Sau cái đêm cuồng loạn đó, Cốc Diên đã chính thức trở thành một thế thân tình nhân hoàn mỹ. Nụ cười của hắn đã không còn sáng lạn như xưa nữa mà trở nên ngại ngùng đầy xấu hổ, hắn cũng đã không còn động một tý lại kích động lên mà giờ đây hắn đã trở một người hoàn toàn trầm tĩnh như Tiểu Ba – người mà Trọng Hải luôn mong muốn…. Có lần Chiêm Nghị Hành đến nhà lấy cái đĩa mà Cốc Diên mượn từ trước, nhìn thấy hắn ngại ngùng cười cười, còn không nhịn được mà lén hỏi Trọng Hải: “Ngươi đã tìm được Mạnh Ba La rồi à?” Quả thật cái người ít nói lại hay ngại ngùng kia giống hệt với Tiểu Ba trong trí nhớ của hắn. Mà Đàm Trọng Hải nghe hắn hỏi cũng chỉ mím chặt môi không nói nửa lời. Theo lý thuyết, nam hài không chút kháng cự, trở thành một Tiểu Ba hoàn mỹ mới là thứ hắn muốn kia mà… Song, khi nhìn Cốc Diên với nụ cười ngại ngùng giống hệt như Tiểu Ba, trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt đẫm lệ của nam hài vào cái đêm hôm ấy, tự nhiên hắn cảm thấy có cái gì đó nặng nề đang đè vào tim mình. Trọng Hải biết mình quá tàn nhẫn, rõ ràng không yêu thương nhưng lại muốn giữ hắn ở bên người, thậm chí phải cướp đi nụ cười trong sáng của hắn cũng không bận tâm. Thở dài một hơi, trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt thật là khó chịu. Một người thế thân nhất cử nhất động giống hệt Tiểu Ba như thế này vốn vẫn là điều hắn mong muốn kia mà? Đã như vậy, hắn còn để ý cái gì đây? Hắn còn cần quan tâm đến cái gì nữa? Hôm nay, Đàm Trọng Hải đứng ở mép giường để Cốc Diên thắt caravat cho hắn, mặc bộ vest đã được là thẳng tắp, mái tóc dày đen óng được vuốt một ít gel khiến diện mạo hắn càng thêm anh tuấn hơn so với ngày thường. Hắn gần như chẳng cần nhìn xem nam hài đang loay hoay chỉnh sửa cho hắn như thế nào, bởi vì hắn tin tưởng nam hài nhất định sẽ vì hắn mà làm thật hoàn mỹ, với lại nam hài hình như rất quen thuộc với công việc này, khác hẳn với Tiểu Ba… Giật mình với ý nghĩ vừa xuất hiện, Đàm Trọng Hải đột nhiên cau mày xúc động mà kéo kéo cái caravat trên cổ. Cốc Diên thấy vậy vội vàng ngăn lại: “Trọng Hải, đừng kéo ra, xộc xệch hết cả rồi.” “Quá chặt!” Đúng vậy, trái tim hắn đập thình thịch nhất định là do cái này. “Nhưng hôm nay ngươi phải dẫn đầu đoàn đến công ty đối tác chỉ đạo vấn đề kỹ thuật mà? Cho nên ngươi cũng phải thắt caravat cho đúng mới được.” Cốc Diên một lần nữa vì hắn mà vừa thắt lại caravat vừa nói: “Ta biết ngươi không thích ăn mặc quá mức như vậy, nhưng hôm nay ngươi đến công ty của người khác, là đại diện cho công ty của mình, không thể để làm mất mặt được. Hơn nữa, sếp của ngươi cũng yêu cầu ngươi phải mặc cho nghiêm túc, cho nên ngươi cố chịu một chút đi, có được không?” Nghe thấy Cốc Diên ôn nhu nhẹ giọng nói, Đàm Trọng Hải cho dù khó chịu đến thế nào cũng chỉ có thể chịu buộc cái chết tiệt này trên cổ mà thôi. Cuối