Ly ca hoàng triều

Chương 27 : Trở về bắc cương

“Vật này gọi là súng lục, là ta tốn rất nhiều thời gian tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo.” Triều Ca giơ súng trong tay lên, cẩn thận ngắm nghía một lần. Bề ngoài đúng là giống với súng lục ở hiện đại, vậy cách dùng có lẽ cũng không khác nhau. “Thứ này có tác dụng gì?” Triều Ca tiếp tục giả ngu. “Còn nhớ lần ta tập kích Minh Húc không?” “Ta nhớ ra rồi, có một loại ám khí cực nhỏ làm bằng đồng, lấy tốc độ cực nhanh bắn ra ngoài, hơn nữa uy lực rất lớn, lúc đó tới kiếm của Minh Húc kiếm cũng bị hỏng. Thanh kiếm kia là thứ cực kì tốt đó!” Địch Phỉ Nhiên gật đầu, hắn nói: “Cái đó là viên đạn, chính là do khẩu súng lục này bắn ra ngoài.” “Hả? Làm sao bắn ra ngoài? Quá thần kỳ!” Triều Ca bội phục mình, bảo bảo giả bộ hiếu kỳ thật là giống! Địch Phỉ Nhiên nhận lấy súng lục, tay phải cầm nó, ngón trỏ đặt ở trên cò súng, nhẹ nhàng bóp bóp. Hắn nói: “Đến lúc đó chỉ cần bỏ đạn vào, bóp chỗ này, liền có thể nổ súng bắn đạn ra, uy lực rất lớn.” Nói xong hắn đưa cây súng cho Triều Ca, Triều Ca lại bắt đầu giả ngu tiếp tục nghiên cứu. “Nhưng vì sao bây giờ bóp lại không thấy có gì bắn ra?” “Bởi vì không có đạn.” Địch Phỉ Nhiên lấy từ trong hộp ra một viên đạn, bỏ viên đạn vào trong súng, sau đó đưa súng cho Triều Ca. “Lần này bóp thì súng lục sẽ có thể bắn đạn ra.” Địch Phỉ Nhiên nói. Triều Ca đang muốn thử, Địch Phỉ Nhiên vội vàng ngăn cản nàng. “Đạn này chỉ có một viên, nàng chờ đến lúc nàng đổi về bên cạnh Minh Húc thì hãy dùng, thời điểm nàng dùng có thể giết chết Minh Húc là tốt nhất, nếu giết không chết, hấp dẫn lực chú ý của hắn, ta sẽ ở phía sau bồi thêm cho hắn một phát.” Triều Ca gật đầu, trịnh trọng thả súng lục vào trong hộp. “Thật không nghĩ tới, vũ khí chân chính của tam hoàng tử là thế này! Quá thần kỳ!” Hai mắt Triều Ca lóe sáng, vẻ mặt ngưỡng mộ.” Hế hoạch lần này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại. Lỡ như bại nàng sẽ bị bọn chúng tóm lại, hậu quả khó mà lường được, hiểu không?” Triều Ca gật đầu. “Tốt, ngày mai đổi người, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi. Đêm nay ta sẽ nghĩ đến nàng, ngày mai ta sẽ bảo hộ nàng, đừng sợ, biết không?” Vẻ mặt Địch Phỉ Nhiên đầy nhu tình, khiến lòng người đều tan ra. Đương nhiên không bao gồm Triều Ca. “Tam hoàng tử, ngày mai nếu ta có thể trở về bình an, ngài đừng quên để ta đi theo bên cạnh ngài nhé.” “Đồ ngốc, làm sao lại quên, ta thích nàng như vậy.” Vẻ mặt Triều Ca thẹn thùng, cầm súng lục cáo từ, đi về lều trướng của mình. Sau khi trở lại lều, nàng cho tỳ nữ kia lui, lấy súng lục ra, khóe môi treo một nụ cười gian xảo. Quả nhiên Địch Phỉ Nhiên vẫn không tín nhiệm nàng, súng lục không lên đạn làm sao có thể bắn? Đến lúc đó, súng trong tay nàng căn bản không bắn được, lại khiến nàng bại lộ trước mặt Ly quân. Đến gần như vậy, nàng chỉ có thể bị loạn đao giết chết. Mà Địch Phỉ Nhiên chỉ cần thừa dịp bạo loạn này cho Minh Húc một phát súng, liền nhất cử lưỡng tiện. Nàng sẽ chết, Minh Húc cũng xong đời. Một hòn đá ném hai con chim, tâm cơ Địch Phỉ Nhiên thật đúng là thâm trầm. Nhưng Triều Ca không phải người ngu, cây súng này xem như tặng đúng người. Khép hộp lại, Triều Ca nhắm mắt nghỉ tạm, chỉ còn chờ ngày mai đến. Đêm dài dằng dặc khiến người ta chờ mong lặng yên trôi qua, chân trời lộ ra một tia sáng nhạt. Một ngày mới đến, ánh mặt trời trải đầy một vùng, một