Lưu manh phố đêm
Chương 94 : Vực lại đam mê (1)
Việc hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn diễn ra một cách nhanh chóng, trong sự thỏa mãn của Lâm Đại Minh và khuôn mặt bí xị bực bội của Cố Thương. Đón nhận đôi tờ giấy đăng ký đã có chữ ký cùng dấu ấn xác nhận từ người làm thủ tục, hắn thoải mái nói tiếng cảm ơn cho có rồi cầm tay cô kéo ra ngoài sân, nơi chiếc moto BMW S1000RR đen bạc đang đứng đợi.
Cố Thương khó chịu trước sự hớn hở trên gương mặt Lâm Đại Minh, cô gằn giọng nói: "Cái tờ giấy này chẳng có ý nghĩa gì cả! Anh thích làm gì thì làm, sau khi tôi trả hết nợ phiền anh dừng ngay trò đùa này của anh lại!"
Lâm Đại Minh nhìn hai tờ giấy trên tay mình, nghe được những lời đó của Cố Thương tay hắn vô thức siết hờ lại, vô tình khiến một bên mép giấy hơi nhăn lại. Hắn nâng mắt nhìn thẳng mắt cô, đôi con ngươi đen như ngọc ánh tia cương nghị sắc bén, môi mỏng đóng mở nhịp nhàng, thanh âm trầm thấp khẽ vang lên: "Đây không phải trò đùa!"
Ngay từ lúc ban đầu hắn đối với cô chưa từng là một loại trò đùa. Hắn muốn cưỡng hiếp cô là thật! Muốn chiếm hữu cô cũng là thật! Muốn cùng cô nên vợ nên chồng toàn bộ đều là thật!
Hắn xưa nay không hề thích đùa giỡn!
Cố Thương quay mặt đi hướng khác, ngậm bặt miệng không nói gì. Nửa không biết nên nói gì, nửa không muốn cùng hắn tiếp tục đôi co. Lâm Đại Minh thấy cô không vui nên cũng không quá miễn cưỡng, bất chấp cô có muốn hay không hắn đã cứ thế ôm người cô nhấc bổng lên cao. Sau khi đã chắc chắn cô ngồi vững trên yên xe, thấy cô có ý định bướng bỉnh chống đối, hắn liền giữ tay sau gáy cô ép cô áp mặt sát với mặt hắn, lạnh giọng cảnh cáo: "Ngồi im!"
Đến việc đăng ký kết hôn hắn còn ép cô cho bằng được, thế này có là gì! Cố Thương tự biết bản thân so với Lâm Đại Minh lợi hay thiệt thế nào, cô nén tiếng thở dài, ngoan ngoãn ngồi im một cách miễn cưỡng nhất.
Chiếc moto BMW S1000RR đen bạc vút đi, ra khỏi cánh cửa Ủy ban nhân dân Thành phố, lạnh lùng lao vụt đi. Hòa mình vào dòng người đông đúc rồi cứ thế biến mất trong khoảng không vô định.
Lâm Đại Minh một tay giữ lái, một tay siết chặt tay Cố Thương ép cô ôm lấy eo mình. Đi xe được một đoạn khá dài, hắn nhìn qua sắc trời thầm đoán giờ cũng đã gần trưa. Còn quá sớm cho việc đi chơi tối nay... Hắn chợt nhớ ra gì đó, dậm ga phóng đi nhanh hơn trước sự ngỡ ngàng của người đang ngồi phía sau lưng.
Ban đầu Cố Thương bài xích kịch liệt, ngay khi vừa cảm nhận điều kỳ quái cô đã liên tục yêu cầu hắn đưa cô trở về. Cho đến khi hắn dừng xe trước cửa Studio Ảnh viện áo cưới Ai Shang, cô nhất thời ngớ người quên béng việc phản đối lúc ban đầu. Cô ngước nhìn biển hiệu không chớp mắt, trong lòng bỗng chốc hân hoan đến lạ lùng.
