Lưu Quỷ
Chương 44
Gió thổi qua ruộng dưa phát ra âm thanh sàn sạt, đôi khi lại bị che khuất bởi từng trận tiếng sấm rền rĩ, gió càng thổi càng mạnh, tiếng sàn sạt càng ngày càng vang dội.
A Bảo nhìn thấy mái tóc bạc của Ấn Huyền khoan thai lay động, hết sức biết điều mà lui ra phía sau vài bước.
Một đám chữ vàng từ lệnh bài nắm trong tay Ấn Huyền sáng lên.
Mặt đất nổi lên cơn chấn động.
A Bảo âm thầm líu lưỡi. Rốt cuộc đó là cái gì vậy. Mà lại gây ra động tĩnh có sức ép lớn như vậy!
Cậu đang nghĩ ngợi, Tam Nguyên, Tứ Hỉ, Đồng Hoa Thuận trong lòng ngực bất luận ngủ say hay không ngủ say thế nhưng đều chạy ra đây.
Chẳng những bọn họ, ngay cả cái tráp bị Ấn Huyền thu ở trong tay áo cũng tự mình lăn ra. A Bảo nghe được bên trong tráp truyền đến một tiếng nức nở cực khẽ, như có như không, cậu muốn nghe cho rõ ràng một chút, lại bị tiếng sấm tiếng gió cùng nhau lấn át mất.
Lệnh bài trong tay Ấn Huyền đột nhiên phình to lên, cuối cùng biến thành một cây cờ xí, mặt trên lá cờ hình như là thêu giáp cốt văn hay là đồ đằng gì đấy, A Bảo ngược chiều gió híp mắt nhìn nửa ngày, càng nhìn càng thấy u mê.
” Thần quỷ nghe lệnh!” Thanh âm của Ấn Huyền giống như một thanh kiếm sắc bén xé rách tất cả ồn ào, sấm ngừng gió lặn, chỉ duy nhất bầu trời vẫn âm u như trước.
Lão quỷ, Tam Nguyên, Tứ Hỉ, Đồng Hoa Thuận hai chân khuỵu xuống, phủ phục trên mặt đất.
A Bảo nhìn ra được cũng không phải bọn họ muốn quỳ mà là mặt cờ kia truyền ra uy áp làm cho bọn họ không thể không quỳ. Về phần cậu vì sao lại cảm nhận được uy áp ấy...... là bởi vì cậu cũng bị ép tới phải đặt mông ngồi dưới đất.
“Không nghĩ tới mấy trăm năm sau, ta lại vẫn may mắn gặp được hô thần hoán quỷ bàn cổ lệnh tái hiện hậu thế.” Một giọng nam trong trẻo từ bốn phương tám hướng truyền đến “Đại Kính Tiên, Tiểu Kính Tiên tiến đến bái lệnh.”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy trên núi nhảy xuống... hai cái cây.
......
Đây là Đại Kính Tiên cùng Tiểu Kính Tiên á?
Khóe miệng A Bảo nhếch lên, đây rõ ràng nên gọi là đại thụ tiên, tiểu thụ tiên mới đúng.
Như là nhìn ra nghi ngờ của cậu, Đại Kính Tiên nói: “Thân thể chúng tôi đã mất, chỉ có thể dùng vật trên núi để náu thân.”
A Bảo cẩn thận quan sát hai cái cây nói,” Hai cây này giống nhau như đúc.”
Đại Kính Tiên nói: “Chúng tôi là anh em sinh đôi cùng trứng, đương nhiên cái gì cũng giống nhau.”
A Bảo phát hiện Tiểu Kính Tiên từ đầu tới đuôi đều không có nói chuyện, cười nói:” Hai anh em cảm tình thật tốt nha.”
Ấn Huyền ngưng mi: “Oán Nữ ở đâu?”
Đại Kính Tiên trầm mặc sau một lúc lâu mới nói: “Cô ấy lấy độc huyết giết người, đã mất đi tư cách làm thần tiên, lưu lạc thành yêu. Hô thần hoán quỷ bàn cổ lệnh đối với cô ấy vô dụng.”
“Ha ha ha ha......”
Tiếng cười bén nhọn đột nhiên từ ruộng dưa phát ra, mảng lớn mảng lớn dây dưa hấu điên cuồng múa may, sau đó chậm rãi kết thành một cái dây thật lớn mà tinh xảo, nương theo một tảng đá lớn màu đỏ đứng hẳn lên.
Oán Nữ Thạch kêu lên: “Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn làm xuân thu đại mộng của ngươi hay sao?”
Đại Kính Tiên không để ý tới cô ta, vẫn đối với Ấn Huyền nói: “Nếu ngươi muốn đi qua ruộng dưa, tốt nhất là dùng dầu dẫn lửa. Nếu như không có dầu, ta có thể cung cấp rơm củi trên núi cho ngươi làm chất dẫn cháy.”
