Gần đây, tình hình căn cứ của Quy Bổn đế quốc ở vùng biển phía đông mật thám điều của bảy quốc gia Thần Châu. Bảy quốc gia vô tình phát hiện rằng cái bọn quốc gia phát triển mấy ngàn năm đó, Bát Dát tộc, lại tập trung một lượng lớn binh lực, dùng thuyền bơi ra biển, có ý đồ tấn công Thần Châu đại lục, hoàn toàn không còn kính sợ các quốc gia của bọn họ! Đêm tối yên tĩnh lặng lẽ, hoàng cung của Đại Quy Bổn đế quốc, Hiểu Khuyển bệ hạ, tại dân gian được mệnh danh là đệ nhất dâm ma, lắc lắc cái đầu, con mắt màu xanh lục đang nhìn quần thân cung kính quỳ gói, tay trái sờ sờ lên cái thi kí xấu xí trên mặt, mở miệng chánh sách hỏi: ""Công việc tiến hành tấn công Thần Châu đế quốc tới đâu rồi? Bảy quốc gia Thần Châu có động tĩnh gì không? Các ngươi ngàn vạn lần đừng có đem cái tin xấu cho bổn vương, nếu không vu thần vĩ đại trách tội, các ngươi cũng trở thành như chính bọn Thần Châu kia!" Phần đông quan viên mặc trang phục của Đại Quy Bổn đế quốc trong điện ngẩng đầu nhìn bệ hạ Hiểu Khuyển xấu xí của bọn chúng, lên tiếng cùng một lượt: "Thỉnh bệ hạ yên tâm, bảy quốc gia Thần Châu vẫn như trước xem thường Đại Quy Bổn đế quốc của chúng ta, hoàn toàn không có hành động gì. Có được vũ khí bí mật của vu thần vĩ đại, chúng ta nhất định có thể thành công chiếm cứ Thần Châu đại lục, vì vu thần vĩ đại, trở thành tiên phong thống nhất Đông hải!" "Tốt, thật tốt, chỉ cần các ngươi có thẩ thành công hoàn thành nhiệm vụ, bổn vương nhất định sẽ có trọng thưởng!" Hiểu Khuyển bệ hạ nghe vậy cao hứng gật đầu, cái mông rời khỏi vương tọa, phất tay bảo mọi người rời khỏi đại điệ, lấy ra một thủy tinh cầu trong suốt đặt lên bàn, rồi quỳ xuống niệm vài câu chú ngữ, cung kích bái lạy: "Vu thần vĩ đại, tình hình trước mắt tiền hành rất thuận lợi!" "Ân, Hiểu Khuyển, lòng trung thành của ngươi bổn vu thần rất vui. Sau khi thành công lấy Thần Châu, ngươi chính là đệ nhất nhân ở Đông hải. Tất cả mỹ nữ ở Đông hải đều thuộc về ngươi!" Một thanh âm khàn khàn âm trầm xuyên qua thủy tinh cầu truyền khắp đại điện. "Hiểu Khuyển khấu tạ vu thần vĩ đại…." Hiểu Khuyển bệ hạ cao cao tại thượng của Bát Dát tộc nghe thanh âm khàn khàn, giống như một con chó, quay về phía thủy tinh cầu cuống quít bái lạy, miệng không người nịnh bợ, đem những điều của đám quan viên báo cho y, cơ hồ nói ra hết! ….. "Lão đại, cái bọn quan viên địa phương của Thần Châu đế quốc này, cũng giống như đám thành chủ tại Nam Bắc đại lục, phớt lờ những mệnh lệnh ở trên, khắp nơi đều như nhau, không chỉ có một người làm, tựa hồ như không theo ý chỉ của người, đã tăng thêm thuế má!" Bại hoại kỵ sĩ Khải Đặc và Ai Đức mập mạp xấu xí, đang trên đường đi tới thành thị bờ biển phía đông của Thần Châu, nhìn lão đại sắc mặt khó chịu của bọn họ, lắc đầu cảm khái. Nghe được Lộ Lộ đi phía sau Diệp Phong không nhịn được thở dài trong