Luyến Chiến

Chương 6

Bất quá, tất nhiên vẫn không kịp, Thái lão bá như đang trôi giữa dòng bắt được cành cây, chỉ thiếu điều lao lên ôm lấy đùi Đông Phương Hủ mà cảm kích. “Đúng vậy, đúng vậy, tiểu Nhân a, ngươi xem vị tiên sinh này, nga, không phải… là anh bạn này nói rất đúng a, rau hẹ mùa hè ăn không được thì có thể không mua a.” Lão trước hết nhìn đến Đông Phương Hủ diện đồ tây giày da liền gọi đối phương tiên sinh, sau đó mới giật mình phát giác gương mặt hắn còn quá mức trẻ tuổi. “Đã bày ra bán, ta đây mua cũng không có gì đáng ngạc nhiên a, ai nha, Thái lão bá, giảm giá đi giảm giá đi, mùa hè rau hẹ thật sự khó ăn a.” Lời nói Tề Tử Nhân đã có chút ngang ngạnh, Đông Phương Hủ bắt đầu cảm thấy được cùng y trả giá là chuyện vô cùng thống khổ. “Được rồi được rồi” Thái lão bá tựa hồ là cam chịu thở dài, “một đồng chín, không bớt được nữa đâu, bớt nữa Thái bá bá cả nhà sẽ ăn không khí mà sống mất.” Thái lão bá đáng thương đã muốn cứ như vậy mà gói rau hẹ lại. “Thái bá bá ngươi gạt người cũng phải xem mặt đi, bây giờ đi đường thấy ai muốn bán phá giá mà chẳng lôi nhảy lầu nhảy đồ ra dọa (*), ngươi xem xem bán được hàng rồi lại có ai đi nhảy lầu đâu, chỉ vì bán cho ta một bó rau hẹ liền khiến cho cả nhà ngươi ăn không khí, hậu quả nghiêm trọng như vậy, ta chính là không dám nhận a.” Tề Tử Nhân cười hì hì bắt lấy tay Thái lão bá. “Bớt chút nữa được không? Một đồng bảy, thật sự không được? Thế một đồng bảy lăm đi?” Đông Phương Hủ nhìn đến bàn tay Thái lão bá run rẩy, thực lo lắng lão hội hộc máu, lại nghĩ Tề Tử Nhân cũng thực là ác a, người ta lão bá bá đã dùng cả ai binh chi sách, y cả một chút động lòng cũng không có, còn lập tức trả xuống một đồng bảy. “Được rồi” Nhìn thấy biểu tình của Thái lão bá, Đông Phương Hủ bỗng nhiên hiểu được cái gọi là “Cát nhục” (**) định nghĩa, hắn không rõ nếu thống khổ như vậy, vì cái gì còn muốn bán cho tên tiểu vô lại Tề Tử Nhân này, chỉ cần đơn giản nói một câu “Không bán cho ngươi” rồi đuổi y đi là được. Hắn chính là không biết Tề gia huynh đệ từ bé đã mua đồ vật này nọ ở chợ này, cùng nhóm tiểu thương cũng có cảm tình thâm hậu, cũng bời vì vậy cho dù trình độ yêu tiền của hai tên ác ma ngày càng tăng theo cấp lũy thừa, nhưng thủy chung cũng không ai có thể đối bọn họ không có phần kiêng nể. Bên kia không biết là ai lớn giọng la: “ A ha, tiểu Lam a, ngươi cũng đi chợ sao, thực khéo a.” Xem ra vị tiểu Lam vừa tới này trình độ khủng bố còn hơn hẳn Tề Tử Nhân, bởi vì với nhãn lực mẫn tuệ sâu sắc, Đông Phương Hủ phát hiện sắc mặt mọi người nhìn Tề Tử Nhân bất quá là thất bại một chút mà thôi, nhưng vừa nghe đến “tiểu Lam” này, khuôn mặt mọi người đã nhanh chóng biến thành trắng bệch cả. Mấy người trong chợ này quả thật là đáng thương a. Đông Phương Hủ thương