Hai ngày, thời gian gần hai ngày, cái thông báo về cuộc đối đầu của phế vật nhị thế tổ "cầm thú nam tước" Lôi Ân và đoàn trưởng hoàng gia kỵ sỹ đoàn Phỉ Long, khiến toàn bộ đế đô đều bàn luận sôi nổi, không ai không biết, không ai không hiểu. Các đại nhân vật kinh ngạc, cầm thú nam tước vì sao lại đột nhiên trở nên lợi hại như thế! Các tiểu nhân vật hoảng sợ, cầm thú nam tước trước đó đã rất ác độc, giờ đây khẳng định lại càng thêm tàn nhẫn. Lộ Lộ ân cần ôn nhu, hai ngày này quả thật rất hạnh phúc bởi vì thiếu gia sủng ái nàng rất nhiều. Không chỉ cho nàng biết sự vui sướng nhất thế gian, lại cấp cho nàng thẻ ma pháp có năm nghìn đồng tiền vàng để nàng quay về nhà gặp cha mẹ và đệ đệ. Tại Quang Minh Đại Lục, một đồng tiền vàng tương đương với một trăm đồng tiền bạc, đủ để người bình thường sống trong một tháng. Lộ Lộ sau khi giao cho phụ mẫu chiếc thẻ ma pháp, rốt cuộc có thể không phải lo lắng đến cuộc sống của gia đình, số tiền vàng này đủ để người nhà sống cả đời vô ưu vô lự. Diệp Phong thấy Lộ Lộ vui sướng khi đạt được điều mơ ước. Nhìn Lộ Lộ hạnh phúc hai ngày nay, đột nhiên phát hiện sự vui thích của việc cứu giúp người khác cũng là một điều không tồi. Rõ ràng, từ trước đến giờ không có cảm giác vui thích vì giúp người… Vào chính ngọ, mặt trời ở trên cao chiếu chói chang. Đêm qua Diệp Phong cuồng quá độ, dĩ nhiên hiện nay đang nằm trong giường ngủ gáy o o. Tư thế khá buồn cười. Lộ Lộ mặc một bộ váy dài màu tím, đi vào phòng đánh thức hắn, bẩm báo nói: "Thiếu gia, Ai Đức thiếu gia cùng Khải Đặc thiếu gia tới!" Diệp Phong mơ mơ màng màng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nhất thời nhíu mày mắng: "tha nha địa, cặp hỗn đản này thật sự muốn phá ta, giờ này đến tìm ta làm gì? Hãy cho bọn họ vào!" Lộ Lộ sớm đã quen với những lời lẽ thô thiển của thiếu gia, nghĩ cho cùng cũng không thấy gã quá xấu so với trong truyền ngôn. Lúc này vừa nghe xong chỉ thị của thiếu gia, nàng liền cười cười xoay người đi ra ngoài mời Ai Đức và Khải Đặc vào phòng. "Lão đại, kế hoạch thành công rồi, chúng ta đã bắt được người đó!" Một người dáng vẻ anh tuấn vừa vào đến nơi thì đã vội lên tiếng ngay, chính là Khải Đặc. Trên vai còn khoác một chiếc túi đen rất lớn. Diệp Phong nghe vậy thì trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn lập tức ra dấu cho Lộ Lộ đóng cửa lại, rồi đến bên cạnh Khải Đặc, để cho y thả chiếc bao xuống, rồi tò mò hỏi: "Người ở trong đó? Làm sao mà các người có thể hoàn thành một cách nhanh chóng vậy?" Ai Đức và Khải Đặc đưa mắt liếc nhìn Lộ Lộ, rồi ghé sát miệng vào bên tai Diệp Phong, nhỏ giọng kể lại mọi sự tình đã trải qua cho hắn nghe. Diệp Phong nghe xong thì cao hứng vô cùng, khẽ vỗ vỗ vai hai người, rồi cười nói: "Các ngươi làm tốt lắm, đợi đến tối chúng ta đến Tiêu Hồn Lâu, ta sẽ để cho các ngươi tận tình hưởng hết bao sảng khoái." Ai Đức và Khải Đặc nghe vậy liền vui mừng hớn hở. Khải Đặc khẽ liếc Lộ Lộ, bật cười dâm đãng, nói: "Lão đại, người này có phải là thị nữ mới của ngươi không? Xem ra có vẻ tương đương với Chánh Điểm Ni đó nhé, chi bằng chúng ta đánh đổi được không?" Lộ Lộ vừa nghe hắn nói xong, nhất thời gương mặt tươi cười liền đổi sang trắng bệch. Nàng khẩn trương nhìn sang vị thiếu gia của mình, thần tình lộ vẻ đáng thương, thật khiến người ta sinh lòng thương tiếc. Diệp Phong nghĩ đến cái việc đánh đổi nữ nhân thế này thật là có ác cảm, liền nhìn Khải Đặc bằng một mắt, rồi nói: "Ta sẽ không đổi Lộ Lộ với bất kỳ một ai. Nếu ngươi