trận đánh sắp bắt đầu. Bất luận là Ly quân hay Càng quân, không bên nào không khẩn trương mong đợi lần trao đổi con tin này. Triều Ca đổi về nam trang, Địch Phỉ Nhiên tự mình đến ngoài lều đón nàng. “Nàng nhớ kỹ, chưa đến thời khắc mấu chốt, cò súng này vạn lần không thể bóp.” Địch Phỉ Nhiên lại dặn dò một lần. Triều Ca gật đầu, nếu như nàng bóp cò sớm, thì sẽ biết bóp cò thì súng vẫn bất động, tâm tư của Địch Phỉ Nhiên liền sớm lộ ra ánh sáng. “Nàng nhất định phải bình an trở về, ta sẽ chờ nàng.” Triều Ca gật đầu, Địch Phỉ Nhiên đúng là sẽ đợi nàng, chẳng qua là đợi nàng cùng Minh Húc đồng quy vu tận. Người này, nhìn mặt hào hoa phong nhã, trong lòng lại cất giấu một con rắn độc, phải luôn đề phòng độc xà bỗng nhiên cắn tới. Triều Ca cưỡi ngựa, Địch Phỉ Nhiên đi theo phía sau trong Càng quân, đi về phía địa điểm trao đổi con tin. Sau khi đi một hồi, liền đến một khu đất bằng phẳng rộng lớn, bốn phía không có chỗ ẩn núp, không thể nào phục kích, mọi động tác đối phương thực hiện đều lộ ra ánh sáng. Xa xa Triều Ca thấy Minh Húc cùng Ly quân chờ ở đó. Minh Húc cưỡi một con ngựa cao lớn, thần sắc bình tĩnh tự nhiên, sắc mặt ung dung. Nhưng Triều Ca lại thấy trong mắt hắn có sự mừng rỡ cùng chờ mong. Càng làm Triều Ca kinh ngạc là Đoạn Thiên Diễn cũng đợi nàng trong đội ngũ, đôi mắt hồng lên, khẩn trương không thôi, như một con thỏ bị khi dễ. Triều Ca mỉm cười, ý bảo hắn đừng buồn. Nhưng tiểu tử thúi này lại không cảm kích, hung hăng liếc nàng. Hai bên quân đội đứng yên, cách nhau một trăm trượng. Minh Húc cùng Địch Phỉ Nhiên xa xa nhìn nhau, cả hai đều thấy được đối thủ mạnh mẽ của chính mình. “Thật không ngờ tới Hề tướng quân còn biết đi đổi quân sư, ta cho rằng quân sư này ngươi đã từ bỏ rồi!” Địch Phỉ Nhiên cười nói. “Có muốn hay không là chuyện của ta, có liên quan gì tới ngươi?” Minh Húc tiết kiệm lời nói, hoàn toàn không nể mặt mũi. Lòng Triều Ca không khỏi rung động, đây mới là Minh Húc mà nàng thích, về khí thế đã áp đảo tên tiểu nhân vô sỉ Địch Phỉ Nhiên đầy bụng độc kế. Địch Phỉ Nhiên làm mặt lạnh, hắn cũng lười nhiều lời với Hề Minh Húc, hắn nói: “Vậy thì bắt đầu đổi người đi.” Minh Húc gật đầu, vung tay lên, ý bảo Ly quân thả người. Triều Ca đối diện Vu Vĩ Vinh, hai người thong thả đi tới phía doanh trại của mình, quân đội hai bên án binh bất động, khẩn trương chú ý mọi thứ trước mắt. Trên đường này bên này có bất biến hóa nào, bên kia đều phải chuẩn bị sẵn sàng toàn lực ứng đối, để tránh mất cả chì lẫn chài. Triều Ca cẩn thận từng li từng tí đi tới, rốt cục hai người đi tới chỗ giao nhau, bình an vô sự thoáng qua. Việc này khiến người hai bên đều không khỏi thở phào một cái, nhưng người còn chưa đi hết, ai cũng không dám xem thường. Nhưng vào lúc này, tay áo rộng thùng thình của Triều Ca động. Địch Phỉ Nhiên thấy Triều Ca cầm súng, khóe môi hắn cong lên lộ ra một nụ cười đắc ý, dưới tay áo cũng nắm chặt súng của mình, ấn xuống chốt phía sau, lên đạn, ra sức chờ hành động. Nhưng vào lúc này, Triều Ca bỗng nhiên xoay người một cái, một súng bắn vào đầu Vu Vĩ Vinh, trực tiếp nát óc. Một tiếng súng vang này khiến tất cả mọi người sợ hãi. Trong lúc nhất thời, chiến mã hí, binh sĩ di chuyển, hết thảy đều trở nên hỗn loạn. Mắt Địch Phỉ Nhiên như sắp nứt ra, khiếp sợ nhìn hết thảy trước mắt, trong nháy mắt đưa tay lên, nòng súng nhắm ngay Minh Húc. Nháy mắt sau khi Triều Ca bắn phát súng đó, cả người vọt