Lưu manh thiên tiên
Chương 3 : Kỳ lân dị thú
"Cái này mà ngươi cũng gọi là rồng á? Ngươi nhìn thấy rồng bao giờ chưa? Ngươi xem lại đi, ngươi là thằn lằn à."
(trích dẫn lời Lăng Vân)
--------------------------------------------------
“Tuyết Nhi, ngươi nói đó là cái thứ gì?” Vi Tiên kéo áo mục sư bên cạnh.
Tuyết Nhi lắc đầu nói: "Chắc là ở đó có ma thú đang chiến đấu a."
"Ai. Nếu như xuất hiện một anh đẹp trai thì thật tốt quá." Vi Tiên duỗi ra một đầu ngón tay vuốt vuốt cằm, mặt mũi lộ ra thần sắc tràn đầy vẻ chờ mong. "Tốt nhất là Kiếm thánh trẻ tuổi đại suất ca, một văn một võ, quả thật là ông trời tác hợp cho đôi ta mà!"
"Hừ, thôi đi, Kiếm Thánh, lấy đâu ra nhiều Kiếm Thánh như vậy!" Ải Nhân mang theo xa luân chiến phủ hướng Vi Tiên hắc hắc cười: "Ngươi thật muốn nhìn sao, kỳ thật ta cùng Kiếm Thánh không sai biệt lắm."
"Ba!"
Hoắc Ân Tư xoa cái mũi vô tội nhìn Vi Tiên phía trước.
“Ngươi làm sao lại đánh ta?”.
“Bảo ngươi đừng ngẩng đầu! Tên sắc lang ngươi! Lưu manh!” Vi Tiên tay nắm ma pháp trượng, “Ngươi nếu lại ngẩng đầu nữa, ta sẽ đem ngươi biến thành Ải Nhân nướng.”
"Các ngươi đừng cãi nữa, mau nhìn phía trước đi." Hoàng Chinh đột nhiên ngừng lại, ngón tay chỉ vào một mảnh rừng rậm phía trước.
Theo hướng ngón tay Hoàng Chinh chỉ, mấy người đều dụi dụi con mắt, cảm thấy có chút không thể tượng tượng nổi. Cái này...... Còn có thể coi là rừng rậm sao? Một mảng lớn cây cối dùng quy tắc hình tròn đều bị bẽ gẫy hướng ra ngoài, cái này giống như là có một lực lượng cường đại bẻ gẫy vậy. Dựa vào dư lực đánh vào mà xem, đây quả thực là chuyện chưa từng được chứng kiến mà. Sinh vật gì có thể có lực lượng cường đại như thế chứ? Một đại thụ ba người ôm bị đánh lún sâu vào mà lại còn bị bẻ gãy nữa?
Năm mạo hiểm giả trong nháy toát mồ hôi lạnh. Lực lượng cường đại như thế, chính là gom hết bọn họ vào một chỗ cũng không đủ cho người ta nhét kẽ răng. Cái này không đơn giản chỉ là không tuân thủ đạo lý ‘lượng biến làm cho chất biến’, căn bản là chà đạp thần kinh người ta, khiêu chiến cực hạn đại não mà.
Đừng nói bốn người trói lại thành một khối, chính là phạm vi mấy trăm mét chất đầy người, một đòn này đánh ra, vận khí tốt có thể giữ được toàn thây, vận khí thiếu chút nữa thì trực tiếp thành sủi cảo, vận khí không tốt, phỏng chừng đến tết thanh minh muốn đi bái vong hồn thì chỉ còn nước nhìn lên trời lạy ba lạy mà thôi(ý nói là ko còn chút thịt nào để chôn).
Vi Tiên đạp đạp vào thân cây nằm trên mặt đất, sau nửa ngày mới mở miệng nói chuyện: "Cái này không phải trước đó bị cưa gãy đó chứ?"
