Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 233
Bầu trời trong xanh sáng sủa, những con gió mùa thu thổi nhẹ, Khoa Nhĩ Thiết thảo nguyên có khoảng cách gần nhất với bờ biển, cũng chính là chiến trường giằng co giữa Đông Du và Bát Dát tộc. Một trận chém giết lớn máu chảy thành sông lại tái diễn. Binh tướng hai bên đều coi đối phương như cừu địch không đội trời chung, luôn xuống tay rất tàn nhẫn!
So với trận chiến trước đó có khác biệt, giờ đây, bộ đội Đông Du đế quốc đã dùng nhiều biện pháp đặc biệt đối phó với độc trùng, ví dụ như là dùng băng kính của giang hồ cao thủ, kỵ binh lực lưỡng thì cầm một khối băng hay thuốc mê. Tất cả mọi thứ công cụ, chỉ cần có thể chống lại không để độc khí xâm nhập là được. Hơn nữa những cái để khiêng vác, binh tướng Đông Du cơ hồ đều chuẩn bị kỹ.
Trải qua cuộc gặp gỡ của bảy vị hoàng đế, bảy nước ở Thần Châu bề ngoài đã đạt được hiệp nghị liên minh trừ địch. Thể theo đề nghị của Da Luật Minh Cơ, và lưu manh hoàng đế có hưng thú ngắm cảnh bãi biển, Nam Man đế vương Mạnh Đạt, Tây Sa đế vương Đạt Lợi Long, Bách Cổ đế vương Đoạn Hoành, Bắc Du đế vương Hô Duyên Hạo Nhật, Biên Hoang đế vương Mã Vô Cực, năm vị quốc quân tất cả đều bí mật đến Khoa Nhĩ Thiết thảo nguyên để quan sát chiến cuộc.
Dĩ nhiên, trên đường tiến đến, Bắc Du đế quốc và Biên Hoang đế quốc phân biệt phát ra một vạn kỵ binh để làm hộ vệ cho bảy vị đế vương. Thật sự, hộ vệ chỉ là công việc bề ngoài mà thôi, ngoài trừ Diệp Phong ra, năm vị đế vương còn lại đều sợ Da Luật Minh Cơ sẽ gây bất lợi cho bọn họ ở trên đường. Cho nên có binh tướng đi theo của Bắc Du và Biên Hoang, ít nhất có thể đảm bảo an toàn. Nếu như có phát sinh ngoài ý muốn, việc đầu tiên là giết hoặc bắt sống Da Luật Minh Cơ.
"Lôi Ân…Lôi Ân…. Lôi Ân…. Lôi Ân thân ái…… Đông hải lão bà của ngài có việc tìm ngài!" Đứng ở trên cột quan sát trong quân doanh của Đông Du, Diệp Phong đang rất hứng thú quan sát Đông Du kỵ binh đang tiến công, trong đầu lại đột nhiên truyền đến âm thanh của Thánh Ma.
"Có chuyện gì vậy?"
"Người giang hồ gì đó ở quốc gia mới của ngài, hình như lại tổ chức cái võ lâm đại hội gì đó. Đông phương lão bà giúp ngài giải quyết chính vụ của ngài, nhận được tin tức liền nhờ ta chuyển lại cho ngài, gọi ngài trở về!"
"Lại là đại hội võ lâm. Cái đám hỗn đãn này, mẹ nó, không thể dừng được sao, luôn gây phiền hà dưới chân lão tử. Nếu các ngươi muốn chết, lão tự sẽ tiêu diệt toàn bộ các ngươi. Nói cho Nhược Yên biết, ta lập tức trở về!"
Thông qua tinh thần câu thông, Diệp Phong đã biết nguyên nhân của vấn đề, trong lòng không vui, nói một tiếng với Thánh Ma, rồi lại nói với sáu vị đế vương khác: "Các vị, thật là xấu hổ. Ta đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt. Nơi này tiếng la lớn quá, ta nghĩ ta phải trở về nghỉ ngơi một chút!"
"Ồ? Thân thể của Chu huynh đệ nhiễm bệnh ư? Có cần ta truyền ngự y đến xem bện cho ngài không?" Da Luật Minh Cơ lộ ra biểu thái quan tâm. Y có lẽ không muốn Thần Châu hoàng đế gặp tai nạn tại quốc thổ của y. Nếu không, sẽ lọt vào giáp công hai mặt, cái đó y có thể chịu được ư?