cùng, đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì đó, liền quay sang nói với Cốc Diên: “Được rồi, lần trước không phải ngươi rất muốn đi cái nhà hàng mà tạp chí giới thiệu sao? Hôm nay ta sẽ về sớm một chút rồi cùng nhau đến đó.” “Ừ!” Cốc Diên cúi đầu nhẹ nhàng nói, miệng còn mang theo một nụ cười mỉm ngại ngùng. “Vậy ta đi đây.” “Đi đường cẩn thận.” Đàm Trọng Hải cười cười ôn hoà với Cốc Diên, nhưng vừa bước ra khỏi cửa một bước, nụ cười đó lại dần dần biến mất một cách khó hiểu, thay vào đó là một tia thở dài trầm lắng. Vừa nãy hắn làm sao vậy? Khi hắn nói muốn dẫn nam hài đến nơi nam hài thích, hắn lại nghĩ muốn nhìn thấy nụ cười sáng lạn vui vẻ của nam hài chứ không phải nụ cười ngại ngùng như Tiểu Ba. Không hiểu mình đang nghĩ cái gì, hắn nhíu chặt mày đem mặt vùi vào lòng bàn tay như muốn lau đi cái điều buồn bực trong nội tâm đó. Sau đó hắn thở mạnh một hơi, tăng tốc mà đi nhanh về phía trước. Công việc chỉ đạo kỹ thuật nhanh chóng thuận lợi hoàn thành còn hơn cả dự kiến. Lúc xong, Đàm Trọng Hải thấy thời gian còn sớm liền đồng ý cùng mọi người đi vui chơi, cũng hy vọng có thể làm cho tâm tình thoải mái, không còn những buồn bực khó hiểu nữa. Sắc trời trở nên tối dần, hắn nhìn xuống đồng hồ thấy thời gian cũng sắp đến, vội nói với các đồng nghiệp mình có việc gấp rồi đi nhanh về phía bãi đỗ xe. Song khi Trọng Hải nhớ tới nam hài đang ở nhà chờ hắn, đáy lòng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng nặng nề. Mặc dù nam hài đã nói tình cảm của hắn cũng không phải là nghiêm túc, nhưng Trọng Hải hiểu rõ, nam hài là đang nói dối hắn. Nếu như nam hài thật sự không thương hắn thì sao lại đồng ý vì được ở lại bên hắn mà từ bỏ cả chính bản thân mình, ngay cả tên cũng không có, hoàn toàn trở thành một thế thân của người khác đây? Nếu như chỉ vì cần tìm một chỗ có thể che nắng che mưa, cần gì phải hy sinh nhiều đến vậy? Càng huống chi với khuôn mặt thanh tú đó, biết bao nhiêu người tự nguyện cho hắn ở cùng. Nghĩ đến đây, Đàm Trọng Hải bỗng dưng đứng lại…. Nam hài có lẽ vốn là yêu hắn…. Nhưng tại sao? Hơn nữa, yêu hắn từ khi nào? Là cái lần đầu tiên bọn họ gặp mặt… hay là… bọn họ đã gặp nhau từ lâu lắm rồi? Không thể nào, nếu như hắn đã gặp nam hài, nhất định hắn sẽ khắc sâu mà ghi nhớ, bởi vì khuôn mặt đó giống hệt như Tiểu Ba, cho nên chắc chắn hắn chưa từng gặp nam hài. Nhưng tại sao nam hài lại vì hắn mà nỗ lực đến thế? Hơn nữa ngay từ đầu hắn cũng đã cảnh cáo nam hài, đây chỉ là chơi đùa, đừng nên tưởng thật, nếu không hắn sẽ cảm thấy phiền phức vô cùng. Song bây giờ biết rõ tình cảm của nam hài, tại sao hắn lại không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại từ sâu trong tim lại dâng lên một tia tình cảm khó nói. Đàm Trọng Hải khẽ thở dài, quyết định tốt nhất không suy nghĩ nữa mà nên đi nhanh, nếu không sẽ bị lỡ hẹn mất. Nhà hàng này vốn là trong lúc vô tình