Lưu Manh Hoàng Phi
Chương 72
Hoàng đế kéo chăn muốn đắp lên thân trần của Đan Hoành, tình cảm mãnh liệt qua đi người sẽ có chút lạnh, nếu để lâu sẽ bị cảm, chăn vừa khoát lên người Đan Hoành, Đan Hoành liền vung tay hất ra.
“Trên người dính dính, không muốn đắp chăn, tự ngươi đắp đi”.
“Hoành nhi sẽ cảm lạnh, đắp lên đi”. Hoàng đế vừa nói vừa đưa chăn qua đắp lên người Đan Hoành.
Đan Hoành đưa tay ngăn lại.
“Không muốn”.
Xét thấy thân thể quan trọng hơn, Hoàng đế quyết định không để ý tới sự tùy hứng của Đan Hoành, liền định dùng trọng lượng thân thể đè xuống, ngăn cản chống cự của Đan Hoành, đem chăn đắp cho hắn, Đan Hoành phát hiện ý đồ của y, bèn co chân dùng đầu gối chống lên hông y.
“Hoành nhi!” Hoàng đế định mở miệng trách cứ sự tùy hứng của hắn, đột nhiên phát hiện khuôn mặt Đan Hoành lộ ra thần sắc thống khổ, liền tưởng y không cần thận đè mạnh lên người hắn, đụng vào vết thương vốn có do hắn nghịch ngợm gây nên.
Hoàng đế lo lắng hỏi “Hoành nhi, ngươi bị thương ở đâu, để trẫm xem vết thương có bị hở miệng không?”
Hoàng đế xốc chăn lên muốn kiểm tra thân thể hắn, Đan Hoành liền giữ chặt góc chăn nói: “Không việc gì, ngươi ngủ đi, chăn ta đắp là được”.
“Không được, để trẫm nhìn, nếu không trẫm sẽ lo lắng, rất đau phải không? Có muốn truyền ngự y?”
“Ngươi rất phiền biết không, lúc trước ngươi không làm là tốt rồi” Đan Hoành quay đầu về một bên không thèm nhìn y.
Hoàng đế đưa tay quay đầu hắn lại, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của hắn đỏ bừng, lúc này mới hiểu ra.
“Ngươi là nói nơi nào?”
Biết rõ rồi còn hỏi, hắn sao có thể nói ra miệng chứ, Hoàng đế đột nhiên vòng tay ôm thắt lưng hắn, kéo hắn vào trong lòng.
“Như vậy, nếu có gió thổi tới ngươi sẽ dễ chịu hơn đúng không, vậy chúng ta sẽ không đắp chăn nữa, ngoan ngủ đi một chút”.
“Ta khỏe mạnh nên sẽ không việc gì, nhưng ngươi sẽ bị cảm lạnh, đắp lên đi”.
Hoàng đế đem chăn khoát qua hông hai người, sau đó đưa tay xoa nhẹ đầu Đan Hoành.
“Hoành nhi, trẫm có hay không nói qua, lúc ngươi an tĩnh thật giống một con mèo nhỏ, thế nhưng ngươi như vậy, trẫm lại lo rằng ngươi bị bệnh, tâm tình thật phức tạp”.
Đan Hoành đối với những lời tâm tình cảm động của Hoàng đế, cũng không thừa hơi đáp lại, hơn nữa còn ngay tại bên cổ của y hăng hái cắn cho y một ngụm.
“A!? Hoành nhi, ngươi làm cái gì?”
“Dám nói lúc ta bệnh giống một con mèo nhỏ, còn không ngẫm lại bộ dạng đó là do ai làm hại? Ta cho ngươi biết Đan Hoành ta trông tưởng là mèo con nhưng chính là là hổ”.
“Ngươi a”.
Đùa giỡn tới hơn nửa đêm, Đan Hoành gần hừng đông mới mơ màng ngủ, Hoàng đế cẩn thận buông Đan Hoành ra chuẩn bị vào triều.
Trời còn chưa sáng, ai cũng không thấy trên người Hoàng đế có gì không thích hợp, khi thượng triều, những đại thần đứng gần Hoàng đế, có bản tấu cần dâng, một hồi đứng đờ ra, có chút còn chưa tỉnh ngủ.