Ảnh viện áo cưới này rất lớn, bề ngoài trông không khác gì một tòa lâu đài nhỏ. Tông màu trắng tinh khiết, thoạt nhìn đơn giản lại tôn màu biển hiệu màu hoàng kim thêm sang chảnh, khiến người nhìn khó lòng rời mắt. Nhất là một người có niềm đam mê mãnh liệt với nghề ảnh như Cố Thương.
Cô ngẩn ngơ nhìn đến mức Lâm Đại Minh xuống xe trước lúc nào cũng chẳng hay, cho đến khi hắn đặt tay lên đỉnh đầu cô ấn tầm nhìn cô thấp xuống mà nói với giọng điệu hết sức kiêu ngạo: "Còn muốn về nữa không?"
Cố Thương vội lắc đầu, Lâm Đại Minh thấy vậy phì cười thành tiếng. Sau khi đỡ cô đứng xuống, hắn cầm tay cô dắt vào trong: "Vào thôi!"
Cố Thương hết sức phấn khích mà gật đầu, mặc tay cô đang nằm trong lòng bàn tay hắn, cứ như vậy bước theo sau hắn. Cô nào hay nụ cười gian mãnh đang được vẽ lên trên khuôn mặt hắn, cùng cặp mắt sói ác đang vui sướng khi vừa túm được con mồi như ý muốn.
Cánh cửa kính trong suốt tự động mở sang hai bên, vừa hay nhân viên bên trong thấy có khách đến liền niềm nở ra chào đón. Trang phục trên người nhân viên hết sức lịch sự trang trọng, nữ thì duyên dáng, nam thì phong độ điều này đã gây ấn tượng cực mạnh với khách hàng.
"Mời anh chị vào trong!"
Lâm Đại Minh liếc qua Cố Thương đang thả mình vào không gian Studio ảnh viện mà ngắm nghía thỏa thích. Hắn có thể dễ dàng nhìn ra sự phấn khích, cùng nhiệt huyết đam mê đang dần búng cháy bên trong tâm hồn cô. Nhìn vẻ mặt rạng rỡ ấy, lòng hắn thêm hân hoan. Hắn nhất định sẽ trân trọng khoảnh khắc này, hắn nhất định sẽ duy trì nó cho mãi về sau. Hắn thích bộ dạng tươi cười này của cô, rất thích!
Bên trong Ảnh viện này rất rộng, trưng bày bên ngoài là những bộ váy cưới xinh đẹp trong tủ kính tinh tế. Thiết kế đa dạng, kiểu dáng phong phú, màu sắc hài hòa khiến khung cảnh bên ngoài thêm thơ mộng, thêm góp phần hứng thú cho các cặp đôi trẻ. Đặc biệt nhất là hai con ma nơ canh không đầu được mặc bộ tân trang của cô dâu chú rể bọc kín trong một hộp kính lớn, được trưng bày ngay tại chính giữa đại sảnh, đối diện ngay với cửa lớn. Bên trong hộp dán giấy nền đỏ với những bông tuyết trắng, cùng đèn led bao quanh trang trí càng làm chúng thêm sang trọng. Khi đi ngang qua đây, Cố Thương vô thức khựng lại một chút, hoàn toàn bỏ qua những lời nói của nhân viên mà một mình chìm đắm vào nó.
Thật đẹp! Ước gì cô cũng có được một ảnh viện như vậy!
Ảnh viện này tổng cộng có ba tầng. Tầng trên cùng là phim trường chụp ảnh, được chia làm nhiều phòng phân loại đủ chủ đề khác nhau. Tầng giữa trưng bày đủ loại trang phục cưới, dạ hội và đội ngũ trang điểm chuyên nghiệp. Tầng dưới cùng là nơi để tiếp khách, tư vấn combo khi chụp ảnh cưới ở đây cùng với phòng riêng cho các thợ chỉnh sửa ảnh, video trên máy tính.