lòng, cảm thông cho dân chúng Thần Châu bị tai ương. "Cái đám quan viên ương ương ở Thần Châu đại quốc này, đương nhiên không thể so được với lĩnh chủ ở Nam Bắc đại lục. Lấy đạo làm vua, đám trò bẩn thỉu của bọn chúng, khẳng định con mẹ nói không thua lão tử!" Diệp Phong hừ nhẹ ca thán, rồi hung ác cười lạnh: "Nếu bọn chúng dám chống lại ý tứ của lão tử, như vậy cũng không cần khách khí với chúng. Các ngươi dọc đường gặp tên quan nào, ghi nhớ hết rồi chứ?" "Đã nhớ hét, chỉ chờ lão đại phát lệnh trừng phạt!" Khải Đặc và Ai Đức nghe vậy cùng trả lời, trên mặt không ngừng cười nham hiểm, tất cả đều là vẻ mặt cười trên sự đau khổ của kẻ khác, cười thầm bọn tham quan dám chống lại lão đại của bọn họ, quả thật là chẳng biết cái gì là muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong! Diệp Phong từ khi biết Vu Ma ở nam phương và Đại Quy Bổn đế quốc đột nhiên đến xâm chiếm, cảm giác sự việc có chút không tốt, mặt ngoài thì không khoa trương gì cả, âm thầm phái phi hành bộ đội của Tư Lược đoàn đầu tiên là tại khắp bờ biển phía đông của đế quốc thiếp lập truyền tống điểm, chuẩn bị tiêu diệt đám Quy Bổn rác rưởi này. Khải Đặc và Ai Đức vì có thể hân thưởng cảnh tượng của Thần Châu, thưởng thức mỹ nữ các nơi, liền một đường dài chạy tới bờ biền phía đông. Kết quả là mỹ nữ thì không thể chơi đùa, bọn họ chỉ có thấy tai ương và tham quan. Hai người bọn họ làm sao có thể ngon miệng được? "Bất quá lão đại, việc xử lý đám quan viên ở Thần Châu đế quốc này, cần nhất là phải có chứng cớ, hơn nữa đám quan lại lại dám tham lam như thế, khẳng định đã có người ở đế đô. Bằng vào miệng của hai người bọn ta, người không có khả năng phục chúng được đâu?" Khải Đặc tò mò hỏi. Diệp Phong được Lộ Lộ đưa một cây Thanh sảng tiêu hồn, khinh thường cười lạnh: "Điểm ấy có thể làm khó đượ lão tử ư? Sau lưng đám tham quan này, khẳng định là có trọng thần ở đế đô. Cùng tốt, lão tử thừa dịp này, một lần xử lý hết bọn chúng!" "Hắc hắc, xem ra lần này chúng ta có thể chơi đùa đám tham quan Thần Châu này?!" Khải Đặc và Ai Đức thích loại thẫm vấn ngược đãi, nghe lão đại nói xong, mỗi người cũng tự mỉm cười, trong đầu suy nghĩ ý dâm ác. Ba tên bại hoại và ôn nhu thị nữ, lúc này cách thủ phủ Đông Lâm thành ở Minh Châu tỉnh đông bộ không xa, trên đường nhìn thấy toàn là tai dân đáng thương, trong lúc hoàng hôn, gấp rút chạy tới Đông Lâm thành. So với đám nạn dân bụng đói rên rỉ, phải ăn cả cỏ cây, trong Đông Lâm thành tình hình mặc dù không thể nói là thiên đường, nhưng cũng có thể coi là đất lành. Đương nhiên, điều này cũng do binh lính không cho nạn dân tiến vào thành, không có quan hệ, bọn họ không được hưởng thụ cái miền đất lành này! "Tốt, cái thành thị này rất tốt!" Những lời này, Diệp Phong từ trong đám nạn dân đi ra, bắt đầu tiến vào thành, cũng không ngừng cười lạnh. Lộ Lộ, Khải