Hoàng Chinh lắc đầu nói: “Toàn bộ là bị lực cường đại đánh vào nên mới gẫy, dùng chỗ kia làm điểm trung tâm.” Nói xong chỉ 1 ngón tay. Những người khác theo phương hướng ngón tay chỉ nhìn lại, một cái quần trắng, áo trắng đích xác là con người đang nằm ngửa mặt lên trời.
"Thần tiên ơi! Ngươi thực sự cho ta một tên suất ca!" Trong mắt Vi Tiên ánh lên vô số tia sáng, "Ta vừa rồi bái vị thần nào vậy? Nếu người nam nhân này thật sự là suất ca, ta trực tiếp gả cho hắn!"
"Yên tĩnh chút, người này còn không biết có lai lịch địa vị như thế nào." Thấy tình cảnh trước mắt rung động như thế, Hoàng Chinh nhanh chân đến che chở trước mặt Vi Tiên, vì chưa làm rõ ràng chuyện này nên đề phòng tránh gặp phải tình huống xấu xảy ra, phương pháp tốt nhất chính là dựa vào kinh nghiệm phong phú của bản thân. Ngoại hiểm giả luôn có kinh nghiệm sống rất phong phú cho dù đang ở thời điểm không rõ ràng cho lắm cũng dựa theo kinh nghệm để đưa ra phán đoán đơn giản nhất.
Nói đúng ra là, có hại hoặc là vô hại.
Hoàng Chinh cũng được coi là mạo hiểm giả có kinh nghiệm khá phong phú, nhưng đối với tình huống trước mắt, hắn triệt để lâm vào tình trạng lúng túng.
"Ta không biết, cái này đã vượt ra khỏi phạm trù hiểu biết của ta rồi." Hoàng Chinh xoa xoa huyệt thái dương, "Ta chưa từng nghe nói có ma thú nào có lực lượng cường đại như vậy, cho dù là rồng có thể tạo ra được phạm vi phá hoại lớn như thế, nhưng cũng phải dựa vào Long tức mới làm ra như thế được."
Hắn đi lên phía trước hai bước, lật cái cây đang đổ trên mặt đất lên: "Những sinh vật mà ta biết, tuyệt đối không có lực lượng cường hãn như vậy."
Hoàng Chinh vừa thốt lên xong, mọi người đều lâm vào trạng thái trầm mặc. Vi Tiên đang rung động khi nhìn thấy suất ca cũng rơi vào trạng thái suy tư.
Đúng vậy, những sinh vật mà mình đã biết, căn bản không có sinh vật nào lực phá hoại lớn như vậy. Nếu tùy tiện đến gần người này sẽ chỉ làm tiểu đội lâm vào nguy hiểm. Hơn nữa còn là nguy hiểm trí mạng!
Trong lúc nhất thời, cả đội ngũ đều lâm vào trầm mặc.
"Chúng ta buông tha đi!" Qua một hồi, Hoàng Chinh rốt cuộc cũng hạ quyết định, "Cánh rừng rậm này có quá nhiều sinh vật, muốn mạo hiểm thì điều tiên quyết đó là phải giữ được tính mạng của mình mới được."
Ải Nhân chống xa luân đại phủ gật gật đầu: "Ta đồng ý."
Tiểu mục sư nhìn nhìn hai nam nhân, cũng gật nhẹ đầu, chỉ còn lại Vi Tiên một câu cũng không nói. Hiện tại nữ hài tử ma pháp sư này đang nhìn không chớp mắt, chằm chằm vào nam nhân bạch y kia.
Nhìn thấy trạng thái Vi Tiên có điểm không đúng, Tuyết Nhi đẩy nhẹ nàng một cái: "Ngươi làm sao vậy? Đang suy nghĩ gì à?"
Vi Tiên "A" một tiếng, bị Tuyết Nhi kéo từ trong trầm tư tỉnh lại. Trông thấy tất cả ánh mắt kì quái của mọi người nhìn mình, không khỏi có chút đỏ mặt.
"Các ngươi có phát hiện gì không, nơi này lực lương dao động phát ra vô cùng bình thường, nhưng lại phi thường cường đại. Tuyết Nhi, đây chính thức là lực lượng gì, ngươi có thể phân biệt được không?" Vi Tiên hướng bạch y nam nhân vừa chỉ vừa nói: "Tất cả dao động giống như là trên người hắn truyền đến."
Tuyết Nhi lắc đầu nói: "Không có, ta không có cảm giác được."
"Làm sao có thể?" Vi Tiên có chút giật mình, "Dao động cường đại như vậy các ngươi như thế nào lại không có cảm giác? Ta muốn xem một chút, xem đến tột cùng là có vấn đề gì?"
Vừa dứt lời, cả người Vi Tiên hướng phía kia chạy tới. Hoàng Chinh bị hù cho giật mình, thân thủ xuất ra một trảo nhưng không kịp bắt lại. Khẩn cấp đuổi theo hướng Vi Tiên đang chạy, còn lại vài người nhìn lẫn nhau, dù sao cũng đã chọc vào việc này, nhiều một việc hay ít một việc cũng không có vấn đề gì.
Nam nhân ngửa mặt nằm ở dưới đất gây cho Vi Tiên ấn tượng đầu tiên chính là, phi thường anh tuấn. Vet mặt công bằng chính trực, giống như là đang hôn mê.( hô hấp nhân tạo đi)
"Vi Tiên, đừng liều lĩnh lao tới như vậy, nếu có nguy hiểm thì làm sao bây giờ?" Hoàng Chinh rút cuộc cũng đuổi kịp ma phá sư. Trách cứ hành động tự tiện quá nguy hiểm ấy, hắn hướng nam nhân nằm trên mặt đất nhìn lại.
"Ngươi tỉnh ngủ chưa hả! Ngộ nhỡ bị tập kích thì sao?" Hoàng Chinh muốn đưa tay ra đỡ, một đạo u lam quang trong nháy mắt bắn từ dưới đất lên. Hoàng Chinh bị làm cho sợ tới mức đột nhiên rút tay về, nhưng đạo lam quang kia quá nhanh, đem bao cổ tay làm bằng đồng thiết của Hoàn Chinh cắt ra một khối lớn, lộ ra màu kim chúc bên trong.
"Vi Tiên" Đồng tử Hoàng Chinh trong nháy mát co rút lại thành cây kim, nếu đạo lam quang này mà đột nhiên bắn tới trên người thì...
Đột nhiên, tia chớp trên mặt đất khiến cho Vi Tiên chú ý.
"Đây là cái gì? Chủy thủ hả?" Vi Tiên lôi kéo Hoàn Chinh, chỉ vào vật nằm dưới mặt đất.
Hoàng Chinh cúi đầu xem xét, dưới mặt đất có một thanh nói là kiếm thì có chút ngắn, nói chủy thủ thì quá dài, vũ khí cổ quái này đang phun ra nuốt vào lam sắc quang mang, một nuốt, một nhổ, khiến mảnh đất bên dưới xuất hiện vết nứt tủa ra xung quanh. Mũi nhọn trên thân kiếm giống như linh xà thè lưỡi lập lòe không ngừng, ánh sáng lóe lên trên kiếm dài hơn một trượng.
"Đạo lam quang này là vật gì?" Hoàng Chinh chỉ vào vũ khí nằm dưới mặt đất, "Đây là vật gì? Cho tới bây giờ chưa thấy vũ khí như vậy."
"Rống!" Đang lúc mọi người đang nghiên cứu vũ khí dưới đất, một tiếng gầm rú rung trời mang mọi người trở lại hiện thực.