cảm nghĩ, xem ra cái kia tiểu Lam cùng Tề Tử Nhân đều là khách quen của nơi này, kia bọn họ mỗi ngày đều phải trải qua sự khủng bố do hai con người này gây ra, nghĩ tới nghĩ lui, xem ra vì hạnh phúc của mọi người, chính mình cần phải giữ chân Tề Tử Nhân, làm cho hắn ở bên mình lâu hơn nữa. Hắn vì tư tâm của bản thân mà tìm lấy một cái lí do phi thường vĩ đại. “Nga, tiểu Lam a, đệ đệ ngươi đã đi chợ rồi, như thế nào ngươi cũng tự mình đến đây?” Một quầy rau dưa trông quá mức tuơi ngon bất hạnh bị chọn trúng, ông chủ cơ hồ muốn khóc mà nói, làm cho Đông Phương Hủ một phen chấn kinh: cái gì, nguyên lai… nguyên lai tên kia còn có ác ma đệ đệ, những ba tên ác ma? Trời ạ, chờ này đến giờ vẫn chưa đóng cửa thật sự là kì tích a. “Cái gì, tiểu Nhân cũng đến đây? Sẽ không đâu, hai huynh đệ huynh đệ chúng ta cũng là người có đạo đức, tuyệt đối sẽ không đồng thời đến gây đau khổ mọi người.” Nam hài thanh âm vui vẻ ha ha cười, xem ra hắn phi thường rõ ràng vị trí của mình trong lòng quán chủ ở đây. “Ca ca, ngươi cũng đến mua đồ ăn.” Một thanh âm vui sướng thập phần quen thuộc phát ra ngay sát cạnh khiến Đông Phương Hủ hóa đá, bời vì hắn bỗng nhiên nhớ ra, Tề Tử Nhân từng kể cho hắn về vị ca ca so với y còn yêu tiền hơn, ông trời chúa cứu thế a, chẳng lẽ Đông Phương Hủ hắn tam sinh hữu hạnh (1), lập tức được nhìn thấy vị ca ca so với tiễn nô bên người còn muốn yêu tiền hơn sao? “A, tiểu Nhân, ngươi như thế nào lại ở đây? Không phải đã tới nhà ai có tiền để nấu cơm sao? Không phải nói cũng ăn ở đó luôn sao? Chẳng lẽ tên hỗn đản nào căn bản không có tiền, còn muốn ngươi bỏ tiền đi chợ sao?” Thanh âm vui vẻ của Tề Tử Lam lập tức tràn ngập phẫn nộ: “Ngươi như thế nào có thể như vậy bị hắn lừa, uổng cho ngươi theo ca ca một hồi, còn. . .” “Không phải ca ca, hôm nay là ta mua đồ ăn hắn trả tiền a” Tề Tử Nhân vẫn vui vẻ, mặc kệ như thế nào, nhìn thấy thân nhân luôn là chuyện đáng để cao hứng, bất quá những người khác trong chợ này không cho là như vậy. Đông Phương Hủ không nói năng gì bước đến sau lưng Tề Tử Nhân, nghĩ muốn quan sát kĩ một chút diện mạo người so với tiễn nô nhà hắn còn keo kiệt hơn, lại nghe thấy Tề Tử Lam nhỏ giọng nói bên tai thằng em mình: “Như vậy a, ngươi có thể hay không bảo hắn thanh toán luôn tiền đi chợ của ta? Ngươi nói hắn là kẻ có tiền, hẳn là sẽ không để ý đến vài đồng đi chợ đi? Thế nào, phải hảo hảo nói với hắn, biết không?” xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx Chú giải: (*) hơ, bạn diễn đạt lại theo ý bạn hiểu đấy, không biết có ai hiểu khác không.. (**) cái này thì bạn chịu, đoán là kiểu hành hạ bản thân hay gì đấy, từ gốc là “cát nhục” [割肉] dịch ra là cắt thịt . . . cơ mà bạn không tưởng tượng được . . . (1) Nguyên văn: [三生有幸] tam sinh hữu hạnh: may mắn ba đời