Đột nhiên không biết vị đại thần nào tính cẩn thận tỉ mỉ phát hiện thấy khi Hoàng đế tự tay mở tấu chương ra đọc, bên cổ áo lộ ra một dấu răng.
Các vị đại thần một truyền mười, mười truyền trăm, lập tức liền tinh thần tỉnh táo nhìn chằm chằm vào cổ áo Hoàng đế để xem đến tột cùng là chuyện gì.
Tiểu Tuyền Tử phát hiện không khí khác thường, lập tức hướng theo ánh mắt các vị đại thần nhìn liên tim nảy liên hồi, thôi thế là lộ, hơn nữa sự trong sạch của Hoàng đế xem chừng không giữ nổi (anh Hoàng vẫn nổi tiếng là “thủ tiết” với vị hoàng hậu quá cố a~~)
Tiểu Tuyền Tử vội vã lên phía trước, ghé tai Hoàng đế nói ra tình cảnh.
Hoàng đế theo phản xạ đưa tay sờ lên cổ, Đan Hoành tối hôm qua để lại dấu răng nhẹ nơi đây, không nghĩ tới bây giờ vẫn còn, động tác của Hoàng đế không khác gì giấu đầu lòi đuôi, một số đại thần phát ra tiếng hấp hút không khí, Hoàng đế biết rằng ngày lâm triều hôm nay nên dừng ở đây, Hoàng đế đưa ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Tuyền Tử.
“Có bản tấu thì bước lên, nếu không thì bãi triều!”
Sau lời nói này, Hoàng đế sẽ đứng lên quay về hậu cung, những việc triều chính còn dở sẽ tiếp tục giải quyết ở ngự thư phòng, Hoàng đế vừa đứng dậy định đi thì một đại thần lên tiếng.
“Thần có bản tấu”. Hoàng đế nhìn xuống thì ra là phụ thân của Hiền phi, là lão thần hai triều, thật lâu trước đây đã được khuyên về nghỉ ngơi, thế nhưng lão đại thần nói còn muốn vì Đại Đồng cống hiến tới cùng, cho nên y cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhìn lão đại thần mỗi ngày lung lay lắc lắc đứng trên triều, thực sự không đành lòng.
Hoàng đế liền ngồi lại: “Văn đại nhân có sự gì quan trọng cần tấu? Nếu như không phải việc khẩn buổi chiều giờ Mùi canh ba hãy tới Ngự thư phòng.” Hoàng đế vốn có hảo ý, buổi chiều tới Ngự thư phòng có thể ban thưởng cho lão ngồi, cũng không khiến Văn lão đại thần vất vả như vậy, không nghĩ tới lão còn không cảm kích.
“Thần có chuyện quan trọng cần tấu”.
“Có tấu chương không?”
“Không có, thần là muốn nói Hoàng hậu quy thiên cũng gần ba năm rồi, Hoàng thượng không muốn lập Hoàng hậu khác, thâm tình đối với Hoàng hậu đến trời xanh cũng thấu hiểu, thế nhưng nước không thể một ngày không có vua, hậu cung không thể một ngày không có chủ, thần cả gan thỉnh Hoàng thượng lập tân hoàng hậu trấn an dân tâm”.
“Lập hậu vốn là đại sự cần bàn kĩ hơn, hơn nữa trong lòng trẫm, không ai thay thế được địa vị của Hoàng hậu”
“Hoàng thượng, thần thấy Hiền phi là người có đủ khả năng, không phải thần khoe khoang, tiểu nữ từ nhỏ đã đọc đủ kinh thư, hiểu cách đối nhân xử thế, vừa tiến cung ba năm đã được phong làm Hiền phi, Hoàng thượng đối nàng hẳn là cũng có tình cảm, thần cả gan tự tiến cử.” Nói tới nói lui chính là muốn tiểu nữ của lão lên làm Hoàng hậu.
Hoàng đế vừa nghe đã mất hết kiên nhẫn.
Văn đại thần vây cánh rất nhiều, một kẻ vừa đứng lên tiến cử, những kẻ khác liền hùa theo. Hoàng đế còn chưa nói gì, vây cánh bên nhà Đức phi cũng không chịu lép vế, lập tức có kẻ đứng ra phản đối, hơn nữa còn nói muốn tiến cử Đức phi làm hoàng hậu, hai bên càng nói càng ầm ĩ, tựa hồ đã quên nơi này là triều đình, tiếng cái nhau vang ra tận bên ngoài.