Đây là quái thú hai lỗ mũi phun ra ngọn lửa màu đỏ, trên người có lân giáp, trên đầu có sừng, con mắt giống như chuông đồng, quanh thân trên dưới phóng thích ra áp lực cường đại, nó thoáng cái lẻn đến trước tiểu đội mạo hiểm giả, đem tiểu đội mạo hiểm giả và nam nhân nằm dưới mặt đất tách ra. Cách đầu quái thú gần nhất, Hoàng Chinh bị dọa cho cơ hồ muốn bỏ vũ khí của mình mà chạy.
Nó quá mạnh! Loại áp lực này giống như là Long uy trong truyền thuyết, nếu như thứ này lớn lên không giống rồng.......Hoàng Chinh tuyệt đối sẽ quát to một tiếng "Rồng!"
Sợ thì sợ, chân chính là một chiến sĩ, đối mặt với địch nhân thì không thể lùi về phía sau được. Bởi vì chiến sĩ chính là vì thủ hộ mà tồn tại, thực tế ở trong một tiểu đội mạo hiểm, phía sau chiến sĩ là những pháp sư yếu ớt, nếu ngươi khiếp sợ mà bỏ chạy thì có thể sẽ làm đồng bạn bị thương tổn. Hoàng Chinh cắn răng một cái, cố gắng lấy lại dũng khí tiến lên chắn trước đầu ma thú.
Hoàng Chinh đối với dạng ma thú này, vừa ra tay chính là tuyệt kỹ "Phân Thân Trảm" của mình. Hai đạo kiếm khí cuồng bạo bay thẳng lên đầu ma thú.
Chuyện xảy ra kế tiếp, làm cho mọi người có mắt kính cũng phải rơi mắt kính, không có mắt kính thì há mồm như muốn rơi quai hàm.
Hồng sắc ma thú, đối mặt với tuyệt kỹ Phân Thân Trảm của Hoàng Chinh xuất ra toàn lực, chỉ cần ngáp một cái, liền khiến hai đạo kiếm khí lệch hẳn sang hai bên. Tiếp theo đột nhiên nó lao vọt tới, cũng không thấy nó làm như thế nào, cây đại kiếm thô to như cánh tay trong nháy mắt tan chảy thành nước thép, tí tách rơi xuống mặt đất, làm mặt đất bị rạn nứt nghiêm trọng.
Ải Nhân chứng kiến tình huống này, trực tiếp đem xa luân đại phủ hướng quái thú ném tới, ai ngờ quái thú duỗi ra móng vuốt khẽ gẩy, hung hăng đem vũ khí mãnh liệt ấy rơi trực thẳng xuống dưới mặt đất, xa luân đại phủ cao khoảng nửa người bị đánh trực tiếp chui vào trong lòng đất.
Về phần Vi Tiên và Tuyết Nhi dùng hỏa diễm cầu bắn tới, cái miệng to như chậu máu hé ra trực tiếp đem hỏa cầu thôn phệ. Hoàng Chinh thề rằng, hắn thấy được quái thú này đang cười, mặt mày trông còn rạng rỡ nữa.
Đây là quái vật gì? Chưa từng nghe nói qua chuyện như vậy! Năm mạo hiểm giả sửng sờ đứng ngay tại chỗ, ngay cả ý niệm chạy trốn trong đầu cũng không có. Quái thú nhếch miệng cười, đặt mông an vị trên mặt đất.
Chuẩn xác mà nói là ngồi ở giữa hai chân người nào đó....
"Aaaaa! Ai dẫm lên người ae của ta????"
Đang lúc tiểu đội mạo hiểm bị quái thú cường hãn này làm cho sợ hãi, một tiếng hét lên như lão hổ bị giẫm phải đuôi truyền vào lỗ tai bon họ.
Hoành Chinh và Hoắc Ân Tư vô ý thức khép chặt hai chân lại, cái này nhất định là rất đau mà...
Truyện khác cùng thể loại
624 chương
203 chương
1273 chương
264 chương
29 chương
10 chương
6 chương
4 chương