Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế
Chương 157
Tứ đại vương giả phía dưới mắt thấy ma vương bệ hạ xuất ra tuyệt chiêu, lập tức lộ ra nụ cười đắc ý, ra hiệu cho nhau, chuẩn bị đồng thời tránh né những kiếm khí mạnh mẽ.
Chủ soái liên quân thấy hai siêu cấp cường giả nhất quyết phân thắng bại, Ma tộc bốn vị ma vương đều như lâm đại địch, vội vàng phân tán tìm chổ để tránh bị ảnh hưởng. Khải Đặc của Tư lược đoàn nhìn thấy tình hình, sớm đã điều động thuộc hạ lui về chỗ che dấu Truyện Tống Trận.
"Ha ha, Lôi Ân ngươi không nên cho ta thời gian sử dụng tuyệt chiêu, giờ dù ngươi làm gì đều vô dụng, nhìn kỹ xem ta giết chiến hữu của ngươi như thế nào!"
Hắc Ám Đại ma vương mắt thấy Diệp Phong hình thành một đạo bạch mang cự kiếm hướng về phía hắn, trên vai có một tiểu hầu tử, khinh thường cười to. Tay phải giơ cự kiếm cao quá đầu, nhắm chính xác Diệp Phong ở dưới chém mạnh, thoáng chốc trong không trung cự hình Hắc Ám kiếm khí phảng phất cuồng phong bạo vũ, nhằm hướng Diệp Phong bay tới, thế mạnh như lôi đình vạn quân!
"Tiểu Hắc, lấy cái đầu chó của tên ma vương rác rưởi cho ta." Lưu manh đoàn trưởng trì kiếm phi thân, mắt thấy không trung Hắc Ám kiếm khí đang hạ xuống, lập tức bảo Tiểu Hắc hành động, đồng thời liều mạng vận động chính khí, làm cho bạch mang cự kiếm lớn hơn nữa, nhanh hơn nữa!
Thánh Ma còn cách Hắc Ám Đại ma vương khoảng hai mươi thước, Tiểu Hắc búng người phi tới, trong nháy mắt đã tới đỉnh đầu Hắc Ám Đại ma vương, hai tay nắm lại, nhắm chính xác cái ót của hắn, lập tức trong lúc hắn còn đang lộ vẻ mặt giật mình, cười gian xảo nện xuống, làm cho não hắn nhất thời như sét đánh, đau nhức vạn phần, kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi rơi xuống đất!
"Đáng giận, đau quá, làm sao một hầu tử mà lại có thực lực mạnh như vậy???" Hắc Ám Đại ma vương ngã xuống phía dưới, trong đầu đau nhức đồng thời không thể nào giải thích được tại sao một con hầu tử mà có thể lợi hại như vậy.
Hắc Ám Đại ma vương bị đánh rơi xuống, Tiểu Hắc không có chỗ mượn lực, nhất thời giống như trái cầu da rơi xuống mặt đất. Bình thường tên tiểu súc sanh này thường xuyên trên lưng Thánh Ma hay Lam Lam để ngắm trời mây, lúc này đối mặt với tình huống rơi xuống đất không chút kinh hãi, duy trì tư thế linh hoạt, bình an hạ xuống nóc tiểu lâu ở phía đông.
"Không thể nào, một con hầu tử làm sao có thể đánh được ma vương bệ hạ?!" Ở phía dưới đang xem cuộc chiến, bốn vị ma vương nhìn thấy Ma vương bệ hạ bị một con khỉ đánh ngã, đều trợn mắt há hốc mồm, thần sắc rung động, cực độ khó có thể chấp nhận đây là sự thật.
Cùng lúc đó, trên không trung, hắc ám kiếm khí vừa cứng đối cứng với bạch mang cự kiếm của Diệp Phong, hai thế công mạnh mẽ gặp nhau. Sau va chạm, Diệp Phong toàn thân đau nhức vô cùng, cắn răng chịu đựng, nhìn Hắc Ám đại ma vương đang còn choáng ván ở phía dưới, liền tránh khỏi Hắc Ám kiếm khí ở phía trên, mà gia tốc vọt tới trước, muốn dùng bạch mang cự kiếm đánh cho Hắc Ám Đại ma vương toàn thân tan nát.
