Lvss chi giá y
Chương 42 : Thể hiện
CHƯƠNG 42: THỂ HIỆN
Trong khoang im lặng một hồi, Severus không hề bận tâm đến câu nói của y lại khiến cho hai người đối diện cùng rối loạn, đang định lấy ra một quyển văn tự phép thuật cổ còn chưa xem xong, cửa khoang lại vang lên tiếng gõ cửa rất có nhịp điệu. Đũa phép của Severus nằm dưới ống tay áo phải thầm nắm chặt lại trong tay, hai mắt lạnh lùng trầm tĩnh hơi hơi nheo lại, nhìn hai anh em Black vẻ mặt tò mò, vẫy vẫy tay phải, cửa bị mở ra từ bên trong.
“Cậu Prince, chào cậu. A, còn có cậu Black nhỏ cũng ở đây!”
Rabastan Lestrange mang theo vẻ cao ngạo chỉ có ở quý tộc hành lễ.
“Cậu Lestrange?”
Severus nhíu mi nhìn về phía thủ lĩnh năm thứ bảy này của Slytherin, em trai của Rodolphus Lestrange, sau này là một trong những Tử Thần Thực Tử tàn nhẫn lãnh khốc nhất của Voldemort.
“Cậu Prince, tôi nghĩ là thủ lĩnh của nhà Slytherin, tôi cần mời một vi quý tộc máu trong mới đến khoang của thủ lĩnh, tham gia bữa tiệc vào buổi trưa của các hậu duệ của máu trong cổ xưa trong Slytherin, đương nhiên còn có cậu Black nhỏ.”
Rabastan dùng ngữ điệu chậm rãi đặc biệt của quý tộc đưa ra lời mởi, giọng nói lại mang theo chân thành ngoài dự đoán của mọi người.
Severus nhếch môi thành một mạt cười giả dối:
“Đương nhiên, đây là vinh hạnh của tôi.”
Y ưu nhã đứng lên, nâng cằm ra hiệu cho Regulus.
Tạm thời đặt câu chuyện của anh trai thân yêu bị trục xuất khỏi gia tộc có thể còn bất hạnh bị chị họ đoạt mất chồng ra sau đầu. Tuy rằng Rabastan là em trai của một một anh rể họ khác là Rodolphus Lestrange, nhưng là cậu vẫn luôn bị những người kia khinh thường, cho nên ở trước mặt bọn họ vẫn luôn không nhấc nổi đầu lên.
Nhìn Severus sóng vai đi cùng với Rabastan sinh ra đã cao quý, thực lực rất mạnh, vẻ mặt vẫn như cũ tự nhiên, ưu nhã ung dung, trong mắt Regulus thoáng hiện vẻ hâm mộ. Khi nào thì cậu mới có thể tự tin kiêu ngạo như thế đây.
“Cậu Prince quả thực là khiến cho người ta thán phục, chúng tôi cũng không biết thì ra cậu chính là hậu duệ duy nhất của Prince cổ xưa đâu, có thể được thế gia ma dược cổ xưa chấp nhận, tài năng ma dược của Prince chắc hẳn là còn vượt xa giáo sư Slughorn vẫn luôn được tán dương đi! Lại càng không nói đến chuyện có thể nắm vững thần chú không phát thành lời không cần đũa phép, những Slytherin đồng lứa chúng tôi chỉ sợ là không ai có thể bì kịp đâu!”
Rabastan cười tủm tỉm khích lệ, hoàn toàn không nhìn ra vẻ cao ngạo lạnh lùng thường ngày.
“Chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Severus nhướng mày mỉm cười giả dối, trong lòng sinh nghi hoặc với Rabastan cố ý nịnh nọt.
Tuy rằng việc y kế thừa Prince quả thực sẽ được các quý tộc lấy lòng, nhưng thân là một thành viên trong gia tộc Lestrange được Chúa tể Hắc ám coi trọng, đối với tộc trưởng Prince vừa nhậm chức, gia tộc chỉ còn sót lại một người, thái độ xem ra không cần phải có chuyển biến lớn như thế.