"Ta không sao, chỉ có một chút vấn đề nhỏ mà thôi. Đại khái là tối qua uống quá nhiều, chơi hơi lâu, ngủ không đủ, mới gây ra như vậy. Trở về ngủ một giấc sẽ tốt lại thôi!" Diệp Phong ngáp một cái rồi mỉm cười nói, đưa tay cho Tiểu Thuận Tử đỡ hắn, phản hồi đại trướng mà Da Luật Minh Cơ đã an bài cho hắn!
"Ha ha ha, Da Luật huynh, xem ra cô nương của Đông Du các người có kỹ thuật không tệ a. Không tưởng lại có thể khiến tiểu tử háo sắc có thực lực không rõ này mệt mỏi như vậy!" Tây Sa đế vương Đạt Lợi Long, khi Diệp Phong đã rời đi, liền ha ha cười to.
Năm vị đế vương còn lại nghĩ đến buổi yến tiệc tối hôm qua, cái hình ảnh Diệp Phong háo sắc ôm ấp đám mỹ nhân Đông Du, tất cả đều không nhịn được mỉm cười.
"Thiếu gia, có việc gì vậy? Người thật không thoải mái ư?" Vừa tiến vào trong trướng, vong linh vu sư Ba Nhĩ hiểu rất rõ thiếu gia, lập tức tò mò hỏi.
"Ân, đám hỗn đãn giang hồ ở Thần Châu lại tổ chức đại hội võ lâm nữa. Dám ở bên cạnh lão tử lập ra cái loại minh chủ thống nhất võ lâm gì đó. Dẹp cái mộng lớn của mẹ hắn đi!" Diệp Phong vừa nói vừa mắng, rồi ra lệnh cho Ba Nhĩ ở lại trong trướng không cho phép ai vào, còn mình thì thả ra Truyện Tống Trận, dẫn Tiểu Thuận Tử về Thần Châu đế đô.
"Hoàng thượng, chàng chuẩn bị đối phó ra sao với đám người giang hồ muốn tuyển minh chủ này?" Trong Hành cung, Liễu Nhược Yên nhìn lưu manh hoàng đế mà tò mò hỏi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://
"Đơn giản! Thu phục, giải tán, giết chết!" Diệp Phong trả lời đơn giản rõ ràng, phân phó Tiểu Thuận Tử truyền lệnh cho Hoàng vệ quân và Long Ưng, bạch điêu, Liệt Diễm, đại địa, lôi đình, hỏa thương, hỏa pháo bảy đại binh đoàn của Tư Lược đoàn, toàn bộ tập hợp, thông qua Truyện Tống Trận chạy tới núi Thương Long!
Trên núi Thương Long lúc này, Cửu U tà giáo, Diệt Thế ma cung, Thiên Cơ cung cầm đầu ba đạo quần hùng, tập trung lại một lần nữa, để tổ chức đại hội võ lâm. Mục đích thứ nhất là tuyển minh chủ, thứ hai là tìm ra Vô Danh sát thủ, để báo thù cho sỉ nhục của lần trước!
"Sở cung chủ, ngài cho rằng Vô Danh sát thủ lần này còn có thể quay lại nữa chăng?" Lưu Vũ Phỉ trong bộ y phục mê người, nhìn những người mới đang tỷ thí trong sân, quay đầu hỏi Thiên Cơ lão nhân Sở Thần Phong cách bên phải không xa.
"Cái này, thật là một ẩn số. Lão phu sao có thể biết được đây?" Thiên Cơ lão nhân mỉm cười đáp lại. Mộ Dung Vô Cực nói tiếp: "Lần trước để hắn chạy thoát. Lần này chúng ta không thể lại để hắn thoát được. Nếu không chúng ta cũng không cần lăn lộn trên giang hồ nữa!"
"Mộ Dung cung chủ quá cố chấp vậy!" Thiên Cơ lão nhân lắc đầu cảm khác, hai mắt rời khỏi Mộ Dung Vô Cực và Lưu Vũ Phỉ, chăm chú nhìn người mới luận võ ở trong sân.
"Hống!!... Hống!!..."
Đám người trong giang hồ xem luận võ trông rất chăm chú, thì một trận tiếng long ngâm đột nhiên vang lên làm rung động cả trời đất. Diệp Phong chân đứng trên song đầu Thánh Ma, cùng với Băng Sương long kỵ sĩ Lạp Phỉ Nhĩ, bạch điêu xạ thủ Kiệt Nã Tư, dẫn đầu long ưng kỵ sĩ và bạch điêu xạ thủ của Tư Lược đoàn, rất nhanh đã xuất hiện. giống như một mảng mây đen lớn, vây quanh trên bầu trời đám quần hùng Thần Châu!