nam hài nhắc đến, không biết vì sao, hắn lại nhớ mãi không quên. Mặc dù sáng nay nam hài chỉ tỏ ra thản nhiên ngại ngùng mỉm cười, nhưng hắn biết, nam hài vốn rất vui vẻ. Nghĩ tới đây, khoé miệng Trọng Hải nhẹ nhàng vung lên, bước chân tựa hồ cũng không còn nặng nề như trước. Song ngay lúc hắn sắp dừng xe, đột nhiên có một bóng người xuất hiện thoáng qua hấp dẫn tất cả tầm mắt của hắn. Hắn chần chừ dừng lại, quay đầu nhìn một người nam nhân đeo kính đen tay cầm túi đang yên lặng cúi đầu đi tới. Trong phút chốc, Đàm Trọng Hải dường như không thể thở được, giọng nói trầm thấp mang theo một chút run rẩy, hướng về phía nam nhân khẽ gọi: “Tiểu Ba…” Không biết tại sao, lúc này Cốc Diên đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an. Hôm nay, hắn đã sớm mặc quần áo theo đúng phong cách của Tiểu Ba mà chờ Trọng Hải trở về. Mấy ngày nay, hắn đã hoàn toàn biến thành Tiểu Ba, hắn học cười giống Tiểu Ba, học động tác của Tiểu Ba, nhưng vẻ mặt lại không thể học đầy đủ, ví dụ như hắn không biết Tiểu Ba khi tức giận sẽ như thế nào, bởi vì ngày đó ở quán bar, hắn cũng không nhìn thấy vẻ mặt đó của Tiểu Ba. Nhưng mà Tiểu Ba cũng có lúc tức giận sao? Hắn nhìn qua có vẻ rất dịu dàng lại hay ngại ngùng, không biết khi tức giận, Tiểu Ba sẽ như thế nào nhỉ? Song có thể xác định, Tiểu Ba nhất định sẽ không âm thầm giận dỗi Trọng Hải như hắn, quả thực hắn chẳng khác gì một đứa trẻ không được cho kẹo mà hờn dỗi. Mặc dù sự thật là hắn không có được tình yêu của Trọng Hải, nhưng nghĩ lại bộ dáng giận dỗi lúc đó, hắn cũng thấy mình thật mất mặt, dù sao cũng đã lớn như vậy rồi. Ngày đó hắn chỉ lơ đãng đem tạp chí cho Trọng Hải, tỏ vẻ muốn đi đến đó ăn một chút, thật không ngờ cái tên thần kinh thô như Trọng Hải, luôn không nhớ không được bất cứ thứ gì lại có thể nhớ kỹ cái tên nhà hàng mà hắn đã nói. Chỉ điều này thôi, Cốc Diên đã không nhịn được mà tràn đầy vui vẻ, tất cả thống khổ cùng đau đớn từ khi phải sắm vai Tiểu Ba trong nháy mắt đã biến mất hoàn toàn. Hắn vui mừng chờ đợi, chờ đợi lần hẹn họ đầu tiên của bọn hắn, không phải là Trọng Hải cùng Tiểu Ba, mà là Trọng Hải cùng hắn… cùng Cốc Diên. Nhưng thời gian cứ dần dần mà trôi qua, Đàm Trọng Hải vẫn không xuất hiện, Cốc Diên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, trong miệng thì thào nói: “Trọng Hải chậm chạp quá…” Lúc này Cốc Diên không nhịn được mà phỏng đoán, có lẽ Trọng Hải bị tắc đường, hoặc là do công việc chưa hoàn thành, cho nên mới muộn như vậy. Nhưng không hiểu tại sao, lúc này ở sâu trong nội tâm hắn bỗng xuất hiện một dự cảm chẳng lành làm cho hắn có chút sốt ruột không yên. “Thì ra ngươi bây giờ là một giáo sư trung học….” Trên một phòng ăn cao tầng, Đàm Trọng Hải đang cùng Mạnh Ba La dùng cơm, nói một ít chuyện gần đây của hai người. Lúc này Đàm Trọng Hải đã thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhớ lúc hắn gọi Tiểu Ba ở trên đường lúc nãy, lại thấy Tiểu Ba chỉ mở to hai mắt, môi khẽ run run mà nhìn hắn không nói một lời. Thoáng chốc, hắn còn tưởng Tiểu Ba đã quên hắn rồi, không thể làm gì khác hơn là tự giới thiệu lại tên mình, trong lòng cảm thấy vô cùng đau xót. Nhưng không ngờ Tiểu Ba lại run rẩy chậm rãi nói: “Ta đương nhiên… biết ngươi là ai.” Nghe Tiểu Ba nói, hắn biết Tiểu Ba không hề quên hắn…. Hình như Tiểu Ba cũng rất kinh ngạc, vì sao khi hắn vẫn đeo kính đen, bề ngoài cũng thay đổi khá nhiều, vậy mà Trọng Hải vẫn có thể nhận ra hắn? Đàm Trọng Hải đối với câu hỏi của hắn có chút bất đắc dĩ mà cười, có lẽ bởi vì trước kia đã cự tuyệt Tiểu Ba, cho nên Tiểu Ba mới nghĩ là mình ghét hắn. Trọng Hải nhẹ nhàng thở dài, Tiểu Ba căn bản không biết hắn để ý Tiểu Ba đến mức nào, mặc kệ Tiểu Ba biến thành thế nào, hắn chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra ngay. Ngay lúc này hắn nhìn Tiểu Ba vẫn đang cúi đầu yên lặng dùng bữa, mặc dù hắn đã nói hết các chuyện vui vẻ ngày xưa để bầu không khí khá hơn, nhưng Tiểu Ba vẫn cứ bất an mà ngồi im trước mặt hắn. Hắn nhớ kỹ, trước kia Tiểu Ba cũng như thế này mà ngồi trong lớp, bất luận kẻ nào tới gần cũng đều cảm thấy không được tự nhiên. Mãi cho đến khi bọn họ trở thành bạn thân, Tiểu Ba mới bắt đầu cười với hắn, nhưng mà… Cuối cùng hắn lại là người cướp đi nụ cười của Tiểu Ba. Đột nhiên, hắn cảm thấy vô cùng hối hận, trừ lần đó ra, hắn lúc nào cũng khát vọng nói với Tiểu Ba những năm gần đây hắn tìm Tiểu Ba như thế nào, hắn nhớ Tiểu Ba ra sao. Nhưng Tiểu Ba có vẻ như cố gắng tránh né cái chuyện xấu hổ phát sinh năm đó, trong miệng không ngừng kể về các bạn học khác, người nào đã kết hôn, người nào bị ngã bệnh…. vân vân, tất cả những đề tài này Trọng Hải thực sự chẳng muốn nghe chút nào. Ngoài ra hắn vẫn chú ý đến cái túi của Tiểu Ba đang đặt cạnh cái ghế kia. Trong túi là một cái khăn màu xám, rõ ràng không phải màu sắc yêu thích của Tiểu Ba, nói như vậy…. cái khăn này vốn là Tiểu Ba định tặng cho ai sao? Nghĩ tới đấy, Đàm Trọng Hải cảm thấy chán nản vô cùng, dần dần không khí thân thiện biến mất mà thay thế vào đó là một mảnh trầm mặc. Bởi vì đột nhiên cả hai đều im lặng, cho nên trong nháy mắt, không khí xung quanh càng trở nên mong manh, Mạnh Ba La toàn thân cũng cứng ngắc, đến ngồi cũng có vẻ như rất khó khăn. Đàm Trọng Hải rốt cục không chịu nổi, ngước mắt lên như quyết định điều gì đó, quay sang Tiểu Ba hỏi thẳng: “Tiểu Ba, có phải ngươi có người yêu rồi phải không? Ý ta nói là… bạn trai.” Không ngờ Đàm Trọng Hải lại đột nhiên chạm vào đề tài cấm kỵ này, thoáng chốc, Mạnh Ba La cảm thấy vô cùng bối rối, vội vàng lắc đầu phủ nhận. “Ngươi… sao lại hỏi như vậy… ta …. cái gì bạn trai, ta…. đương nhiên không có…” “Thật sự không có?” Ánh mắt của Trọng Hải nhìn thẳng vào cái túi, không tự giác mà