Lưu Luyến Ngàn Năm
Chương 44 : Trước khi đi
Roxanne chưa từng gặp Salazar chân chính, dù sao người chủ sự thực sự trong gia tộc Black là chú cô ta Cygnus chứ không phải cô ta.
Thực lực mạnh trong đám người cùng tuổi, hơn nữa được đàn ông các gia tộc yêu mến, cùng với vị trí được người khác cung kính làm cô ta không có khái niệm gì về “tộc trưởng Slytherin tàn khốc” mà nhiều người đã nói, hơn nữa là cảm thấy điều này chỉ là nghe nhầm đồn bậy. Vì thế tuy Cygnus cho cô ta làm việc cẩn thận nhưng vì gần đây dù chạm mặt Salazar cũng không có động tác lớn nào nên cô ta không quá để bụng với Salazar mạnh mẽ trong truyền thuyết.
Nhưng không ngờ hiện tại Salazar lại cho cô ta một loại cảm giác khủng bố, đó là sức mạnh không làm cô ta xem nhẹ, đang coi rẻ cô ta không biết lượng sức mình.
Đây là lần đầu tiên Roxanne thấy Salazar tức giận, một áp suất mà cô ta không thể nào bằng bao phủ cô ta làm cô ta không tự chủ mà run rẩy.
“Ông…” Roxanne run rẩy nhìn anh, vừa nãy Salazar tấn công làm cô ta lúc này không đứng lên nổi.
“Ta không phải sợ gia tộc Black.” Salazar nhìn cô ta từ trên xuống, đáy mắt khinh thường không hề che dấu, “Ta chỉ lười ra tay mà thôi.”
“…” Roxanne như muốn nói gì lại không thể phát ra dù chỉ một âm tiết.
“Động tác mấy ngày nay của cô ta đều thấy, vì không liên quan tới Harry nên ta mặc cô vô lễ,” Salazar thu hồi đũa phép của mình, nhưng pháp lực của anh vẫn đang tập trung trên tay, “Nhưng cô không nên nói Harry như vậy.”
“Haha,” Khi Roxanne có thể nói chuyện, cô ta vẫn không chú ý tới tình huống của mình, cô ta cho rằng cô ta an toàn, cho rằng Salazar cuối cùng không dám động tới cô ta, tuy cô ta nói chuyện cũng mang theo vài phần lo lắng, “Tất cả mọi người đều biết, chẳng lẽ không cho họ nói sao? Con nuôi của ông, đừng nói với tôi nó cao lớn cường tráng như bạn cùng lứa, ông giải thích như thế nào khi nó mười mấy tuổi đầu nhưng tư tưởng chỉ như trẻ con mấy tuổi chứ?”
“Ta không cần giải thích cho cô, tình huống của Harry rất tốt, có điều, cô đã nói con ta là tên ngốc, ta nghĩ, ta cũng không thể không báo lại cô cái gì.” Anh chậm rãi giơ tay lên.
Luồng sáng đỏ sáng lên từ đầu ngón tay anh, luồng sáng đỏ chói mắt làm người kia sinh ra cảm giác đó thật ra là máu.
“Ông muốn làm gì!” Roxanne rốt cuộc phát hiện không ổn, những tia sáng đỏ đó hóa thành một tia sáng thật nhỏ bắt đầu vờn quanh thân thể cô ta làm cô ta cảm thấy như có sức mạnh nào đó đánh sâu vào từng tế bào vậy.
“Ông…”
Đây là… lời nguyền!
“Ông hạ lời nguyền với tôi!”
“Yên tâm, sẽ không có thương tổn gì quá lớn cho cô,” Salazar thản nhiên nói, “Chỉ cho cô một cái cảnh cáo nho nhỏ thôi.”
Harry là con anh, không ai có thể bắt nạt thằng bé.
“Nên, cậu đã hạ lời nguyền trên người cô ta?” Sau khi Salazar “bận” xong trở về lễ đường, Godric nghe anh “trừng phạt” Roxanne, trừng mắt hỏi.