muốn nữ nhân thì tối nay đến Tiêu Hồn Lâu, cứ tùy tiện mà chọn mỹ nữ, tất cả đều do ta đài thọ." Úi chà, lão đại thật chưa chơi qua thị nữ? Ai Đức và Khải Đặc nghe vậy thì vừa đưa mắt nhìn, vừa nghĩ thầm trong đầu như vậy. Lộ Lộ ở trước mắt này tuy rằng rất xinh đẹp, bất quá tối nay còn phải đến Tiêu Hồn Lâu hưởng thụ cho thật là thống khoái. Dù sao thì lão đại cũng có tiền, nhất định phải quậy phá cho ra trò, hắc hắc…… Diệp Phong nhìn thần tình dâm đãng của hai người, nghĩ thật buồn cười. Hắn cúi nhìn xuống cái bao lớn, ý bảo hai người rời đi trước, tối nay mình sẽ đến kiếm bọn họ. "Thiếu gia, đa tạ người!" Hai người vừa đi thì Lộ Lộ lập tức lên tiếng tỏ lời cảm kích với Diệp Phong. Diệp Phong vuốt nhẹ lên khuôn mặt của Lộ Lộ, hôn nhẹ lên chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng một cái rồi cười nói: "Lộ Lộ, nàng cho rằng ta là loại người gì?" "Thiếu gia đích thị là một người tốt!" Lộ Lộ gật đầu khẳng định. Diệp Phong cảm thấy dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Nàng sai rồi, ta không phải là người tốt, chỉ là ta rất thích nàng, chỉ muốn đối xử với nàng thật tốt mà thôi. Nếu như ta thật xấu như truyền ngôn, nàng có sợ ta không?" Lộ Lộ kinh ngạc nhìn thiếu gia, nhưng vẫn giữ vững thái độ không sợ sệt của mình. Diệp Phong hài lòng, mìm cười gật đầu rồi nói: "Như vậy có phải Lộ Lộ sẽ vĩnh viễn trung thành với ta? Hoặc giả nếu như ta có làm chuyện xấu hoặc là chuyện gì đó không hợp nhãn của nàng, nàng có phản bội ta không? "Tuyệt đối không bao giờ, thiếu gia, xin người đừng bao giờ nghi ngờ thiếp. Thiếp xin phát thệ trước Quang Minh nữ thần, vĩnh viễn trung thành với thiếu gia!" Lộ Lộ tưởng rằng trong lòng thiếu gia có điều nghi ngờ mình nên mới quỳ xuống đất mà phát thệ lên như thế. Ở Quanh Minh đại lục các chủng tộc đều thập phần kính sợ các vị thần linh. Mỗi khi có việc phát thệ trước thần linh thì đều là những việc cực kỳ trang trọng. Không ai dám phản bội lại lời thề ấy, bởi vì nếu có kẻ bị phát hiện đã phản bội lời thề trước thần linh thì sẽ bị các tín đồ điên cuồng đuổi giết. Diệp Phong đỡ Lộ Lộ đứng dậy, ôm nàng vào lòng rồi cất giọng ôn nhu, nói: "Lộ Lộ, sở dĩ ta hoài nghi lòng trung thành của nàng đó là vì ta vốn là người xấu, mà nàng lại rất thiện lương. Nếu như ta quả là một người xấu, nhưng việc làm lại cần phải giữ bí mật, vậy nàng có sẽ tiết lộ bí mật của ta ra ngoài không?" Lộ Lộ chăm chú nhìn thiếu gia của mình, kiên định lắc đầu, nói: "Thiếu gia, Lộ Lộ mặc kệ người là người tốt hay kẻ xấu, Lộ Lộ chỉ biết là người đối với thiếp rất tốt, đối với gia đình của thiếp cũng rất tốt. Vô luận người có việc gì, Lộ Lộ tuyệt đối sẽ không bao giờ tiết lộ ra ngoài!" Hắc hắc, nữ nhân thanh thuần như Lộ Lộ thật là lung linh hảo huyền. Diệp phong cao hứng cười thầm. Đối với Lộ Lộ hắn thật tâm yêu thích. Vì vậy để Lộ Lộ chấp nhận những hành động hắn gây nên sau này, hắn cần Lộ Lộ nói hắn là người xấu chính là để Lộ Lộ có sự chuẩn bị tâm lý! Buông Lộ Lộ ra, Diệp Phong ngồi xổm xuống cởi nút chiếc bao lớn trên mặt đất. Bên trong là một mỹ nhân tóc lam mặc y phục trắng, chính là người hai hôm trước ở cùng Phỉ Long tại phách mại trường là vũ cơ U Nguyệt Nhi - Mễ Lạp. Mĩ nhân nay chính là biểu hiện của Ai Đức và Khải Đặc, bày cho Diệp Phong độc kế, cướp lấy nữ nhân của địch nhân vào tay mình đùa giỡn. Việc này tuyệt đối tương đương với việc giải hận. Diệp Phong hiện tại không thiếu nữ nhân. Hắn không biết U Nguyệt Nhi có phải như đôi giày Phỉ Long