Lại càng không nói y còn chưa trưởng thành, hiện tại bộc lộ ra tài năng ma dược, còn không đến mức khiến Rabastan luôn cao ngạo phải khom lưng như thế, trừ phi là biết được y đã có thể luyện chế được ma dược thuần huyết, nhưng lúc kế thừa chỉ có Voldemort và Lucius ở đó, hẳn là sẽ không tiết lộ ra mới đúng.
“Ha ha, lại nói vẫn là ánh mắt của Lucius tốt, anh ta thật sự rất coi trọng cậu Prince mà.”
Rabastan thấy Severus thờ ờ với sự lấy lòng của mình như thế, liền càng cảm thấy hứng thú với Slytherin âm trầm từng là máu lai khốn khổ này, hắn không chút dấu vết nhìn kỹ thiếu niên bên cạnh.
Dáng người cao gầy duyên dáng, lưng rất thẳng, vòng eo mềm dẻo nhỏ nhắn, hai chân thon dài mạnh mẽ lộ ra dưới áo chùng phù thủy, mái tóc hơi dài mềm mại xõa trên vai, sắc mặt hơi tái nhợt mang theo khí chất quý tộc, mắt mày thon dài sáng sủa, ngũ quan giống như được điêu khắc nên, con ngươi đen thâm thúy lấp lánh vẻ kiên định sáng rực, hơn nữa còn có vẻ cao quý thanh lãnh độc đáo, khí chất ung dung ưu nhã, cho dù là trong mắt những quý tộc hay xoi mói, cũng vẫn là một thiếu niên tràn ngập dụ hoặc mê người.
Xem ra không phải là ánh mắt của Lucius Malfoy trở nên kém cỏi, mà là bọn họ đều không chú ý đến vẻ xinh đẹp mà máu lai này che giấu dưới hai tay áo chùng phù thủy, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lucius cùng với đề nghị của Bella, vốn là cảm thấy nhiệm vụ miễn cưỡng tiếp nhận lại rất không tệ, Rabastan không còn bất cứ sự không hài lòng nào, rất hưng phấn giới thiệu Severus cho các thành viên bên trong.
Làm gián điệp hai mặt nhạy cảm, ánh mắt đánh giá của Rabastan dù có mờ nhạt đến đâu cũng không thể giấu diếm được y, y nheo mắt lại, có lẽ y phải cẩn thận một chút, dù sao cũng là một linh hồn hơn ba mươi tuổi sống lại, dù che giấu như thế nào cũng không thể giống hệt như thời niên thiếu, cũng may là vẫn còn có Lucius làm lý do.
Severus đi vào khoang của thủ lĩnh Slytherin vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt nói chuyện với mọi người, dù sao cũng đã sống ở Hogwarts năm năm, đủ để khiến cho nhóm Slytherin này hiểu được Severus Snape là phù thủy âm trầm quái gở đến mức nào, mà y làm Xà vương hai mươi năm càng không cần phải lấy lòng bất cứ con rắn nhỏ nào.
Chỉ là y không biết vẫn là gương mặt không chút thay đổi này, nay với khí độ ung dung trầm tĩnh cùng với thân phận cao quý của gia chủ Prince là thế gia ma dược cổ xưa, tự nhiên sẽ nhận được lợi ích tối cao cùng sức mạnh mà đám rắn nhỏ này theo đuổi, huống chi trong mắt mọi người, y là một máu trong độc thân sắp mười sáu tuổi vẫn là đối tượng các quý tộc lựa chọn để kết hôn, cuộc sống ở Hogwarts vào năm thứ sáu này có thể sẽ náo nhiệt phấn khích như dự đoán.
Rabastan ý tứ thâm sâu nhìn thiếu niên Prince chỉ mới trở thành quý tộc không đến hai tháng đã thành thạo giao thiệp với đám rắn nhỏ, xem ra vẫn là coi thường y, cho dù trầm mặc ít nói, lại vẫn có thể dựa vào sức mạnh to lớn, khí thế lạnh lùng cao ngạo mà lấn áp toàn bộ, khiến mọi người thậm chí không thể làm trái ý y, thật sự là một nam phù thủy đáng sợ. Chỉ là như vậy thì càng tốt, nói rõ tương lai y sẽ không trở thành một Bậc thầy độc dược không chỉ quái gở mà còn không thấu hiểu sự đời. Khóe miệng Rabastan không khỏi cong lên lộ ra một nụ cười mỉm đắc ý.
