Lưu Luyến Ngàn Năm
Chương 65 : Món quà tốt nhất
Em gái?
Harry nghe Gelanne nói, không thể tin mà mở to mắt.
Sao tới giờ cậu vẫn chưa nghe nói ba ba có một em gái nhỉ? Chuyện gì vậy?
Hơn nữa Harry tin mình theo Salazar tới gia tộc Slytherin một lần kia cũng không thấy cô gọi là em gái này.
“Regatta Slytherin mười năm trước gả tới gia tộc Gaunts, rất nhiều người nói vì cô ấy thì gia tộc Gaunts mới được gia tộc Slytherin chiếu cố. Vì cô là em gái tộc trưởng, nên gia tộc Slytherin mới có thể giúp đỡ gia tộc Gaunts, để gia tộc Gaunts từ một gia tộc nhỏ lên tới địa vị hiện giờ chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi, có địa vị hết sức quan trọng ở giới phù thủy. Nhưng cá nhân anh cho rằng cũng không thể bỏ qua việc gia chủ là người có năng lực.” Gelanne thấy Harry dường như rất ngạc nhiên về gia tộc Gaunts, liền đưa ra thêm một ít tin tức.
“Nhưng, em chưa từng nghe ba ba nhắc tới cô ấy.” Harry có chút nghi hoặc.
“Chủ nhiệm chắc là ít đề cập đến những chuyện như này, cùng lắm là khi hai người gặp mặt thì giới thiệu một chút.” Gelanne nhún vai nói.
Nghĩ tới tính cách Salazar, Harry có chút bất đắc dĩ gật gật đầu.
Nhưng Harry không ngờ Snape vốn không có hứng thú với việc này lại chen vào, “Ngài Slytherin có quan hệ như thế nào với cô em gái này?”
Gelanne nghĩ nghĩ, không hề gì nhún vai, “Với tính cách kia của chủ nhiệm, đối xử với mọi người không khác nhau, nhiều nhất chỉ là cố gắng thỏa mãn yêu cầu không tính là quá đáng của phu nhân Gaunts thôi. Đương nhiên, thầy cũng có thể coi hành vi này là một loại cưng chiều em gái, ngược lại phu nhân Gaunts lại rất sùng bái người anh trai này.”
“Nói thư thế nào?”
“Ừm… Thầy biết không, trong gia tộc Slytherin, địa vị của con gái cũng không cao, nó cũng không giống như gia tộc Black, chỉ cần có thực lực thì bạn có thể lấy một vị trí trong gia tộc. Vì phù thủy hắc ám gia tộc Slytherin rất nhiều nên họ cũng không hiếm phụ nữ tài giỏi cống hiến cho gia tộc. Mười mấy năm trước, Regatta đã từng được sắp xếp một mối hôn nhân, nhưng đó là vì trưởng lão muốn làm suy yếu thế lực của chủ nhiệm. Lúc ấy, không biết chủ nhiệm dùng phương pháp nào, dưới tình huống không hề kinh động tộc trưởng mà giải quyết chuyện này. Regatta cũng coi là người gần gũi với chủ nhiệm trong gia tộc, cô nhìn rõ chủ nhiệm trưởng thành, có một loại cảm giác tôn trọng.”
“Sev?” Harry kéo ống tay áo Snape, không rõ vì sao anh lại hỏi vậy.
Snape lắc đầu với cậu, ý bảo hiện tại chưa đến lúc để nói.
Harry có chút nghi hoặc mà gật gật đầu, hiểu được cũng chỉ có thể đợi hôn lễ chấm dứt mình mới biết được là chuyện gì.
Không biết Salazar nói những gì với Regatta, cô ta nhìn sang phía Harry, Harry cảm thấy, ánh mắt soi mói của cô làm cậu nổi cả da gà.
“Sev…” Harry kéo áo choàng Snape.
“Không sao.” Snape đặt tay sau lưng Harry nhẹ nhàng vỗ về, khẽ khàng an ủi cậu.
“Đây là con nuôi của anh?” Đã theo chỉ dẫn của Salazar đi vào vị trí gia tộc Gaunts, Regatta cau mày nhìn Harry, “Anh à, người kia thoạt nhìn không thích hợp với gia tộc chúng ta.”
“Ta biết.” Salazar thản nhiên nói.
“Nếu anh biết, vì sao còn không bỏ quyền kế thừa của nó?” Regatta khó có thể tin nhìn Salazar.
Con nuôi tộc trưởng cũng không có quyền kế thừa, nhưng đứa trẻ tộc trưởng có tên trong gia phả thì cậu ta liền có quyền kế thừa. Dù hiện tại rất nhiều người đoán Salazar sẽ không giao gia tộc cho một đứa con nuôi, nhưng quyền kế thừa này vẫn là một cái gai trong lòng mỗi người.
“Ta có ý của mình.” Salazar chỉ khẽ nói.
“Anh à…” Regatta có chút bất mãn với thái độ có lệ của Salazar.
“Em không cần quản việc này.” Salazar nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt kia làm lòng Regatta hoảng sợ.
Dường như cô còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt Salazar, Regatta cuối cùng vẫn không nói gì.
