Lưu Nguyệt Hàn Tinh

Chương 25 : Lẻn vào miếu nguyệt lão

Bởi vì thức dậy quá sớm, thời điểm Lưu Nguyệt xuất môn, Thiển Thiển còn chưa dậy. Kỳ thật nàng cũng không biết ra khỏi nhà rồi sẽ làm gì, nhưng là nàng không muốn lưu lại trong nhà, bởi vì như vậy nàng sẽ không khống chế được mình mà chạy vào game. Kỳ thật lên mạng cũng không có gì để làm, bởi vì gần đây nàng đã tạo thành thói quen, vào game là để chờ y. Như vậy chính nàng quả thật rất đáng thương, Lưu Nguyệt đột nhiên nảy sinh ý thức phản kháng. Vì thế nàng liền giữa trời lạnh một mình đi dạo mát trên đường. Nhưng mà, đây là phản kháng của nàng sao? Xem chừng giống tự ngược thì đúng hơn. Khi Thiển Thiển tỉnh dậy liền chạy đến trước cửa phòng Lưu Nguyệt, kết quả khi cửa vừa mỡ ra, nhìn vào, liền không thấy người đâu? Sớm như vậy mà ra khỏi nhà không giống Lưu Nguyệt bình thường a. Kết quả thoát cái liền hoảng đến tối tăm mặt mày. Kỳ thật Lưu Nguyệt cũng không có gì, hiện đang ngồi trên ghế dành cho khách bộ hành, ngẩn ngơ nhìn kẻ qua người lại. Cứ như vậy trôi qua, đến khi chạng vạng, Lưu Nguyệt mới chui vào KFC bê một đống đồ ăn, lại chạy ra bên đường, tính ngồi ven đường ăn xong sẽ tiếp tục ngẩn người, nhưng trong lòng không biết vì sao, luôn lo lắng, cuối cùng vẫn nhịn không được chạy tới một quán cafe internet gần đó, còn an ủi bản thân, chỉ là lên xem náo nhiệt mà thôi, không phải quan tâm đến tiến triển hôn lễ gì đó. Bởi vì nàng cùng Đại Thần đã định tám giờ tối thứ bảy, hiện tại cũng không sai biệt lắm, Lưu Nguyệt do dự một hồi, cuối cùng vẫn là login. Đương nhiên, nàng có phần xấu hổ tạo một nick mới, trên màn hình hiện lên một nữ tân thủ, cầm một thanh mộc kiếm, cẩn thận từ tân thủ thôn đi tới, dừng lại trước miếu nguyệt lão của thành Trường An. Hoàn hảo là con đường này nàng rất quen thuộc, cho nên hoàn toàn có thể tránh được những quái vật cấp cao hơn mình, nàng một đường hữu kinh vô hiểm đến miếu nguyệt lão thành Trường An. Chưa kịp tới cửa, liền phát hiện một đống người tấp nập đứng chờ, chen chúc thành một đống. Danh chồng chất lên nhau, làm cho Lưu Nguyệt vừa nhìn đã choáng hết cả đầu. Mọi người tập trung đông như vậy làm thế nào vào đây? Hoàn hảo trước kia khi nàng còn cùng Thiển Thiển rảnh rỗi, thường xuyên đến nơi này chơi, tuy rằng khi đó hệ thống kết hôn còn chưa mở, nhưng là Lưu Nguyệt biết để vào miếu nguyệt lão vẫn còn có một biện pháp, bởi vì một lần làm nhiệm vụ vô tình đã phát hiện được, ở trong thành Trường An có một căn phòng bí mật, bên trong có một bà lão mù, nói chuyện cùng bà ta có thể truyền tống thẳng đến bên trong miếu nguyệt lão, Lưu Nguyệt lập tức liền nhanh chân hướng chổ bà lão ấy mà đi. Đến khi Lưu Nguyệt vào được trong miếu liền có chút thất thần, ách… Trừ bỏ các game thủ của Thị Huyết Đường, còn có rất nhiều nhiều người rất có uy danh trong Trường kiếm giam hồ, những game thủ nổi tiếng đều có mặt ở đây cả,các bang chủ của các Bang Phái lớn cũng có mặt, phần lớn các game thủ khác đều bị chặn ở cửa, tựa hồ những người muốn vào bên trong phải có thiếp mời. Cứ như vậy, giữa một đám game thủ toàn trang bị cực phẩm, bộ tân thủ trang của Lưu Nguyệt đang mặc lại có vẻ đặc biệt chói mắt, Lưu Nguyệt cũng không bận tâm tới tình huống này lắm, thì