Nếu là đối với cường giả bình thường, bị Tiểu Hắc đánh mạnh vào sau đầu không chết cũng trọng thương. Nhưng Hắc Ám Đại ma vương, thân mang hắc ám huyết mạch không phải người thường. Hắn có năng lực khôi phục thần kỳ, đang không ngừng khôi phục phần não sau bị tiểu hắc đánh, cho nên mặc dù bây giờ hắn đau nhức vô cùng, nhưng bạch mang cự kiếm củaa Diệp Phong chém tói hắn vẫn có khả năng nhìn thấy.
"Tên Lôi Ân chết tiệt, nhờ một con hầu tử đánh lén. Thật sự không ngờ ngươi dùng đến chiến thuật thô bỉ hạ lưu này!" Hắc Ám Đại ma vương mắt thấy bạch mang cự kiếm, thoát khỏi cả trời hắc ám kiếm khí, nhanh như điện đánh tới, trong lòng tức giận thầm mắng, vổ hai cánh muốn nhanh chóng bay xuống, để tránh bị bạch mang cự kiếm đánh tan xác.
Song, sự tình kể cũng khéo, Hắc Ám Đại ma vương nửa thân trên thoát được bạch mang cự kiếm, nhưng nữa thân dưới sắp né tránh được, thì bị một đạo hắc ám kiếm khí đột nhiên từ không trung đánh xuống, vừa vặn đánh cho Diệp Phong hộc máu, làm cho bạch mang cự kiếm bị lệch đi một chút, khiến cho Ngạo Luân bị chính kiếm khí của mình hại, bị bạch mang cự kiếm quét trúng hai chân, nhất thời làm cho hai chân bị nghiền nát. Đến khi hắn đã thoát được tử nạn, hít được sinh khí, hắn liền không nén được phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
"Bệ hạ!!!" Bốn vị ma vương mắt thấy Đại Ma vương hai chân bị nổ nát, lập tức kinh hãi, thất sắc, liều mạng vọt tới.
"Tiểu Hắc, mau đánh vào đầu tên ma vương tàn phế cho ta, mau!!"
Hắc vụ trên không trung không còn được Đại ma vương duy trì, đuối dần tiêu tán, kiếm khí tự nhiên cũng không thể xuất ra. Diệp Phong áp lực giảm đi, thu hồi chính khí, cùng với nội thương đau nhức hạ xuống lưng Thánh Ma, trong lòng biết bây giờ là điều kiện tốt nhất để hoàn toàn tiêu diệt Hắc Ám Đại ma vương, thúc giục Thánh Ma nhắm phía Đại ma vương đồng thời kêu gọi Tiểu Hắc cùng với binh tướng quanh mình tới công kích.
Hắc Ám Đại ma vương tuyệt chiêu không phải bình thường, sức mạnh siêu cường. Diệp Phong dựa vào chính khí thâm hậu cùng với Quang Minh sáo trang bảo hộ, tiếp cận, trực tiếp đối kháng được ba mươi kiếm, cơ hồ bị đánh làm cho ngũ tạng lệch vị, vô cùng đau đớn. Bây giờ hắn căn bản không thể cùng siêu cấp cường hãn đánh nhau, chỉ có phụ thuộc vào Tiểu Hắc và binh tương quanh mình
Liên quân cùng với Tư lược đoàn chưa tiến vào Truyện Tống Trận đã thấy Tiểu Hắc đánh trúng Hắc Ám Đại ma vương. Bạch mang kiếm khí của Diệp Phong chấn nát hai chân Đại ma vương, nghe được Diệp Phong kêu gọi, lập tức cao hứng nhắm hướng Đại ma vương đánh tới!
"… chúng ta rút!" Đại ma vương Ngạo Luân mắt thấy Diệp Phong, Tiểu Hắc cùng với địch binh xung quanh vọt tới, không cam lòng, cố nén đau nhức, để Đọa Lạc Thiên vương Kì Khoa Nại ôm lấy hắn, cùng với hai vị ma vương khác nhảy đến lưng long vương, bay lên nhắm hướng núi Cấm Kị mà chạy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Mắt nhìn thấy tình huống, nếu kiên trì ở lại chiến đấu chắc chắn vong mạng, phải nhanh chóng rút lui, cho nên dù hai chân bị đánh nát, hắn tạm thời bỏ qua, sau đó chỉ mất một khoảng thời gian tìm biện pháp dùng hắc ám huyết để khôi phục.