"Cái này? Đây là quái vật gì đây? Long đầu ưng thân ( đầu rồng, mình chim ưng)? Lại còn có một con hai đầu ư? Sao lại có nhiều người ngồi trên đám quái vật đó?" Quần hùng Thần Châu ở phía dưới, lần đầu nhìn thấy cự long hai đầu và long ưng, bạch điêu của Tây phương, căn bảng không biết gì.
Ở đây trong đám quần hùng, chỉ có ma cung từ tham dự vào cuộc tạo phản ở đế đô, các cao thủ của tà giáo và Thiên Cơ cung, nhìn thấy Diệp Phong thì biết rằng hoàng đế đã tới. Còn sự cường hãn đám long ưng kỵ sĩ và bạch điêu xạ thủ trên bên trời, cũng chỉ có Lưu Vũ Phỉ và mấy người thủ lĩnh của tà giáo là biết rõ.
Diệp Phong đứng ở trên lưng rồng, phía sau là đám thủ hạ, nhìn Sở Thần Phong, nhíu mày nói: "Sở cung chủ, Thiên Cơ cung các ngươi luôn được cho là nhân sĩ chánh phái, chẳng lẽ không biết rằng triều đình không cho phép người giang hồ lập bè kết đảng, tổ chức cái loại đề cử minh chủ ư?"
"Cái này…" Sở Thần Phong bị hoàng đế hỏi, không biết nên trả lời như thế nào. Triều đình Thần Châu quả thật có điều lệ này, nhưng từ lúc sáng lập đến giờ, không có mấy ai trong giang hồ tuần thủ cả. Vả lại người của triều đình cũng không truy cứu, càng ngày, cơ hồ tất cả giang hồ nhân sĩ đều bỏ qua loại điều lệ này!
"Uy, tiểu tử ngươi, con mẹ nó, là ai. Dẫn đám quái vật và người đến đại hội võ lâm của chúng ta là muốn gì?!" Đại nhân vật biết rõ thân phận của Diệp Phong, không lên tiếng, nhưng tiểu nhân vật tính tình nóng nảy, lại không biết trời cao đất rộng mà mở miệng mắng chửi.
"To gan, đám lỗ mãng các ngươi chẳng biết chết sống. Dám mắng thiên tử Thần Châu. Lên, bao vây bọn chúng cho tay. Một tên đều không được thoát!" Tiếng mắng chửi từ trong sân phát ra không ngừng, viên chỉ huy đám binh tướng vây quanh bên ngoài, Cơ Thanh Phong, nghe thấy, nổi giận đùng đùng, suất lĩnh Hoàng vệ quân mau chóng phóng tới bên ngoài đám đông, phẫn nộ hét to. Tên gia hỏa này có độ trung thành rất cao đối với hoàng thất của Thần Châu, hoàn toàn có thể dụng từ "ngu trung" để hình dung!
Liệt Diễm kỵ sĩ, đại địa kỵ sĩ, lôi đình đao khác, hỏa thương xạ thủ, hỏa pháo xạ thủ cũng lần lượt dưới sự dẫn đầu của đoàn trưởng, theo sau Hoàng vệ quân. Vũ khí, hỏa khí đều nhất nhất ngắm chuẩn vào đám quần hùng Thần Châu!
"Hắn, hắn là hoàng thượng?!"
Quần hùng bị bao vây trùng trùng điệp điệp, nghe tiếng quát của Cơ Thanh Phong, quan sát cục diện hiện tại, đều ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Phong, lộ ra thần sắc khiếp sợ. Chúng không thể tưởng tượng được rằng, hoàng thượng lại đến đại hội võ lâm của bọn chúng!
"Bọn người giang hồ các ngươi quả thực chẳng biết sống chết. Đã thấy hoàng thượng còn không mau quỳ xuống!" Cơ Thanh Phong mắt thấy quần hùng không có thi lễ với hoàng thượng, trong lòng càng thêm phẫn nộ, rút bội kiếm bên hông ra, chỉ vào quần hùng rồi lại quát to.
