cân nhắc, nhưng lòng có chút không yên, mí mắt đang nhảy. Bỗng nhiên vào lúc này có một con thuyền thuyền nhỏ lái tới cực nhanh, trên thuyền Tố Y không nói hai lời trực tiếp xông qua sự ngăn cản của thị vệ, vội vội vàng vàng đi tới trước mặtHạ Triều Ca. Khiến cho đoàn người vô cùng kinh ngạc, lại không hiểu ra sao. Chỉ thấy Tố Y cúi đầu nói mấy câu bên tai Triều Ca. Triều Ca đột nhiên đứng lên, chén trà trong tay bị đụng chao đảo, vẩy khắp một bàn trà. Nàng lại hồn nhiên không thèm để ý nói: “Trong cung xảy ra chút chuyện, ta hồi cung trước, các vị chơi vui vẻ nhé.” Triều Ca nói xong, cũng không đợi người khác trả lời đã theo Tố Y lên thuyền nhỏ, vội vội vàng vàng rời đi. Địch Phỉ Nhiên nhìn Triều Ca rời đi, đôi mắt nheo lại. Triều Ca một đường thúc ngựa đi nhanh, cùng Tố Y nhanh chóng trở về hoàng cung. Đến hoàng cung, Triều Ca không ngừng một chút đi tới Ngự Thư phòng. Cũng may là Tố Y biết võ công, nếu không căn bản không theo kịp bước chân của Triều Ca. Tố Y theo sát ở phía sau không khỏi yếu ớt thở dài: “Quả nhiên là phạm đào hoa nha.” Lúc Triều Ca đi tới cửa Ngự Thư phòng, Minh Húc đang chính trực quỳ thẳng. Đứng phía sau hắn là hai thái giám hành hình, một côn lại một côn đánh trên lưng Minh Húc. Quần áo màu trắng của Minh Húc đã nhuộm đầy một mảng máu tươi. Chỗ vết máu y phục rạn nứt, mơ hồ lộ ra máu thịt đỏ tươi bên trong. Nhìn đã cảm thấy đau. Phía trước Minh Húc, Hoằng Tân quỳ phía trước Ngự Thư phòng, không nói một lời, sắc mặt trắng bệch. Thái giám hành hình lau mồ hôi, đánh đến tay mình đều đau. “Dừng tay!” Triều Ca từ xa ngăn thái giám hành hình lại. Hai thái giám kinh ngạc quay đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Triều Ca. Hoàng thượng hạ hình dù ai cũng không thể ngăn cản, thái tử cũng không ngoại lệ, nhưng công chúa Triều Ca lại có thể. Nghe được giọng Triều Ca, Hề Hoằng Tân khiếp sợ ngẩng đầu. Mà Minh Húc vẫn không nhúc nhích, khóe miệng yên lặng yên cong lên, lộ ra một nụ cười tươi. “Công chúa, hình phạt này là hoàng thượng hạ, người xem...” Vẻ mặt hai thái giám khó xử. “Ta tự nói rõ với phụ hoàng, nếu các ngươi còn dám động đến hắn một chút, mạng cũng đừng muốn nữa!” Khí thế cùng uy nghi của Triều Ca bày ở đó, hai thái giám sợ đến run người, quả nhiên không dám động. Triều Ca nói xong, đầu cũng không quay lại vào ngự thư phòng. “Triều Ca?” Lý Băng đã nghe động tĩnh phía bên ngoài, lúc này ông đặt bút xuống, nghi hoặc nhìn Triều Ca. “Phụ hoàng, cầu xin người khai ân.” Triều Ca quỳ xuống, khầu đầu một cái thật mạnh với Lý Băng. Lý Băng cả kinh trực tiếp đứng lên, ông cau mày nói: “Ý của con là gì?” “Cầu phụ hoàng khai ân, đặc xá hình phạt của Minh Húc.” “Triều Ca, con cũng đã biết hắn đã làm cái gì mà!” “Phụ hoàng, từ nhỏ đến lớn người đều cưng chìu con, cái gì cũng theo con, lần này, cũng tùy con có được không?” “Triều Ca! Hắn không đáng để con làm thế này!” “Phụ hoàng, trong lòng Triều Ca tự có suy nghĩ, chỉ cầu phụ hoàng thành toàn, nếu như người không muốn thành toàn, Triều Ca nguyện ý thay hắn chịu hết hình phạt cuối cùng.” “Con... Con tội gì phải...” Hạ Triều Ca mím môi, vẻ mặt kiên định, Hạ Hạo Miểu cuối cùng cũng không đành lòng, ông phất tay một cái nói: “Thôi, trẫm không lay chuyển được con.” “Đa tạ phụ hoàng!” Triều Ca lại khấu đầu một cái thật mạnh rồi đứng dậy rời đi. Đi ra ngoài Ngự Thư phòng, chân mày nàng cau lại, nhìn cả người Minh Húc đều là máu, trong lòng đủ loại cảm giác. “Đa tạ trưởng công chúa cầu tình” Hoằng Tân dập đầu một cái. Nhưng vào lúc này, thân thể Hề Minh Húc bỗng nhiên nghiêng một cái, té xỉu. Hạ Triều Ca sợ đến mức vội vàng xông qua đỡ lấy hắn: “Ngự y, mau triệu ngự y đến Triều Vân Cung!” Bên trong Triều Vân Cung, Hề Minh Húc nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, toàn thân quấn đầy băng vải. Ngự y mang theo hòm thuốc rời khỏi, Hề Hoằng Tân cũng tạm thời về phủ tướng quân. Hạ Triều Ca thở dài, ngồi ở bên giường nhìn Hề Minh Húc, nàng nói: “Mọi người đi rồi, mở mắt đi.” Quả nhiên Hề Minh Húc mở hai mắt ra, hắn nói: “Nàng thật ra rất thông minh ” “Hai thái giám dù ác cũng không bằng đao kiếm sa trường, chung quy cũng là tôm chân mềm. Lấy một địch một trăm còn sừng sững không ngã, chưa tới một trăm quân côn có thể khiến ngươi thế nào?”