hỏi lại một lần nữa. “Ta…” Mạnh Ba La như muốn trực tiếp phủ nhận, nhưng trước khi lời nói phun ra khỏi miệng lại đột nhiên lặng đi một chút, dường như có vật gì đó trong phút chốc tiến vào trong đầu làm cho hai tròng mắt hắn hiện lên đầy tia hoang mang, cho đến khi Đàm Trọng Hải gọi hắn, hắn mới có chút ngập ngừng nói: “Ta không có người yêu.” Vừa nghe được đáp án thoả mãn, khuôn mặt nghiêm nghị của Đàm Trọng Hải đột nhiên trầm tĩnh lại, hắn tin Tiểu Ba sẽ không lừa gạt hắn. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú trước mặt, đối phương bị hắn nhìn chằm chằm, khuôn mặt trắng nõn có chút đỏ bừng lên, đôi mắt xấu hổ mà lặng lẽ cúi xuống. Đàm Trọng Hải thoáng nghiêng về phía trước định nắm lấy bàn tay của Tiểu Ba đang đặt trên bàn ăn. “Tiểu Ba… chúng ta…” bắt đầu lại từ đầu nhé. Lời còn chưa kịp nói xong, đột nhiên chiếc điện thoại di động vang lên inh ỏi ngăn trở bàn tay của Trọng Hải đang sắp sửa chạm vào tay của Mạnh Ba La. Đàm Trọng Hải thu tay lại, thò vào túi lấy điện thoại ra, nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, hai tròng mắt thoáng cái đã trầm xuống. Dùng tay ra hiệu xin lỗi Tiểu Ba, Đàm Trọng Hải đứng dậy đi ra ngoài, nghe giọng nói vang lên trong điện thoại, Trọng Hải không khỏi nhíu mày miễn cưỡng cười. “Xin lỗi đã để ngươi đợi lâu, đột nhiên giám đốc công ty lại mời dùng cơm, cho nên… lần sau ta sẽ đền cho người, có được không… Ngươi cũng đi ăn cơm trước đi, đừng chờ ta!” Nghe xong điện thoại, Đàm Trọng Hải không tự giác mà thở ra một hơi, rồi sau đó trở lại bàn cơm. Hắn rất ghét nói dối, nhưng lại… Những lời định nói với Tiểu Ba cuối cùng hắn cũng không nói được, chỉ có thể trò chuyện một ít về công việc của nhau rồi thôi. Trong đầu Trọng Hải loạn thành một đống. Hắn làm sao thế này? Nói đi! Nói với Tiểu Ba hắn muốn được bắt đầu lại từ đầu. Không phải hắn đã chờ cái khoảnh khắc này gần mười năm rồi sao? Nhưng mỗi lần hắn định nói ra thì trong não lại hiện lên khuôn mặt luôn sáng lạn tươi cười chờ hắn về nhà, làm cho lời đến bên mép lại không hiểu sao mà chui ngược vào trong yết hầu. Lúc này, đột nhiên Mạnh Ba La cắt đứt đề tài công việc mà nhìn Trọng Hải nói: “Trọng Hải… bây giờ ngươi có người yêu chưa?” Đàm Trọng Hải vô cùng kinh ngạc, thật không ngờ Tiểu Ba lại hỏi hắn như vậy. Thoáng cái, hình ảnh nam hài mấy ngày nay vẫn ở bên hắn không hiểu sao lại xuất hiện trong đầu. Người yêu? Sao có thể như vậy? Sao hắn lại có thể coi thế thân kia thành người yêu của mình được? Chẳng qua vì nam hài có khuôn mặt giống hệt Tiểu Ba mà thôi… Thậm chí ngay cả tên mà đến tận bây giờ hắn còn chưa nhớ nổi. Một thế thân không có tên, sao có thể là người yêu của hắn đây? Không có chút do dự, Đàm Trọng Hải nhìn thẳng vào Mạnh Ba La, tiếng nói trầm thấp bay bổng trong không khí: “Không có, ta chưa có người yêu.” Có lẽ câu hỏi của Tiểu Ba đã làm sáng tỏ lòng của hắn. Bây giờ Đàm Trọng Hải rõ ràng nói cho chính mình, người hắn muốn từ trước tới giờ cũng đều là Tiểu Ba, đây là điều không thể nghi ngờ, hắn không nên vì một người thế thân mà bỏ qua cơ hội gặp lại vất vả lắm mới có được của bọn họ. Bởi vậy, sau khi chuẩn bị chia tay, Đàm Trọng Hải đã lưu số điện thoại của Tiểu Ba vào di động, sau đó thử yêu cầu hẹn hò với hắn. “Khi nào có thời gian, chúng ta lại gặp nhau nhé, ý ta là… không chỉ là đi ăn mà chúng ta có thể đi đến những nơi khác nữa…” Nghe thấy hắn nói, Mạnh Ba La kinh ngạc mà nhìn hắn, rồi sau đó gương mặt hình như hiện lên chút tức giận, rồi lại thẹn thùng mà gật đầu. Đàm Trọng Hải thầm nghĩ, nếu như Tiểu Ba có thể khôi phục lại nụ cười như quá khứ thì thật là tốt. Hắn sẽ làm cho Tiểu Ba khôi phục lại như trước kia, Đàm Trọng Hải tự tin mà nghĩ. Ngay lúc này, bởi vì Đàm Trọng Hải đang chìm vào tương lai tốt đẹp cho nên không phát hiện khi hắn đi qua ngã tư, một người nam nhân cao lớn đã hung ác trừng hắn như thế nào, sau đó nộ khí bừng bừng mà đi về phía Mạnh Ba La. Giờ đây trong óc của Đàm Trọng Hải chỉ lo lắng duy nhất một việc, đó là…. phải nhanh chấm dứt tất cả quan hệ với nam hài thế thân kia. “Ngươi đã về?” Khi Đàm Trọng Hải về đến nhà, vẫn là nam hài mỉm cười ngại ngùng ra mở cửa cho hắn, chỉ có điều, cuộc sống sau này, hắn đã không muốn nhìn thấy cái người bắt chước Tiểu Ba này nữa rồi. Hắn trong lòng đang suy tính, đột nhiên nam hài hỏi hắn: “Hôm nay liên hoan với giám đốc cùng mọi người có vui không?” Đàm Trọng Hải nhíu nhíu mày rồi miễn cưỡng mỉm cười: “Ừ! Rất vui!” Sau đó Trọng Hải xoay người lên lầu, nói hắn hơi mệt, muốn tắm rửa rồi đi ngủ. Vốn Cốc Diên chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của Trọng Hải, Cốc Diên thoáng chốc sững sờ cả người. Hắn biết Trọng Hải không phải là người hay nối dối, cho nên một khi nói dối, vẻ mặt sẽ giống hệt như lúc nãy. Mà Đàm Trọng Hải cũng không chú ý đến điều đó. Chờ Đàm Trọng Hải vào phòng tắm, Cốc Diên tâm tình bối rối mà chậm rãi đứng lên, hít sâu một hơi rồi đi về phía chiếc điện thoại di động đang đặt ở đầu giường. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng chạm vào di động của Trọng Hải, bởi vì hắn tin tưởng Trọng Hải cho nên không muốn xâm phạm vào đời tư của hắn. Nhưng giờ đây, Cốc Diên lại đang run rẩy mà cầm lấy di động của Trọng Hải, tận sâu trong đáy lòng không hiểu tại sao cảm thấy sợ hãi vô cùng. Ấn vài cái, tay hắn đột nhiên càng run rẩy điên cuồng. Sững sờ một lúc lâu, hắn bối rối ấn một cái cho màn hình trở lại như ban đầu, cố gắng quên đi dãy số xa lạ cùng cái tên hắn đã sớm nghe đến phát chán kia. Sau đó hắn đặt di động lại chỗ cũ, thân thể phát run mà ngồi lại mép giường, hai tròng mắt vô thần mà nhìn chằm chằm vào màn hình TV, đôi môi trắng bệnh thì thào nói: “Tránh không được rồi… cái gì nên tới, đúng là vẫn tới…”