Quỳ gối trước hoàng thượng, là việc rất bình thường tại Thần Châu đế quốc, căn bản không phải là mất mặt mũi gì. Quần hùng ở đây nghe Cơ Thanh Phong quát, đa số lập tức quỳ xuống, chỉ còn số ít nhìn đám binh tướng xung quanh, rồi cũng quỳ xuống trong thế gượng ép. Cả ba vị thủ lĩnh của bao đạo Thiên Cơ lão nhân, Mộ Dung Vô Cực, Lưu Vũ Phỉ cũng không ngoại lệ.
"Mộ Dung Vô Cực, mạng của ngươi thật lớn a. Bị trẫm đánh trọng thương lại còn chưa chết, cũng tiếp tục tham gia cái đại hội võ lâm này. Xem ra ngươi thật không để trẫm trong mắt!" Diệp Phong nhìn Mộ Dung Vô Cực đang quỳ nhưng không phải là tình nguyện, mở miệng cười nhàn nhạt.
"Hừ, lúc trước ngươi hôn dung vô năng, khiến cho dân chúng của Thần Châu chịu khổ. Mỗi người đều muốn phản. Nếu luận về đại tội trong thiên hạ, Chu Ngọc Long ngươi cũng có thể xem như là tàn bạo!" Mộ Dung Vô Cực ỷ mình có tài, nên cả gan, thấy hoàng đế nhắc tới món nợ cũ, trong lòng biết hôm nay sợ ràng không dễ dàng thoát được, lúc này không hề khách khí, đứng dậy nhìn hoàng đế mà cười lạnh.
"Ha ha ha, có chuẩn bị. Mộ Dung Vô Cực, ngươi thật sự có chuẩn bị!" Diệp Phong cúi đầu nhìn Mộ Dung Vô Cực lớn tiếng cười lạnh, quan sát đám quần hùng còn lại, chánh sắc nói: "Hôm nay, trẫm trên còn có quốc vụ phải xử lý, không có thời gian rảnh lãng phái ở đây. Đại hội võ lâm của các ngươi là vi phạm pháp luật. Từ nay về sau, nếu còn có người tham dự loại đại hội như vậy, theo lựa tru di cửu tộc. Có ai không phục, cứ thử xem công phu các ngươi lợi hại, hay là đại quân của trẫm mạnh mẽ!!"
"Hôn quân, ngươi rõ ràng là sợ chúng ta đề cử võ lâm minh chủ, đoạt ngôi hoàng đế của ngươi. Ngươi muốn chúng ta không tổ chức đại hội, lão tử là người thứ nhất không phục. Xem thương!" Trung tâm hội trường, một đại hán ngông cuồng ở phía dưới Diệp Phong, phẫn nỗ rống lên. Tay phải nắm chặt trường thương, mang theo kình phong và sự tự tin, đánh thẳng lên đầu Diệp Phong.
"Chẳng biết sống chết!" Diệp Phong khinh thường hừ lạnh, tay phóng ra chín đạo long khí màu tím, đánh nát trường thương, làm nổ toanh tên đại hán. Tiếp đó hắn trừng mắt quần hùng phía dưới, đôi mắt đầy khí phách lẫn sát khí, phẫn nộ quát: "Còn ai không, mau đứng ra!"
Đại hán vừa mới bị giết, là một cao thủ nhất lưu nổi danh trong giang hồ, tuyệt đối vớ thể liệt vào trong trăm người mạnh. Hoàng đế chỉ nhẹ nhàng hóa giải công kích, giết chết tên đại hán, lập tức khiến quần hùng khiếp sợ. Đối mặt với hoàng đế cường hãn như thế và thiêu quân vạn mã, quần hùng ở đây mặc dùng không ít người trong lòng không phục, nhưng cũng không dám coi thường vọng động!
"Tốt, thật tốt. Nếu không có ai phản đối, vậy từ hôm nay, trẫm sẽ đưa ra mấy luật lệ cho người giang hồ các ngươi. Mộ Dung Vô Cực, thấy ngươi rất có can đảm, trẫm hôm nay tạm thời không giết ngươi!" Diệp Phong thấy quần hùng không có lên tiếng phản khánh, rồi đưa ánh mắt ra hiệu cho Cơ Thanh Phong ở phía dưới, cưỡi rồng bay về hướng Truyện Tống Trận ở bên kia. Đồng thời, một cái kế hoạch nham hiểm đối phó với giang hồ nhân sĩ, đã có sẵn trong đầu của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
119 chương
56 chương
154 chương
351 chương
447 chương
70 chương
46 chương
54 chương