Đặc, Ai Đức ba người trong lòng đều rất rõ thiếu gia cực độ phẫn nộ tình huống này. Cái dạng này rất ít khi xuất hiện, mỗi lần xuất hiện, là có một số người phải hộc máu miệng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn Trên đường đi, đều là tai dân, căn bản không thể tìm được cái gì để ăn, tên mập mạp Ái Đức bụng kêu cô cô, bây giờ tiến vào Đông Lâm thành, tên gia hỏa này tự nhiên không tránh khỏi đề nghị Diệp Phong đi dùng bữa trước! Vào Đông Lâm thành, muốn dọn dẹp đám quan lại địa phương, cũng không có thời gian dùng cơm, Diệp Phong dù không đói, nhưng cũng vì Lộ Lộ và hai tên bại hoại kia. Bởi vậy, bốn người tầm một tửu lâu dành cho khách nhân. Với cục diện của Đông Lâm thành hiện giờ, nạn dân và quan viên tự nhiên là chủ để của các thực khách tại tửu lầu. Bốn người Diệp Phong nghe bọn thực khách nghị luận, sau khi thức ăn được dọn ra hết, vừa chuẩn bị ăn, lại đột nhiên nghe được một trận âm thanh to truyền vào tửu lâu. "Mẹ nó, tránh ra tránh ra, không thấy công tử của tổng đốc chúng ta giá đáo hay sao? Con mẹ nó, mau lăn đi, coi chừng lão tử giết hết các ngươi!" Nghe được tiếng quát tháo hung hắn, tất cả mọi người đều rõ, đây là tiếng của một tên nô tài. Người sinh sống tại Đông Lâm thành càng rõ ràng đây là nô tài Thượng Đức Đông của phủ tổng đốc, ai cũng đứng dậy, không ăn vào. "Lão bản, mau chuẩn bị cho công tử nhà ta tám loại thức ăn như cũ!" Tiếng quát dứt chưa lâu Thượng Đức Đông mặc trang phục màu xám của hạ nhân, nghênh ngang đi vào tửu lâu, rồi hướng tới lão bản ở quây hô to, sau đó lập tức cúi đầu đối với vị thiếu gia khô gầy, tướng mạo cực xấu, quần áo hoa quý bên cạnh gã, nghênh đón vào tửu lâu. "Lão bản đối với Từ Vinh, tên công tử của tổng đốc, cùng với tên thủ hạ Thượng Đức Đông, có thể nói như ôn thần. Nhưng lại không dám làm trái ý bọn chúng, chỉ có thể tiến lên mở miệng cười tiếp đãi, miệng không ngừng tâng bốc. "Người quá nhiều đì, ta bảo lão Triệu nhà ngươi, mau cấp cho công tử nhà ta một gian yên tịnh một chút!" Tên nô tài ỷ lại Thượng Đức Đông liếc mắt nhìn thực khác trong sảnh, bất mãn ra lệnh cho lão bản tửu lân. Song, lúc lão bản cười cười, định thỉnh công tử của tổng đốc tiến vào một gian phòng, Từ Vinh dừng cước bộ lại, nhìn dị quốc mỹ nữ Lộ Lộ ngồi bên cạnh của Diệp Phong, yết hầu không ngừng nuốt nước miệng, lộ ra vẻ mặt tham lam dâm tiện. "Ý, không nghĩ rằng, không nghĩ rằng, nơi này tự nhiên đúng lúc lại có một dị quốc mỹ nhân như thế. Thiếu gia, ngài nhìn kìa..?" Tên cẩu nô tài Thượng Đức Đông của Từ Vinh, rất rõ ràng cá tính của chủ tử, vừa thấy chủ tử nhìn dị quốc mỹ nữ lộ ra vẻ mặt đó, lập tức hiểu được ý của chủ tử, vội vàng cười nham hiểm với chủ tử. "Nhi tử của tổng đốc tỉnh Minh Châu? Tốt, tự nhiên chuốc lấy cái chết…" Khải Đặc và Ai Đức nhìn vẻ mặt dâm tiện của Từ Vinh và Thượng Đức Đông, liếc mắt