ra lúc kết hôn nguyên lai là như vậy, nguyên lai chỉ có thân hữu mới có thể tiến vào. Đã quá tám giờ, chỉ thấy trong đám người có mình không độc vẫn loay hoay tại chổ còn không ngừng oán giận: “Hết giờ rồi a, em vợ ở đâu rồi?” Thiển Thiển im lặng đến khác thường, đứng trơ trơ ra, bóng đêm không chịu được, đi đến trước mặt Thiển Thiển nói “Thiển Thiển, Tiểu Nguyệt đâu? Đi từ sáng tới giờ vẫn chưa về?” Thiển Thiển bất đắc dĩ nói “Ta nào có biết, sáng sớm đã không thấy mặt, di động cũng tắt luôn rồi.” Hai người đứng một bên đợi người phát ra đoạn đối thoại hấp dẫn như vậy. Mọi người cũng bất giác xúm lại, mỗi người một câu thảo luận, có người hoài nghi nàng cố ý đào hôn, có người nói chắc nàng đã cùng Lưu Tinh chạy trốn, trên trời dưới đất kiểu gì cũng có, đương nhiên cái người đoán nàng cùng Lưu Tinh bỏ trốn, liền bị toàn thể Thị Huyết Đường tỏ vẻ khinh bỉ. Lưu Nguyệt trốn phía sau mọi người, lẳng lặng xem người ta thảo luận, còn chú tâm cẩn thận che dấu bản thân, chỉ sợ bị mọi người phát hiện ra sự tồn tại của một acc mới. Lưu Nguyệt lượn một vòng xem xét, rốt cục phát hiện Đại Thần đang ở góc tối nhất, y như trước im lặng tọa thiền, xem chừng không có chút bối rối nào. Trong lòng Lưu Nguyệt đột nhiên cảm thấy đau đớn, nguyên lai chính mình có hay không cũng không quan trọng, hôn lễ này nàng có xuất hiện hay không cũng không thành vấn đề, nhìn những bằng hữu một bên đang lo lắng không ngừng, nhìn lại một bên Đại Thần bình thường lãnh đạm, thật sự là hoàn toàn đối lập. Lưu Nguyệt cũng tìm một góc tối, ngồi xuống tọa thiền. Thời gian chầm chậm trôi qua, không khí náo nhiệt bao đầu trong miếu nguyệt lão, bắt đầu thưa thớt dần. Lúc đầu, những game thủ bên ngoài có phần thất vọng từ từ rời đi, sau đó, tới lượt những người có mặt bên trong miếu. Cuối cùng chỉ còn lại đám Thị Huyết Đường là chưa đi, Cô Dạ Hàn Tinhhướng những người trong Thị Huyết Đường nói “Mọi người đều đi đi, hôm nay dừng ở đây.” Sau đó bọn Thị Huyết Đường cũng không ngại mà rời đi hết, cuối cùng toàn bộ miếu nguyệt lão cũng chỉ có hai người bọn họ. Lưu Nguyệt có điểm chột dạ, lặng lẽ kiếm một chổ bí mật hơn ngồi xuống. Nàng vốn tưởng rằng, mọi người đi rồi y cũng sẽ đi, kết quả y vẫn là tiếp tục ngồi tại kia, bất chợt Lưu Nguyệt tự hỏi có phải y đang ngủ hay không, hiện tại chỉ còn mỗi nàng ở lại nơi này, nhưng là nàng lại không dám đi ra cùng y nói chuyện, kết quả nàng cứ như vậy trốn trong góc phòng cùng y đến khuya. Đến thời điểm Lưu Nguyệt tự hỏi có hay không phải cùng y ngồi đây tới sáng, mà bản thân Lưu Nguyệt cũng không dám chắc y có ngồi đó thật không, hay chỉ là treo nick ở đó mà thôi. Sau đó nàng chợt hoàn hồn nhìn lại, không thấy Đại Thần đâu! A! Nguyên lai Đại Thần đi rồi sao? Logout rồi sao? Nhưng là bỗng nhiên nàng liền thấy có người ngồi đối diện mình, ách… Đại Thần! Như thế nào Đại Thần lại ngồi đối diện nàng, thất thần nãy giờ, nên không chú ý đến. Nàng hoảng sợ, theo thói quen liền muốn bỏ trốn, sau đó trấn tĩnh lại, nàng sợ cái gì chứ, đây chỉ là trò chơi a, hơn nữa nàng đang xài acc mới, nàng chạy đi chả khác nào chứng tỏ đang chột dạ, nàng cố trấn định, đối diện Đại Thần, nàng giả bộ dáng vẻ sùng bái nói “Đại Thần, ta là fan của ngươi nha, hôm