Không đợi Ấn Huyền trả lời, Oán Nữ Thạch đã kêu lên, “Đốt ta, ta cùng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi thế nhưng muốn đốt ta?! Phát rồ như ngươi, quả thực hiếm thấy trên thế giới! Ngươi có ngày hôm nay đều là báo ứng. Đáng tiếc a, vô luận ngươi tự lừa mình dối người như thế nào, Tiểu Kính Tiên cũng đã chết, không bao giờ trở về được nữa.”
A Bảo sửng sốt, ánh mắt hướng về phía Tiểu Kính Tiên nãy giờ vẫn đứng sau Đại Kính Tiên yên lặng không mở miệng.
Đại Kính Tiên bình tĩnh nói: “Ngươi điên rồi.”
Oán Nữ Thạch nói: “Kẻ điên chính là ngươi! Là ngươi không chịu tiếp nhận sự thật, đối với thần tiên mà nói, tan hết tiên nguyên cũng giống như người trần hồn phi phách tán, phải chết không thể nghi ngờ. Cái gì mà Đại Kính Sơn, Tiểu Kính Sơn, đó đều là phân thân của ngươi! Ngươi đem tiên nguyên của mình chia làm hai nửa, một nửa làm chính mình, một nửa làm Tiểu Kính Tiên, vì vậy mà hai ngọn núi này mới giống nhau như đúc. Ngươi có thể lừa người khác lừa chính mình, nhưng không thể lừa ta.”
Đại Kính Tiên nói: “Hắn không chết, hắn vẫn luôn luôn ở bên cạnh ta.”
Oán Nữ Thạch điên cuồng hét lên: “Đã chết!”
“Không chết.”
“Đã chết!”
“Không......”
“......”
A Bảo nhàm chán ngáp một cái, ngẩng đầu hỏi Ấn Huyền: “Bọn họ còn muốn ầm ĩ bao lâu nữa nhỉ?”
Ấn Huyền mới vừa chau mày, Oán Nữ Thạch lại kêu to lên, “Ngươi cho là làm bộ nghe hiệu lệnh thì có thể che giấu việc ngươi cũng đã lưu lạc thành yêu hay sao? Ha ha ha, không tồi, ta ở đây đầu độc người qua đường, tiên cách hủy hết, nhưng ngươi thì tốt đẹp hơn ta chỗ nào chứ? Ngươi nghĩ rằng ta không biết chuyện bao nhiêu lần thiên đình chiêu mộ đều bị ngươi cự tuyệt, hiện giờ ngươi cũng giống ta đã bị thiên đình xoá tên, lưu lạc thành yêu, cần gì chó chê mèo lắm lông như vậy chứ.”
A Bảo giận dữ nói: “Ngươi có biết toàn bộ thế giới có bao nhiêu người vì có thể lên làm thần tiên phải có bao nhiêu không dễ dàng không hả. Hai người các ngươi lại còn nói mặc kệ thì mặc kệ, từ chức thì từ chức, quả thực là đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.”
Oán Nữ Thạch nói: “Ngươi chưa từng nghe qua người tranh một đời, phật chịu một nén hương sao? Ta không cam lòng, ta đường đường là linh thạch tiên tử thế nhưng lại đem ta ra so với một mặt gương bình thường.”
Đại Kính Tiên nói: “Hắn không phải gương, hắn là em trai của ta.”
Oán Nữ Thạch nói: “Cái gì mà em trai song sinh, bất quá chỉ là một cái gương bình thường mà khi ngươi đắc đạo thăng tiên thuận đường soi một cái mà thôi. Đặc sắc lớn nhất của cái gương chính là có thể chiếu ra được bộ dáng của người khác, nhưng đồ giả thì cuối cùng vẫn là đồ giả mà thôi, cho dù hắn có cố gắng cách mấy cũng chỉ có thể làm một thần tiên cấp thấp, làm sao có thể mang ra so sánh với ta và ngươi? Tan hết tiên nguyên coi như hắn thức thời.”
Đại Kính Tiên nói: “Tiên nguyên của em ấy ta đã thu thập lại được, không bao lâu nữa là có thể làm cho em ấy sống lại.”
Oán Nữ Thạch lạnh lẽo châm chọc: “Đúng là người si nói mộng, ngươi đừng có quên, ngươi vẫn còn thiếu một thứ quan trọng nhất đấy.”
Nhánh cây trên cái cây ‘Đại Kính Tiên’ đột nhiên hướng về phía Ấn Huyền run lên mấy cái, “Lời Oán Nữ nói là thật. Ta xác thật ta đã là yêu quái, nhưng nếu như ngươi có việc gì cần ta giúp đỡ, ta nhất định dùng hết khả năng, không phụ kỳ vọng của ngươi.”
Ấn Huyền nói: “Điều kiện của ngươi là vị thuốc cuối cùng?”