cho nhau, trong lòng cười thầm. "Ai, tiểu nữu, nàng hôm nay thật may, được công tử tổng đốc nhìn trúng nàng. Đến đây, theo chúng ta trở về!" Thượng Đức Đông nhận được ánh mắt ám chỉ của chủ tử, lập tức dẫn dám gia đinh cường tráng ở phía sau, đi tới phía trước bàn của Diệp Phong, nhìn Lộ Lộ cười xấu xa. Diệp Phong mắt đầy sát khí cười lạnh nhìn Thượng Đức Đông, đang chuẩn bị nhấc chân phế đi gã, lại nghe tửu lâu truyền đến một tiếng quát: "To gan, tên nô tài ngươi thật sự là càng ngày càng không lý lẽ, tự nhiên dám giữa chốn thanh thiên bạch nhân cưỡng bức dân nữ!" Dám ngang nhiên mắng nô tài của tổng đốc phủ, việc này tại Đông Lâm thành rất hiếm có. Mọi người ở đây kể cả Diệp Phong nghe tiếng quát đều nhìn ra phía cửa, thì thấy thủ vệ thiên tổng vận bộ quân trang, mang theo hai tên lính, chỉ vào Thượng Đức Đông. "Ý, thiếu gia, người này hình như là thư sinh mà chàng đã từng giúp đỡ ở kỳ đại hội võ lâm!" Lộ Lộ nhìn thấy thiên tổng đó, tò mò nhẹ giọng nhắc nhở thiếu gia. Lộ Lộ thấy, Diệp Phong cũng tự nhiên thấy, bất quá tên gia hỏa này trên mặt hiện lên nghi hoặc rất nhiều. Trước vài ngày, trong cuộc thi khảo mới nhất, tên Đông Phương Vô Kỵ này đã đoạt được vị trí thứ nhất. Nếu không phải vì Diệp Phong lúc ấy lo lắng việc của Vu Ma và Bát Dát tộc, khẳng định nhất định sẽ tiếp kiến hắn một lần. Theo lý thuyết mà nói, hắn là tên thư sinh văn nhược có tiền đồ, nên phải được phong chức quan văn, như thế là hắn lại mặc trang phục thiên tổng ngũ phẩm? "A, ta tưởng là ai, nguyên lai là Phương Đông thiên tổng!" Thượng Đức Đông nhìn tên Đông Phương Vô Kỵ, thấy thiếu gia nhìn chằm chằm Lộ Lộ, không có ý bỏ qua, khách khi cười cười, đột nhiên biến sắc quát mắng: "Phương Đông Vô Kỵ, con mẹ ngươi, có biết xấu hổ không. Một tên quan viên ngũ phẩn nhỏ nhoi lại dám xen vào việc của công tử nhà ta? Ngươi cũng không lo cái tính sợ té đái của ngươi ư, cẩn thận coi chừng làm rớt bội đao và quân trang. Không muốn mất chức quan, bây giờ lập tức biến mất!!" Đông Phương Vô Kỵ nghe vậy hừ lạnh, liếc mắt nhìn Thượng Đức Đông, rồi đưa ánh mắt về phía Diệp Phong, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh hãi, dẫn theo hai tên binh lính, cố gắng giữ cho quân trang và bội đao trên người, đi tới mừng rỡ chắp tay nói: "Lôi Ân huynh, từ khi từ biệt ở núi Thương Long, ta đã phái người tìm huynh, nhưng không có tin tức gì, không nghĩ huynh đến nơi này!" "A a, thật là trùng hợp, không nghĩ có thể gặp được Đông Phương huynh!" Diệp Phong mỉm cười đáp trả, nhìn trang phục của Đông Phương Vô Kỵ, nhíu mày ngạc nhiên hỏi: "Đông Phương huynh thân là văn nhân, như thế nào lại làm võ tướng?" "A, đó là một câu chuyện dài…" Đông Phương Vô Kỵ thất vọng lắc đầu thở dài, hoàn toàn không có chú ý đến công tử Từ Vinh của tổng đố, cùng bọn cẩu thụ hạ Thượng Đức Đông, đã đang rất giận dữ!