“Severus, chúng ta đi về bây giờ sao?”
Regulus đỏ mặt thấp giọng hỏi. Cậu cảm thấy không yên lòng lắm khi đi ra đầu tiên như vậy.
Severus nhướng mày nhìn Regulus rụt rè bất an ở bên cạnh.
“Nếu cậu không muốn, tất nhiên có thể tiếp tục ở lại đây.”
Y nhìn lướt qua khoang tàu bị ếm bùa nới rộng khiến không gian rộng rãi hơn nhiều, đám rắn nhỏ dùng cơm xong đang cuồng nhiệt vây xung quanh Rabastan bàn luận về Chúa tể Hắc ám cao quý thần bí của thế giới phép thuật.
Y thật sự không cần thiết phải vất vả ở lại chỗ này khi mà đã nghe đầy tai về chuyện cũ của Chúa tể Hắc ám kia, huống chi mục đích của lần họp mặt này đã đạt được. Y đã thành công tạo ra hình tượng một gia chủ Prince quái gở lãnh ngạo, không dễ ở chung, bất cứ sự thất lễ nào của y cũng sẽ được cho rằng đó là do sự quái gở của Bậc thầy Độc dược.
Mặc kệ là trước đây hay tương lai, y đều không thích ứng phó với quý tộc Slytherin luôn khôn khéo tính kế. Cho dù hiện tại y cũng là một gia chủ quý tộc lâu đời. Toàn bộ tính nhẫn nại y có đều đã cống hiến hết cho chiếc vạc đáng yêu và ma dược thanh mát.
Ragulus do dự vài lần, sau khi nhìn thấy Severus không hề quay đầu lại rời khỏi khoang tàu, liền vội vã đi theo.
Khi Severus đẩy cửa khoang tàu ra, liền kinh ngạc phát hiện Sirius luôn giống như đậu nhảy không thể im lặng, lại vẫn giữ nguyên tư thế ngồi im trong khoang tàu khi bọn họ rời đi.
“Sao cậu còn ở trong này?”
Thấy Sirius ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt hoảng hốt. Severus không khỏi nhíu mày, lời y nói lúc trước lại khiến cậu ta bị đả kích lớn như vậy sao? Chẳng lẽ Sirius Black này thật sự thích anh rể họ của mình?
Severus không hiểu sao thấy kinh sợ, đời trước lại không thể nhìn ra loại khuynh hướng này đâu.
Regulus rõ ràng là cũng cho rằng như vậy, cậu đã hạ quyết tâm viết như về nhà hỏi thăm.
Sirius lảo đảo đứng lên, bởi vì giữ nguyên tư thế ngồi cứng ngắc quá lâu, thân thể rất không linh hoạt, cậu ta giống như phải chịu đả kích cực lớn, hai mắt gắt gao nhìn Severus chằm chằm hồi lâu, sau đó miệng thì thào gì đó đi ra cửa.
Regulus mặt mang theo sầu lo muốn đi theo.
“Tôi nghĩ người nhà cậu tuyệt đối không hy vọng cậu ở chung thân thiết với một nghịch tử vừa bị trục xuất khỏi gia tộc, biểu hiện sự quan tâm yêu thương giữa nơi công cộng trong thời điểm nhạy cảm như thế này.”
Severus chậm rãi ngồi xuống ghế trong khoang tàu lạnh lùng nhìn Regulus.
Regulus lập tức cứng ngắc, cậu trước giờ luôn không quyết đoán, lại vẫn luôn sùng bái anh trai kiêu ngạo, tự nhiên không đành lòng nhìn Severus thất hồn lạc phách như thế. Nhưng mà lời Severus nói cũng không hề sai. Sở dĩ trục xuất anh trai khỏi gia tộc, cũng là bởi vì gia tộc đã đến thời điểm phải quyết định, phải biểu hiện ra quyết tâm không hề hai lòng với Chúa tể Hắc ám, nếu cậu còn tỏ ra thân thiết với Sirius ở nơi công cộng, ngược lại sẽ phụ tấm lòng khổ công của cha mẹ.