Hoàng đế ban đầu chỉ là lẳng lặng nhìn, càng nhìn lại càng thấy không ra một cái dạng gì hết, Hoàng đế cầm chén trà trong tay, giả bộ lỡ tay, làm rơi cái chén xuống đất.
[Ba!] một tiếng giòn vang vang lên, thanh âm không lên, nhưng tất cả mọi người trong triều liền lập tức im lặng, trở về chỗ đứng của mình, Hoàng đế nhìn các vị đại thân phân bang lập phái, đứng dậy bước ra ngoài triều, ra tới cửa còn nói một câu:
“ Việc lập hậu sẽ bàn bạc kĩ hơn, bãi triều!”
Các vị đại thần nhìn Hoàng đế rời đi, lúc này mới dám đưa tay lau lau mồ hôi trên trán, đa số mọi người trong lòng đều thầm mắng chính mình đa sự, việc lập hậu cùng bọn y không quan hệ, hà tất tham gia vào chọc giận Hoàng đế? Khiến Hoàng đế để ý, xem ra phải lập tức thăm dò xem ai được Hoàng đế yêu thương, nhanh tay dâng lễ, nhờ người đó nói vài câu, để Hoàng đế cho qua ngày hôm nay.
Nghe tin tức trong cung truyền ra, hiện tại người được sủng ái nhất chính là đệ đệ sinh đôi với tiền Hoàng hậu – Đan Hoành, hơn nữa xem thái độ hôm nay của Hoàng đế, là vô cùng có khả năng, Đan gia chắc hẳn tu ân tích đức từ nhiều kiếp mới có được đôi chị em như vậy, bỏ đi, việc trước mắt tìm cách tạo dựng mối quan hệ quan trọng hơn.
Các vị đại thân vội vã rời đi, ngay lúc xuất cung thì liền gặp Đan Hổ cùng các vị phu nhân vào cung trả lời Hoàng đế, vì muốn tạo dựng quan hệ, nên các vị đại thần liền tìm cách lôi kéo, nào là khen nữ nhân Đan gia, nào là khen lão gia Đan gia thật có phong độ, phu nhân mĩ mạo lại biết giáo dục nữ tử, nói tới mức con kiến ở trong Đan gia cũng là được tuyển chọn, vô cùng mĩ mạo quý hiếm.
Đan lão gia hôm nay tiến cung tâm tình vốn là bất hảo, không hiểu thế nào còn bị một đống người vây quanh phiền phức, hơn nữa còn nói, nào là tiểu nữ của lão được Hoàng đế vô cùng sủng ái, nào là tiểu nữ của lão xứng đáng được làm hoàng hậu, cái gì mà ôn lương thục đức chứ? Tiểu nữ nhà lão chính là hàng giả giá giả, còn nghe nữa lão nhất định chửi ầm lên. Đan lão gia liền xông ra khỏi đám người, tìm một nơi an tĩnh, mặc đám người ồn ã vây quanh các phu nhân.
Lúc này một lão đại thần đi tới, tự xưng là họ Văn.
“Lão hủ nhiều lần thầm nghĩ phải khuyên nhủ Đan quốc trượng, phải quản công tử nhà ngài, không thể cứ như vậy điên đảo âm dương, những lời gièm pha điên loan đảo phương xuất ra, sẽ khiến liệt tổ liệt tông Đan gia mất mặt hết. Ngay tới nhân dân Đại Đồng cũng không có mặt mũi gặp kẻ khác”.
“Ngươi nói lời này là ý tứ gì? Con ta trước nay luôn biết tự trọng”.
“Nhiều việc ta cũng không muốn nói, chỉ nói cho ngươi biết Hoàng đế hôm nay thượng triều bên gáy có dấu răng, thật không biết kẻ nào lớn mật, không nhiều lời nữa, cáo từ!”
Văn đại nhân tiêu sái xoay người bước đi, Đan lão gia há to miệng, tới nửa ngày còn chưa khép lại, tiểu tử kia chẳng lẽ thực sự làm như vậy?
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
10 chương
60 chương
76 chương
24 chương