nay ngươi hôn lễ, chúc mừng hen! ^_^” Đại Thần vẫn đối diện nàng thản nhiên ngồi xuống, Lưu Nguyệt đang nghĩ chắc y không có ở đây rồi thì bên kia đáp lời, “Em không muốn cùng anh kết hôn sao?” Lời này dọa chết Lưu Nguyệt, Đại Thần làm sao vậy? Động kinh à? Nàng vội vàng đáp “Đại Thần ngươi có lầm lẫn gì sao, ta như thế nào nghe không hiểu. Ha ha” Kết quả bên kia khẳng định trả lời nàng “Anh biết là em.” Lưu Nguyệt lập tức ngây người, bị nhận ra sao? Đang không biết nói gì, Đại Thần lại tự mình nói tiếp “Thực chán ghét anh ư? Như vậy sao còn đồng ý” Lưu Nguyệt đột nhiên cảm thấy chua sót, “Kỳ thật không phải. Là em không biết xử lý thế nào, tâm tình thực hỗn loạn.” Đại Thần dường như thở phào, không biết vì cái gì, Lưu Nguyệt liền khi cảm thấy hình như Đại Thần nhẹ nhàng thở ra, “Vậy hôm nay?” Lưu Nguyệt biết y đang hỏi vì sao không đến tham gia hôn lễ “Thực thật có lỗi, có một chút chuyện sự ảnh hưởng đến tâm tình.” Nàng tính xem phải giải thích thế nào, nhưng là đối phương lại không hề trách cứ nàng, thậm chí còn dùng ngữ khí trấn an nói “Anh nghe Thiển Thiển nói rồi, có chuyện gì cũng phải cùng anh thương lượng, em có thể tin tưởng anh.” Lưu Nguyệt nhìn Đại Thần đặc biệt ôn nhu như thế, nội tâm bắt đầu cảm động không ít. Đại Thần không tức giận nàng, khiến nàng cảm thấy mình như một đứa trẻ cáu kỉnh, mà y chẳng những không cùng nàng so đo, lại bao dung cùng an ủi nàng. Nàng làm cho Đại Thần ở trước mặt mọi người bị hủy hôn, mặt mũi Đại Thần còn biết để vào đâu, y cao ngạo như vậy, như thế nào có thể nhịn được? Nàng nhịn không được hỏi “Anh không tức giận sao?” Đại Thần lập tức hiểu nàng muốn hỏi gì: “Không tức, anh chỉ lo lắng không biết em có xảy ra chuyện gì không.” Lưu Nguyệt nhìn dòng chữ ôn nhu này, rốt cục quyết định bằng bất cứ giá nào, nàng cũng phải lấy hết dũng khí trực tiếp hỏi y: “Kỳ thật anh cùng ai kết hôn, cũng đều có thể làm nhiệm vụ nguyệt lão.” Lời này vừa ra, nàng lập tức hối hận muốn chết. “Không giống nhau, anh muốn cùng em.” Đại Thần lại như vậy trả lời nàng. Đó không phải là thổ lộ sao? Tim Lưu Nguyệt đập thình thịch, nàng do dự hỏi “Yên Vũ nói, kỳ thật anh chỉ cần bà xã để làm nhiệm vụ mà thôi, ai cũng đều có thể.” “Anh căn bản là không hứng thú phần thưởng nhiệm vụ lắm, chỉ là muốn kết hôn với em thôi. Hiện tại đã hiểu chưa?” Đại Thần tựa hồ sinh khí, Lưu Nguyệt đều cảm giác được y ẩn ẩn có chút tức giận, y giận cái gì chứ, chẳng lẽ giận vì nàng không tin y? Hơn nữa những lời của y, nói rõ ràng như vậy, hiện tại nàng muốn không hiểu cũng không được. Mặt của nàng đỏ lên, mất tự nhiên mà lãng sang chuyện khác, “Làm sao anh nhận ra em?” “Không có thiệp mời không vào được, người biết điểm truyền tống đều là game thủ quen thuộc trò chơi, ma mới level 1 làm sao đi vào được? Lại còn lấy tên như vậy.” Nói xong, y còn đánh ra cái mặt tươi cười. Cái gì mà còn lấy tên như vậy chứ, thời điểm nàng tạo nick căn bản là không suy nghĩ nhiều, chọn đại cái tên Tinh Nguyệt. Hiện tại xem ra quả thật có chút ám muội, hơn nữa trong đám người đó, Đại Thần có thể chú ý đến nàng, còn có thể rõ ràng đoán ra là nàng, là vì Đại Thần rất hiểu rõ nàng sao? Sau đó Đại Thần đột nhiên đối với nàng nói “Lại đây, anh đưa em đến một nơi.”