Cho tới nay anh trai đều có ý của mình, dù mình cho rằng chuyện xảy ra trước đây sẽ uy hiếp được anh trai, nhưng anh trai vẫn có thể tự giải quyết theo cách của mình.
Điều này làm cô có một loại cảm giác mình thực vô dụng.
Rõ ràng mình là người gần gũi anh trai nhất trong gia tộc, nhưng mỗi lần đều làm cô cảm thấy đối với anh trai mà nói mình không khác gì người xa lạ cả.
“Cậu dọa em ấy.” Sau khi nói xong với Regatta Salazar trở về bên Godric, Godric nhìn vẻ mặt Regatta, có chút bất đắc dĩ mà nói, “Tuy cậu không muốn em ấy lại bị liên lụy vào ân oán gia tộc, nhưng cũng đừng dọa em ấy như vậy.”
“Mình làm sao?” Đối với việc bị Godric nhìn thấu Salazar cũng không thèm để ý, ngược lại rất kỳ quái nhìn Godric, anh không cho là mình làm sai chỗ nào.
“A, được rồi, không có gì.” Godric nói nói, dù sao cũng không phải em gái anh.
Huống chi quả thật anh không hy vọng người khác tới chia sẻ lực chú ý của Salazar, có một Harry là đủ rồi.
Khi hôn lễ bắt đầu, mảnh sân náo nhiệt yên tĩnh lại, đối với hôn lễ của Dyers, người tới cũng không chắc là người muốn chúc phúc.
Càng nhiều người tới là vì “gia tộc” mới thành lập này.
Đây cũng không thể được cho là một gia tộc, ngay cả gia tộc bình thường cũng không được tính, nhiều nhất nó chỉ được coi là một gia đình.
Nói như vậy, một gia tộc, không chỉ có thành viên nhiều, tài chính khổng lồ, mà còn phải có gia tộc phụ thuộc.
Ở cả ba điểm, niên đại này ít nhất cũng phải có hai, mới có thể cấu thành một gia tộc.
Ví dụ như gia tộc Potter hiện tại.
Gia tộc này người rất thưa thớt, mấy đời tới nay vẫn luôn là con một, xuất hiện hai đứa trong một đời đã là tối đa, chớ nói chi là mơ mộng trên ba đứa.
Nhưng gia tộc phụ thuộc gia tộc này lại cực kỳ nhiều, sau khi nhóm phụ nữ gia tộc rời khỏi thì lại có thêm một gia tộc phụ thuộc vào gia tộc Potter. Như vậy ngoại trừ có tài chính khổng lồ thì đó chính là một nguyên nhân mà gia tộc Potter chiếm được một vị trí quan trọng ở giới phù thủy nước Anh.
Hay ví dụ như gia tộc Black.
Gia tộc này thủ đoạn tàn nhẫn mà còn nổi danh vì thành viên trong gia tộc am hiểu pháp thuật hắc ám. Gia tộc phụ thuộc gia tộc này cũng không nhiều, thậm chí còn chưa bằng một phần năm gia tộc Potter, nhưng gia tộc này thành viên đông đảo, vả lại thành viên gia tộc rất xuất sắc, có thành tựu lớn trên pháp thuật hắc ám.
Mà nhà mới của Dyers, cùng lắm chỉ là một gia đình giàu có.
Nhưng dưới sự đồng ý ngầm của Salazar, Dyers công khai tuyên bố thành lập gia tộc của mình.
Ở niên đại này, quan hệ giữa phù thủy và Veela không tồi, ít nhất ở niên đại này có rất nhiều phù thủy nguyện ý đi học tập ngôn ngữ của Veela.
Từ “Malfoy” đại biểu cho gia đình này, dù người ở đây vốn không biết, nhưng hiện tại có thể hiểu rõ mồn một.
Bọn họ chờ xem náo nhiệt.
Ở niên đại mà gia tộc đặt lợi ích cao nhất, một gia tộc lấy “gia đình” và “người nhà” thành lập nên, có năng lực tồn tại trong thời đại này bao lâu chứ?
Huống chi, cái gọi là “gia tộc” không có tài chính khổng lồ, chưa từng có nhiều thàh viên, thậm chí không có gia tộc phụ thuộc, dù mấy năm nay Dyers đạt được thành tích làm người ta chú ý nhưng thành tích này cùng lắm chỉ có thể làm anh đứng vững trong giới phù thủy. Nếu thật sự muốn gọi là đi theo gia tộc lớn kia thì rất nhiều người cho rằng, dù có Salazar Slytherin là chỗ dựa cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cái gọi là “gia tộc” này đến tột cùng có thể đi bao xa, nói thật, không có ai xem trọng.
Mà ngay cả Dyers cũng có chút lo lắng.
Ba ba tin tưởng năng lực của anh, tin anh có thể đi tốt trên con đường của mình, tin tưởng mình dù gặp suy sụp cũng có thể tự đứng lên, trên con đường anh trưởng thành, ba ba anh cho anh không gian phát huy vô hạn.
Có đôi khi Dyers cũng lo lắng, nếu mình làm người thất vọng thì mình nên làm gì chứ?