Cái cây đột nhiên ngã xuống, một người mặc quần áo màu xám từ trong thân cây bước ra, da trắng tóc đen, dung nhan xuất chúng, cho dù đứng ở trước mặt Ấn Huyền cũng không thua kém một chút nào. Đại Kính Tiên nói: “Không dám giấu diếm, ta vốn tính toán tiếp cận ngươi để lấy lòng ngươi, lợi dụng thời cơ để định ra khế ước với ngươi, để được ngươi trợ lực. Nhưng hôm nay giữa đường gặp phải Oán Nữ nhảy ra làm khó dễ, chỉ sợ là không được. Tuy rằng ta không còn là thần tiên, nhưng tiên lực thì vẫn còn nguyên, ngươi có mong muốn gì thì cứ nói. Chỉ là sau khi ý nguyện đạt thành thỉnh nhất định phải trợ giúp ta lấy được vị thuốc cuối cùng.”
A Bảo nói: “Vị thuốc cuối cùng là cái gì?”
Đại Kính Tiên nói: “Tim.”
A Bảo nói: “Quả tim vịt hay là tim heo?”
Oán Nữ cười lạnh nói: “Tiên nguyên vốn cất vào trong lòng, sau khi tan hết tiên nguyên, tâm trong nháy mắt cũng khô héo theo, cho dù hắn có móc tim của mình ra cũng không thể giúp cho một cái kính bình thường ngưng tụ lại tiên nguyên, huống chi còn là một tục vật. Quả tim mà hắn muốn đương nhiên là quả tim đáng quý hiếm có nhất trên đời này. “
A Bảo nói: “Trái tim bảy lỗ sao?”
Đại Kính Tiên nhìn Ấn Huyền, chậm rãi nói: “Quả tim của hậu duệ của Thiện Đức thế gia.”
Oán Nữ cười ha ha nói: “Mọi người đều biết Thiện Đức thế gia nhiều thế hệ hành thiện tích đức, mặc dù được ông trời thiên vị, nhưng nhiều thế hệ chỉ có một mạch con nối dòng. Muốn lấy quả tim của bọn họ so với lên trời còn khó hơn.”
Ấn Huyền nói: “Vì sao ngươi không tự mình đi?”
Đại Kính Tiên nói: “Thiện Đức thế gia tuy không phải thần tiên nhưng lại hơn hẳn thần tiên, bọn họ có thần linh phù hộ, yêu ma khó có thể đến gần.”
Oán Nữ nói: “Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ từ chối hắn. Giết hậu nhân của Thiện Đức thế gia, ông trời sẽ giáng trừng phạt xuống.”
Đại Kính Tiên khẩn trương nhìn Ấn Huyền, vẻ mặt đầy chờ mong cùng khát vọng.
Ấn Huyền chậm rãi lắc lắc đầu.
” Ngươi khoan hãy cự tuyệt.” Đại Kính Tiên nói, “Ngươi vừa cầm trong tayhô thần hoán quỷ bàn cổ lệnh, chắc là hậu nhân của Quỷ Thần tông. Ta từng nghe một vị truyền nhân của Quỷ Thần tông nói lên chí nguyện to lớn cả đời này của hắn, nếu như ngươi có thể giúp ta lấy được quả tim của Thiện Đức thế gia, ta liền đem hết toàn lực giúp quý phái hoàn thành chí nguyện to lớn ấy.”
Ấn Huyền nói: “Hắn là hắn, ta là ta. Chí nguyện to lớn của hắn không hẳn là của ta.”
Đại Kính Tiên nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn tru sát Thượng Vũ?”
“Thượng Vũ?” Oán Nữ giật mình nói, “Ngươi điên rồi, ngươi muốn giết Thượng Vũ?”
Đại Kính Tiên nhìn Ấn Huyền, nói từng chữ một: “Chỉ cần ngươi có thể giúp ta đạt được nguyện vọng, ta liền có năng lực giúp ngươi hoàn thành chí nguyện to lớn, tuyệt không phải nói không.”
Ấn Huyền mặt không chút thay đổi nhìn lại hắn.
Vẻ mặt của Đại Kính Tiên càng ngày càng buông lỏng, thời gian đối phương chần chờ càng dài đã nói lên hắn đã động tâm và đang giãy dụa không ngừng.
Ấn Huyền nói: “Đa tạ, không cần.”
“Vì sao?” Đại Kính Tiên không cam lòng hô lên.
Ấn Huyền nói: “Đã là chí nguyện to lớn, nên do ta tự mình hoàn thành!”
“Ha ha ha ha......” Oán Nữ Thạch cười ha hả, “Nói cho cùng, vì câu nói này của ngươi, ta mặc dù không phải thần quỷ, cũng nguyện ý nghe ngươi hiệu lệnh một lần, ngươi muốn cái gì, cứ mở lời, trong vòng ta có khả năng làm được, sẽ giúp ngươi đạt thành tâm nguyện, không cần chi phí.”
Ấn Huyền nói: “Ta muốn đi Quỷ Sát thôn.”
Truyện khác cùng thể loại
118 chương
7 chương
200 chương