"Mẹ nó, ma vương chó má, ngươi không đáng là Ma tộc chí tôn, đánh không lại thì chạy, lão tử khinh ngươi cả đời, đồ tạp chủng, bất tài, chó má … "Diệp Phong thấy Hắc Ám Long vương nhanh chóng bỏ chạy, cố nén nội thương đau nhức, chỉ vào Đại Ma vương Ngạo Luân há miệng mắng to, có gì ác độc đều nói ra.
Với tốc độ phi hành của cự long, bay khắp Nam Bắc đại lục chỉ là trong nháy mắt. Hắc Ám Long vương là vương giả của cự long, với tốc độ phi hành của nó, Diệp Phong không có khả năng đuổi theo. Bởi vậy hắn mắt thấy Hắc Ám Đại ma vương rút chạy, thì không thể kềm chế được bản tính, chỉ có thể to mồm chửi mắng.
Một gã mặc thần thánh Quang Minh sáo trang, thực lực siêu tuyệt cường hãn, đứng trên lưng song đầu cự long, chỉ vào địch nhân đang chạy trốn, không chút phong độ, to mồm chửi mắng, sự tình này … e rằng chỉ có lưu manh đoàn trưởng là làm được.
Ước Hàn công tước, La Luân thủ lĩnh, Cát Lôi Tư nguyên soái cùng với liên quân hiếm khi thấy được phẩm hạnh của Diệp Phong, thấy hình ảnh hắn trên lưng rồng, há mồm mắng to, tất cả đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ cười khổ. Ba vị chủ soái sống sót sau trận chiến, tâm trạng tiếc nuối đã để Hắc Ám Đại ma vương chạy thoát đồng thời cũng thấy may mắn vì không bị bốn tên ma vương đem ra làm mục tiêu hạ sát đầu tiên.
Khải Đặc, chỉ huy Tư Lược đoàn, thấy Hắc Ám Đại ma vương chạy trốn, đoàn trưởng đại nhân thì há miệng mắng to, liền nhanh chóng thu hồi Truyện Tống trận, buồn cười, đứng ở một bên nhìn đoàn trưởng đại phát ngôn ngữ, ra oai.
"Mẹ kiếp, nội thượng thật không nên chậm trể… khụ khụ… phụt…" Diệp Phong có gắng nén đau mà chửi mắng, nhưng không chịu nổi phải phun một ngụm máu ra!
"Lôi Ân!"
"Đoàn trưởng!"
Bọn người Á Sắt Lâm, Cát Lôi Tư, La Luân cùng với thành viên Tư lược đoàn, đã thấy Diệp Phong đột nhiên phun máu ra nhiều như vậy, đều kinh hãi thất sắc, nhanh chóng vọt tới.
Bên kia, mắt thấy chiến trường chấm dứt, Mộng Hinh vừa mới cất Liệt Diễm sáo kiện vào không gian giới chỉ, thì mắt thấy tình huống của tình lang, nhất thời mặt mày thất sắc, điên cuồng vọt tới, ý bảo Thánh Ma hạ xuống đất, nhảy lên lưng rồng đỡ Diệp Phong, hỏi: "Lôi Ân, chàng đã bị thương, đừng làm thiếp sợ!"
"Oài … không có việc gì, không có việc gì, ta bị nội thương, điều tức một lát là có thể khôi phục, không cần lo lắng!" Diệp Phong thấy Mộng Hinh mặt đầy nước mắt đau lòng, bộ dạng lo lắng, làm hắn tâm trạng cao hứng, cười hắc hắc, an ủi.