Thậm chí anh không dám nghĩ mình thất bại, không dám tưởng tượng thất vọng trên gương mặt ba ba.
Salazar đương nhiên biết con trai mình lo lắng, nhưng anh không thích hợp khuyên bảo người khác, đối với Dyers anh càng am hiểu dùng hành động để ủng hộ con trai mình chứ không phải mở miệng an ủi hay cổ vũ.
Đối với Dyers giấu sầu lo trong nụ cười, tuy Salazar đã hỏi Godric nên làm gì nhưng đối với đề nghị của Godric, thật sự anh không làm được.
“Thằng bé chỉ là thiếu tự tin, Sarah, cậu đi tìm thằng bé nói chuyện, an ủi thằng bé, chắc thằng bé sẽ không lo như vậy.” Đây là Godric đề nghị cho anh.
Nhưng Salazar thật sự không biết làm thế nào để “an ủi” con trai của mình.
Đối với đề nghị Godric “ba ba tin chắc con có thể làm được” trắng trợn kiểu này, Salazar cảm thấy anh không thể nói ra miệng được.
Để Godric nói còn tốt hơn anh.
“Cưng à, tuy mình và cậu đến với nhau thằng bé đã biết, nhưng ba ba thằng bé vẫn là cậu, mình đi không có hiệu quả.” Godric buông xuôi tay nói với anh.
Vì thế, trong khi hai người xô đẩy cậu tới mình đi, cho tới hôn lễ của Dyers ngày hôm nay, họ vẫn không thể tìm được cơ hội nói chuyện cùng Dyers.
Nhưng không lâu sau, họ biết họ không cần.
“Anh trai, em tặng quà cưới.” Harry và Snape đi tới trước mặt Dyers, đưa ra một gói quà tinh xảo, không to, chỉ lớn hơn bàn tay một chút.
“Cám ơn Harry.” Dyers mỉm cười nói lời cảm ơn.
“Anh à, nhớ nha, không có người ngoài mới được mở ra đó.” Harry thần bí nháy mắt máy cái với Dyers, “Bên trong chính là bí mật.”
“Nếu em nói vậy, anh càng muốn mở ra ngay bây giờ.” Dyers nhìn vẻ mặt Harry, bật cười nói.
“Ai ai ai, đừng, nếu hiện tại anh mở ra, em sẽ lấy lại, buổi tối mới đưa cho anh à.” Harry vội vàng ngăn cản anh.
“Được rồi, anh biết rồi.” Dyers buồn cười nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Harry, không khỏi càng thêm tò mò với thứ trong hộp.
Nhưng anh vẫn giữ lời hứa với Harry.
Đợi hôn lễ chấm dứt, anh mới cùng vợ mình mở ra gói quà Harry tặng.
“Đây là…”
Bên trong lộ ra một bức vẽ được cuộn tròn, trên đó vẽ một kiến trúc tòa nhà, Dyers cầm lên nhìn nhìn, phát hiện kiến trúc trên đó rất giống với nhà mình.
Hình ảnh cuối cùng là một hoa văn kỳ quái, nhưng Dyers nhận ra, đó là quyết định không lâu trước đó của anh, dù là ba ba anh cũng không biết, đó là huy hiệu nhà Malfoy.
“Đây là… biệt thự Malfoy?” Dyers có chút không dám tin mà nhìn kiến trúc quen thuộc mà xa lạ trong hình.
“Chồng à, anh xem.”
Madtyna cầm một tấm da dê đưa cho Dyers.
Chữ viết trên đó là của Harry, nhưng nội dung cũng vô cùng giống kiểu tự thuật: gia tộc Malfoy, ở thế kỷ XX trở thành một trong những gia tộc lâu đời nhất ở giới phù thủy nước Anh, gia tộc này chiếm một vị trí hết sức quan trọng…
Trên đó là chữ viết của Harry, đương nhiên, đó cũng không phải là Harry nhận thức về giới phù thủy niên đại kia, cậu nhận thức về Malfoy chính là: tự đại, kiêu ngạo, thậm chí tự kỷ, coi mái tóc mình quan trọng hơn bất cứ thứ gì, hơn nữa cực kỳ muốn ăn đòn.
Nội dung này là do Snape tự thuật, mà hình ảnh vẽ lại đó là đến từ ký ức của Snape.
Đương nhiên Harry có thể cho Snape lấy một đoạn ký ức ra làm quà tặng, dù sao kiến trúc trong bản vẽ cũng không thể so nổi với tận mắt nhìn thấy, nhưng Harry cảm thấy, cậu tự tay vẽ lại biệt thự Malfoy thì tốt hơn.
Dù Harry cũng không vẽ giỏi nhưng với bản vẽ xuyên thấu đơn giản thế này, Dyers như có thể nhìn thấy, nơi hiện tại của mình, sau khi mình mất đi, trải qua ngàn năm, huy hoàng sừng sững ở giới phù thủy, chiếm cứ địa vị không thể dao động.
“Harry, cám ơn em…”
Đây tuyệt đối là món quà tốt nhất đối với anh.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
46 chương
2 chương
92 chương
88 chương
84 chương
36 chương
19 chương