Tông màu chủ đạo là màu trắng, các phần họa tiết trang trí thì màu vàng kim. Điều này càng làm nơi này thêm nổi bật cùng sang chảnh.
Ở đây từ quản lý đến nhân viên, toàn bộ đều sử dụng thái độ chuyên nghiệp nhất để đón tiếp.
Một cô gái ăn mặc so với nhiều người ở đây nổi trội hơn nhiều, đi tới trước mặt Lâm Đại Minh và Cố Thương niềm nở chào hỏi: "Xin hỏi anh chị đến để?"
Trong khi Cố Thương đang mải mê nhìn ngắm xung quanh, Lâm Đại Minh đã tự mình quyết định: "Chúng tôi tới chụp ảnh cưới!"
Cố Thương đang mải mê ngắm nhìn, nghe hắn nói vậy liền sực tỉnh quay phắt qua lườm, cô thì thầm vào tai hắn một cách nửa bực bội nửa khó hiểu: "Chúng tôi nào? Anh muốn chụp thì đi mà chụp một mình!"
Lâm Đại Minh cười nhạt: "Không có cô dâu sao chụp được?"
"Anh quá đáng vừa thôi! Anh nghĩ trăm triệu đó của anh đủ lớn à mà bắt ép tôi?"
Lâm Đại Minh bỏ qua sự cục cằn của Cố Thương, hắn lấy lại phong độ điềm tĩnh, nói với nhân viên kia: "Các người sửa lại cô dâu cho tôi!"
Bọn họ đồng thanh: "Vâng!"
Cố Thương ngay tức khắc lùi lại vài bước, hơi lớn tiếng: "Tôi không chụp! Các cô thích đi mà chụp với anh ta!"
Lâm Đại Minh ghé vào tai cô, hắn không hề tức giận mà nhẹ nhàng nói: "Không phải em thích nghề này sao?"
Cố Thương kinh ngạc nhìn hắn: "Sao anh biết?"
Hắn cười: "Chữ viết lên mặt em cả rồi!"
Cố Thương nghi hoặc xoa xoa một tay lên trán. Loại khốn nạn như hắn mà cũng nhìn ra được cô thích gì hay sao? Thật đáng sợ!
Nhưng thực chất, Lâm Đại Minh đã biết hầu hết mọi thứ về cô từ lâu. Không phải hắn điều tra cô, mà khi cô còn con điện thoại iPhone 6S nát kia hắn vẫn đóng vai bạn quen qua game thường xuyên cùng cô nhắn tin. Dần dần đôi bên trở nên thân thiết, Cố Thương cứ như vậy mà chia sẻ không ít thông tin.
Bao gồm cả đam mê cô từng theo đuổi...
Hắn đã từng rất nhiều lần tỏ ra ghen tị với chính mình, cùng một người nhưng lại đón nhận hai thái độ khác nhau từ cô...
"Em có muốn học không?"
Cố Thương ngay lập tức gật đầu, như nhận ra điều gì đó cô liền lắc đầu: "Tôi làm gì có tiền?"
"Làm vợ tôi, em còn lo tiền?"
"Làm vợ thằng bệnh hoạn? Đống tiền đó ai biết được là từ đứa nào xấu số bị anh túm được?" Cố Thương cười khinh bỉ, thẳng mặt mỉa mai. Cô hoàn toàn không để ý sắc mặt hắn thế nào, hắn cảm thấy ra sao. Căn bản, cô một chút cũng không hề sợ hắn!
Nghe những lời sắc như dao từ Cố Thương, Lâm Đại Minh vẫn điềm tĩnh như vậy. Ánh mắt hắn nhìn cô chằm chằm, một mực yêu chiều, không hề tức giận. Hắn nghiêm giọng nói: "Tôi chưa từng để em dùng thứ bẩn!"