Xem ra chỉ có thể đợi sau này, Regulus thở dài. Cậu cũng chưa hết hy vọng với Sirius, cha Orion Black cũng từng nói, hy vọng cậu có thể dẫn đường cho Sirius hiểu được sự phát triển thực sự của Muggle, có lẽ anh trai còn có thể quay lại gia tộc, Regulus tính toán sẽ bàn bạc trước với Lucius về vấn đề làm sao để dần dần có được sự tin tưởng của anh trai.
Severus buồn cười nhìn Regulus hơi mím môi, hiện tại áp lực của Regulus quá lớn, lại không phải phù thủy thành niên thực sự nhận ra hiện thực tàn khốc, vẫn như cũ mang theo sự non nớt của trẻ con.
Đời trước hình như sau khi tốt nghiệp Sirius liền chính thức gia nhập Hội Phượng Hoàng, Rugulus thật sự ý thức được anh trai mình không thể quay lại, cậu ta mới một mình gian khổ gánh trách nhiệm phục hồi gia tộc sau khi cha mình qua đời, dần dần trở nên u ám cực đoan, thậm chí sau khi phát hiện gia tộc Black sắp bị Chúa tể Hắc ám kéo vào địa ngục, dứt khoát kiên quyết lấy sinh mệnh mình ra đặt cược ruồng bỏ Chúa tể Hắc ám, muốn giành lấy một con đường sống cho gia tộc Black.
Regulus hẳn là biết sau khi Chúa tể Hắc ám xé rách linh hồn, gia tộc Black đi theo Chúa tể Hắc ám chắc chắn sẽ thất bại, khi anh trai đứng ở bên đối địch giành được thắng lợi, nếu lấy sinh mệnh của bản thân bù lại sai lầm Black từng mắc phải, như vậy, Sirius Black trọng tình nghĩa kia, có lẽ sẽ nhìn ra cậu ta đã là hậu duệ duy nhất của Black, lại vì Regulus đã dùng sinh mệnh để chống lại Chúa tể Hắc ám, gánh vác trách nhiệm phục hồi gia tộc.
Đây mới là việc mà một gia chủ Black coi việc kéo dài gia tộc làm nhiệm vụ có thể làm được, mà không phải là dứt khoát muốn dùng sinh mệnh của mình để soạn ra một khúc nhạc bi tráng anh hùng.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là bị Sirius Black lỗ mãng, cùng một con gia tinh quá mức trung thành phá hủy. Severus cũng là khi dẫn đường cho đám người Harry Potter tìm kiếm dò xét về Trường Sinh Linh Giá mới phát hiện ra sự thật, lúc ấy Chúa tể Hắc ám vô cùng tức giận vì Trường Sinh Linh Giá đã bị đổi mất.
Suy nghĩ như vậy, Chúa tể Hắc ám đã khôi phục lý trí đều tỏ ra tương đối khoang dung với mấy người đã phản bội hắn mà, Severus có chút thất thần nghĩ đến người đàn ông tóc đen mắt đỏ, bễ nghễ thiên hạ kia, tay phải chậm rãi xoa lên dây chuyền màu bạc trước ngực, lại không hề chú ý đến dây chuyển hơi phát ra tia sáng bạc lóng lánh.
Cùng lúc đó, trong văn phòng Hiệu trưởng Hogwarts xa xôi, Voldemort gặp mặt các giáo sư khác, khi đang trò chuyện vui vẻ liền cảm giác trước ngực nóng lên, con ngươi giống như ruby chợt lóe lên một chút nhu hòa cùng vui sướng. Tối hôm qua hắn đã hạ một thần chú đặc biệt lên dây chuyền trước ngực Severus, khi Severus vuốt vẻ sợi dây chuyền quá nửa phút, hắn có thể thông qua thần chú mà cảm nhận được. Như vậy Severus mới xa cách nửa ngày, đã nhớ đến hắn sao?
Mà chủ nhiệm các nhà khi nhìn thấy ý cười chân thành của Chúa tể Hắc ám, lại cải thiện vài phần ấn tượng với người từng là học sinh có thực lực mạnh mẽ, tác phong nhanh nhẹn này. Đây cũng là điều mà Voldemort đang chìm đắm trong vui vẻ không thể đoán trước được. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
493 chương
22 chương
33 chương