lên, nhào về phía Minh Húc. Ngựa của Minh Húc bị sợ, phát ra một tiếng hý thật dài. Cũng trong nháy mắt đó, Phỉ Nhiên bóp cò súng trong tay. “Đoàng” một tiếng, trực tiếp bắn lên người Minh Húc. Minh Húc ôm Triều Ca đang nhào qua, hai người lăn xuống đất, xoay mấy vòng, tình hình nhất thời càng thêm hỗn loạn. Triều Ca cực kì hoang mang, trước ngực nàng có một vết máu đỏ, Địch Phỉ Nhiên bắn trúng Minh Húc! Nàng vẫn không thể nào đỡ được, nàng vẫn thất thủ! Sau khi hai người dừng, Triều Ca khiếp sợ kéo Minh Húc qua, kiểm tra cẩn thận vết thương trên người hắn. Minh Húc quay người đè Triều Ca xuống, không cho nàng nhúc nhích. “Ngươi có bị thương không?” Triều Ca vừa dứt lời, một loạt tiếng mũi tên sắc bén đâm rách không khí truyền đến. Hai người ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ nghe Địch Phỉ Nhiên kêu thảm một tiếng, một mũi tên dài xuyên thấu trước ngực trái của hắn, bị bắn ngã xuống ngựa. Càng quân hoàn toàn đại loạn, ngay sau đó, bọn chúng bắt đầu cuống quít rút lui. Triều Ca quay đầu, kiểm tra vết thương của Minh Húc, chỉ thấy trên cánh tay hắn máu chảy ồ ạt, cũng không có vết thương nào khác. Nàng thở phào nhẹ nhõm một cái, cuối cùng cũng không có việc gì, quá nguy hiểm, may mà lệch. Nàng thu hồi ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm cánh tay Hề Minh Húc, lại phát hiện Minh Húc đang mỉm cười nhìn nàng. “Nàng giống như rất lo lắng nhỉ?” Triều Ca nhéo hắn một cái, nàng tức giận nói: “Đây là nói đùa sao? Không cẩn thận một chút thôi là ngươi liền mất mạng!” “Sợ ta mất mạng như vậy?” Triều Ca thấy trong mắt Minh Húc không có vẻ khẩn trương mà đầy ắp ý cười, nàng tức giận, cười cười cười, cười cái gì mà cười, hù chết nàng rồi đó! Triều Ca quay đầu ra chỗ khác, không để ý Minh Húc. Minh Húc buông nàng ra, đỡ nàng từ dưới đất dậy. “Lão... Sư huynh, huynh không sao chứ, hù chết người ta!” Đoạn Thiên Diễn đỏ mắt, nghiêm mặt xông về phía nàng. Triều Ca vui vẻ sờ sờ đầu hắn: “Ngoan, không có việc gì đâu, ta lợi hại không?” “Huynh dỗ con nít hả? Lão... Yêu... Chết tiệt” Đoạn Thiên Diễn bạt tay đẩy tay Triều Ca ra, trợn mắt nhìn. “Thiếu tướng quân, ngài không sao chứ?” Trình Phi Dương cùng với một đám tướng lĩnh vội vàng chạy về phía Minh Húc, vây quanh bọn họ, bảo hộ ở bên trong. “Không sao cả, bị thương ngoài da mà thôi.” Minh Húc cười nói: “Quân sư y thuật cao minh, lần này phải làm phiền quân sư rồi.” Hả? Không phải có quân y sao? “Ha ha, đúng vậy, biểu hiện của quân sư quá anh dũng, quả thực làm chúng ta sáng mắt ra!” “Không sai, lần này tam hoàng tử Càng quốc nhất định tức chết!” “Quân sư, ngài chịu khổ rồi!” Triều Ca cười cười, vẫn là Ly quân tốt nhất, tất cả mọi người đều nhiệt tình như vậy. “Được rồi, về quân doanh trước đi.” Minh Húc ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người lên ngựa. Lúc này, trước mặt Triều Ca xuất hiện tay của Minh Húc, Hạ Triều Ca ngẩng đầu, thấy Minh Húc đang ngồi trên ngựa nhìn nàng. “Lúc này nàng do dự, ta có thể hiểu là nàng xấu hổ không?” “Không!” Triều Ca nghiến răng nghiến lợi nói. Nhưng nàng vẫn đưa tay cho Minh Húc, lên ngựa của hắn. Ngồi ở phía trước Minh Húc, phía sau dán lồng ngực lên hắn, bị tay hắn nắm dây cương nhẹ nhàng ôm lấy, tim Hạ Triều Ca đập càng lúc càng nhanh, khuôn mặt còn có chút ủng hồng. Rốt cuộc lại trở về rồi. Bên cạnh có Ly quân dũng cảm, có Đoạn Thiên Diễn ngây thơ, còn có Minh Húc đáng ghét, thật tốt.