Á Sắt Lâm mỹ lệ thành thục, tương lai là nữ giáo hoàng, vừa mới tới định hỏi thăm thương thế, bất quá thấy lão bà danh chánh ngôn thuận của tình nhân vọt tới ân cần hỏi han, nàng vội dẹp đi ý niệm trong đầu. Bởi vì nàng dù sao cũng chỉ là thân phận tình phụ, hơn nữa sau này phải kế thừa vị trí giáo hoàng, tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết được giáo hoàng là tình phụ của một nam nhân nhỏ tuổi hơn. Nếu không uy nghiêm thần thánh của Quang Minh giáo đình tất yếu sẽ bị hủy nơi tay nàng.
"Kỳ quái, chủ giáo đại nhân hình như cùng với Lôi Ân có quan hệ …" Dực nhân mỹ nữ Tuyết Lị đứng ở một bên thấy Á Sắt Lâm nhìn Diệp Phong với vẻ mặt yêu thương, trong lòng nghi hoặc nghĩ nghĩ, lập tức xóa bỏ ý niệm trong đầu, không dám tiếp tục.
Bởi vì Ôn Tư giáo hoàng, lúc lâm chung đã truyền ngôi giáo hoàng cho Á Sắt Lâm, hành động đó ở đây mọi người đều thấy được, Tuyết Lị không dám tiếp tục tưởng tượng nữa vì lại lịch của Á Sắt Lâm chủ giáo cao quý thánh khiết, tương lai là giáo hoàng, sao lại có thể cùng nam nhân có quan hệ mập mờ.
Quang Minh sáo trang của Diệp Phong có ba thứ là của Ôn Tư giáo hoàng, bây giờ địch nhân đã rút lui, hắn vốn nên giao ra, bất quá bảo bối đã vào tới tay, ngươi muốn hắn giao ra, ân……Nếu nói không làm hắn vừa lòng, tên gia hỏa này cũng mặc kệ!
Dực nhân kiếm sĩ của giáo đình, đối với việc Diệp Phong không chủ động giao ra Quang Minh ba thứ thần khí đều có chút bất mãn, nhưng thấy giáo hoàng tương lai Á Sắt Lâm không có tỏ vẻ gì, bọn họ tự nhiên không thể mở miệng. Bây giờ Diệp Phong bất luận thực lực như thế nào, nhưng việc Diệp Phong đánh cho Hắc Ám Đại ma vương tàn phế, đáng được thưởng huân chương, bọn họ cũng không dám đắc tội với hắn.
La Kiệt hoàng đế, Ôn Tư giáo hoàng, Khắc Lạp Khắc thủ lĩnh, liên quân năm nước, chủ soái để chết hết ba vị, sự tình này sẽ làm oanh động Nam Bắc đại lục. Chiến trận chấm dứt, La Luân thủ lĩnh, Ước Hàn công tước, Cát Lôi Tư nguyên soái đều có nói chuyện với nhau, xem sau này nên làm cái gì, nhưng thấy Diệp Phong đại công thần trong trận chiến bị thương, bọn họ trước tiên phải để Diệp Phong điều tức, tu dưỡng, ngày mai sẽ bàn tính sau.
Sự tình sau cuộc chiến, tất nhiên phải xử lý, bọn người Cát Lôi Tư xử lý. Sau khi được vô số lời vấn an thăm hỏi thương thế của Diệp Phong, mọi người cáo lui. Hắn được Mộng Hinh dìu về phòng ngủ, thông qua Truyện Tống Trận, phản hồi phòng ngủ ở Phong Diệp thành.
Mỗi người nữ nhân, khi nhìn thấy nam nhân mình yêu thương bị đau đớn, tâm tình đều không có khả năng dễ chịu. Bên trong phòng ngủ chờ Diệp Phong trở về có Lộ Lộ, U Nguyệt Nhi, Tĩnh Hương, Liên Na bốn người, thấy Mộng Hinh dìu Diệp Phong bị thương trở về, đều bị làm cho mặt mày thất sắc, vội tới quan tâm hỏi thăm. Nghe vậy, đại sắc lang trong lòng hạnh phúc cực kỳ, than thở sao cuộc sống tuyệt vời quá, nghĩ đến giáo chủ tình phụ xinh đẹp phong tao, sắp trở thành giáo hoàng, nghĩ nhịn không được, lộ ra vẻ mặt cười dâm xấu xa.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
67 chương
28 chương
13 chương
571 chương
500 chương
13 chương
34 chương
1 chương