đã mang đến mòn hay không, nhưng rất rất muốn biết kẻ nông nổi như Phỉ Long khi biết người trong lòng bị bắc cóc sẽ có biểu hiện gì. Do đó mới đồng ý kế hoạch bại hoại này của hai người. Ai Đức và Khải Đặc không dám để nhiều người biết loại sự tình này, cho nên hai ngày nay vẫn mai phục tại nơi ở của U Nguyệt Nhi là Tiêu Hồn Lâu. Hôm nay thấy nàng và thị nữ ra ngoài dạo chơi, Khải Đặc liền bịt mặt rồi nhanh chóng bắt trói lại, cùng Ai Đức đem đến cho Diệp Phong. "Nàng thật xinh đẹp!" Lộ Lộ ngạc nhiên nhìn nhan sắc không chút thua kém mình của U Nguyệt Nhân, nhẹ giọng nói nhỏ. Ngẫm lại lời của A Đức cùng Khải Đặc nói với thiếu gia vừa rồi, Lộ Lộ đoán rằng đây là dân nữ bị Ai Đức và Khải Đặc bắt được, vội đem tới cho thiếu gia hưởng thụ. Phía dưới cái tủ áo bên trái phòng Lôi Ân là một mật thất rộng hơn bốn mươi mét vuông, bên trong chứa đầy dâm cụ dùng để "dạy dỗ" các thiếu nữ. Nơi này được thiết kế để hắn có thể tận tình hoan lạc với những thiếu nữ bị đem đến một cách bí mật, chỉ có hắn cùng Lạc Khắc cùng với mấy người thân tín biết. Diệp Phong ôm lấy U Nguyệt Nhi, rồi mở cơ quan, mang theo Lộ Lộ đi đọc xuống đó, đi vào nơi mật thất không người biết, rồi đốt đèn lên. Lộ Lộ nhìn thấy bên trong là các dâm cụ dành cho nữ nhân, lập tức từ miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng kinh hãi, ngượng ngùng nhìn vào Diệp Phong. "Đừng hiểu lầm, nơi này là hồi trước lão nhân bố trí." Diệp Phong sợ Lộ Lộ không đồng ý, vội vàng đính chính, rồi sau đó hắc hắc cười:" Cái loại này có lẽ thiếu gia đã hội dụng, nàng có phiền não sao?" "Không có, thiếu gia ngài yên tâm đi, Lộ Lộ tuyệt đối không phản bội ngài đâu!" Lộ Lộ biệu hiện thần thái khẳng định Nàng chỉ biết một điều là thiếu gia đối với nàng rất tốt. Cho nên dù thiếu gia có xấu cỡ nào, nàng là thị nữ làm sao quản được ngài. Và thiếu gia đã nói việc này với nàng, cũng chính là nói cho nàng biết, nàng là người của hắn. "Lộ Lộ khả ái, thiếu gia sau này sẽ đối xử tốt với nàng!" Diệp Phong nói như có chút tà ý, rồi hôn lên cái miệng nhỏ của Lộ Lộ. Nghĩ một lúc Ai Đức nói U Nguyệt Nhi đã bị trúng khói mê, nhanh nhất thì đến tối mới có thể tỉnh lại. Diệp Phong điểm vào huyệt đạo của nàng ta, rồi đặt Mộc Chế Dâm lên giường, tiếp đó dẫn Lộ Lộ rời khỏi mật thất. Khi Lộ Lộ ra khỏi mật thất, nhìn thấy phòng thiếu gia chưa dọn dẹp lại, nàng vội vàng tiến hành dọn dẹp. Đồn bộ cùng với cái đùi ngọc có đường cong hoàn mỹ lập tức ập vào mắt Diệp Phong! Ha ha…. Diệp Phong vừa đi vừa cười tới sau người Lộ Lộ, rồi kéo cái quần dài của nàng ta xuống để lộ ra cái đùi ngọc trắng nõn. Hắn như con heo hám tình, liên tiếp ôn nhu hưởng thụ cái đùi ngọc! Lộ Lộ bị thiếu gia bất ngờ tập kích, kinh hoảng kêu lên một tiếng, rồi quay đầu lại như muốn chuyển thân. Diệp Phong ôm lấy eo nàng để nàng không thể động đậy, thân thủ từ từ tiến vào cái tiểu bảo khố của nàng, kiên đỉnh đã bắt đầu đứng lên, kết hợp với cái cấm địa kiều diễm mê người kia! "Thiếu gia….ngài đừng làm thế…Giờ là ban ngày mà, lỡ có người nhìn thấy, mắc cỡ chết đi được…" "Bảo bối không nên lo nhiều, sẽ không có ai đến đây đâu, thiếu gia muốn hoan hảo cùng ngươi một lần nữa…" Lộ Lộ nũng nịu uốn cong kiều đồn lên van nài, Diệp Phong thì tinh quái cười xấu xa không màng tới cởi bỏ trường khố, hai tay nắm lấy da thịt quang khiết mềm mại nơi kiều đồn, từ phía sau lưng nàng trường thương đã bắt đầu cứng lên, xung kích lung tung nơi tuyết đồn tròn trịa ấy, tận tình hưởng thụ vùng đất mềm mại này!