Cố Thương lạnh lùng cười nhạt: "Anh chính là thứ bẩn!"
Lâm Đại Minh: "..."
Các nhân viên ngửi thấy mùi căng thẳng cùng nguy hiểm từ hai vị khách đối diện, chẳng ai bảo ai đồng loạt im lặng, chân lùi về vía sau tránh xa họ một quãng.
Cố Thương trong mắt Lâm Đại Minh chỉ là một cô gái nhà quê đơn thuần, có yêu có ghét. Đôi khi cô vui cười hồn nhiên như đứa ngốc, đôi lúc gồng mình mạnh mẽ chịu đựng, đôi lúc tức giận chửi vài câu sau đó vì niềm vui khác mà quên hết. Nhưng hắn chẳng thể ngờ được bộ dạng lúc cô tàn nhẫn lại khiến hắn bức bối đến vậy. Ngay từ ban đầu, cô rõ ràng rất sợ hắn nhưng lại biếng lười thể hiện ra ngoài, kiên quyết chống đối cho bằng được, dẫu sức lực chẳng có bao nhiêu. Ngoài mặt cô buông nơi hưởng thụ trong bất lực, thâm tâm cô chưa từng ngừng cảnh giác. Dùng sự ngu ngốc nhất mà chống lại hắn.
Sau câu nói đó của Cố Thương, Lâm Đại Minh chẳng những không tỏ vẻ tức giận hắn còn tiếp tục kiên nhẫn mà nói thêm, giọng điệu trầm đều nhẹ nhàng: "Ảnh viện này không tồi, có muốn đi thăm quan không?"
Cố Thương vài phút trước còn cay nghiệt, vừa nghe lời này của hắn liền thay mặt, tỏ vẻ phấn khích mà gật đầu: "Muốn!"
Lâm Đại Minh thầm mỉa mai, nhà em có ai làm diễn viên không?
"Chụp xong thì đi!"
Cố Thương đắn đo suy nghĩ. Ai đời đi chụp ảnh với một thằng cha khốn nạn như hắn, lại còn chụp ảnh cưới nữa chứ. Cô có muốn cưới hắn đâu mà chụp? Nhưng Studio lớn như vậy, đâu phải lúc nào cũng có cơ hội? Giờ cô cũng đã chính thức là nạn nhân của hắn, cô lại ngu dốt không tự biết cứu lấy bản thân, khoản nợ trăm triệu chưa thể trả, cô còn cái gì để nuối tiếc nữa hay sao? Bán rẻ bản thân chỉ vì phút chốc đam mê, đáng không?
Cô lắc đầu: "Tôi và anh chẳng có can hệ gì mà chụp ảnh cưới cả!"
"Giấy đăng ký kết hôn vừa làm xong."
"Là anh ép tôi! Tôi không hề muốn!"
Lâm Đại Minh nhìn đám nhân viên ra hiệu, bọn họ nhanh chóng đi tới túm Cố Thương lôi đi xềnh xệch trong sự la hét chống đối của cô.
"Tôi không chụp! Đồ điên! Kiếp trước tôi tạo nghiệp gì với anh vậy??"
Đúng như bản chất của cô, kêu được một hai câu liền cứ vậy để mặc nhân viên xoay trái xoay phải. Cô mệt mỏi lắm rồi, phản kháng không được, la hét không xong, thôi tốt nhất nên giữ sức còn hơn. Đằng nào cô cũng chẳng thể làm theo ý mình được.
Lâm Đại Minh theo nhân viên nam đi về phía phòng dành cho chú rể. Ánh mắt đen như ngọc bỗng trở nên lạnh dần, khóe môi vểnh cong nụ cười kiêu ngạo.
Đã mất công ép cô từ đầu, vậy hắn sẽ ép cô hết cả một đời!
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
75 chương
401 chương
163 chương
98 chương
38 chương