“Ừ.” Salazar cắt thịt bò trong đĩa, thản nhiên nói.
“Hahaha, đây tuyệt đối là trừng phạt vũ nhục nhất cho cô ta, Sarah, cậu thật sự là thiên tài!” Godric cười ngã vào vai Salazar, sau đó bị đối phương đẩy ra.
“A, nhưng có phải không công bằng với đứa nhỏ kia không?” Rowena cau mày nói.
“Lời nguyền có kỳ hạn, trước khi thằng bé đến trường sẽ cởi bỏ.” Salazar nói.
“Được rồi, nếu cậu kiên trì.” Rowena nhún nhún vai.
“Tốt lắm Nana, Sarah chỉ trừng phạt cô ta xíu thôi, ai bảo cô ta khinh thường người khác chứ.” Godric tùy tiện nói ủng hộ Salazar.
Lời nguyền Salazar đúng là làm nhóm giáo sư yêu thương bọn nhỏ cảm thấy bất đắc dĩ, mà ngay cả bản thân Salazar thật ra cũng chưa dùng qua lời nguyền kia, vì anh rất thích trẻ con, nếu có thể, anh hy vọng mỗi đứa trẻ đều có thể vui vẻ mà lớn lên.
Nhưng Roxanne không nên vũ nhục Harry.
Harry chỉ vì mất trí nhớ mà chỉ có thể nhớ lại chuyện khi còn bé, nên làm lòng thằng bé dừng lại ở lúc nhỏ, đợi khi Harry khôi phục ký ức sẽ tốt đẹp hơn, anh không thích người đàn bà kia nói con anh là tên ngốc.
Nếu cô ta nói vậy, thì anh sẽ khiến cho cô ta biết tên ngốc thật sự là gì.
Lời nguyền của Salazar cũng không nhằm vào Roxanne mà nó nhằm vào con của Roxanne, trước khi con Roxanne 11 tuổi, thằng bé hoặc cô bé đều sẽ là một đứa ngốc.
Đây là trừng phạt mà Salazar dành cho Roxanne vì vũ nhục Harry.
Đối với Roxanne quý tộc sinh ra mà nói, dù cô ta có lựa chọn rất lớn về bạn đời nhưng không tránh được khả năng lớn nhất là đám hỏi gia tộc.
Sinh ra một đứa ngốc, đối với Roxanne mà nói tuyệt đối là vũ nhục.
Vũ nhục này còn tàn nhẫn hơn cả vũ nhục bản thân cô ta.
Nếu với người khác, có lẽ anh sẽ không mềm lòng như vậy, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa còn là đứa trẻ chưa sinh ra, có lẽ về sau thằng bé sẽ có thành tựu rất lớn, có lẽ về sau sẽ trở thành một phù thủy vĩ đại?
Nên lời nguyền Salazar duy trì cùng lắm là khi đứa trẻ kia 11 tuổi, đương nhiên cũng không ngoại trừ đứa trẻ kia rất may mắn, căn bản không bị lời nguyền ảnh hưởng.
Mọi chuyện không biết thế nào, nhưng dù sao Salazar không muốn hại trẻ nhỏ.
Hơn nữa khi đứa trẻ kia 11 tuổi, có lẽ Ellis sẽ trở lại.
Dù thế nào, mặc dù là trừng phạt Roxanne, nhưng Godric biết bạn đời của mình sẽ không hại đứa trẻ kia.
Vì anh biết rõ bạn đời của mình, cường đại nhưng không cao ngạo, lạnh lùng nhưng không vô tình.
Sau bữa sáng, Snape dẫn Harry đến từ biệt.
“Cục cưng Harry, nhớ chơi vui vẻ nhé.” Godric cười sáng lạn, bẹo mặt Harry.
Tuy không rõ vì sao mình đi chơi nhưng đối phương còn vui hơn mình, Harry vẫn kỳ quái gật gật đầu.
“Nhớ chú ý an toàn.” Đi đến mấy nơi rừng rậm không phải quá an toàn, dù sao bản thân Salazar và Godric đã từng mất rất nhiều năm đi mạo hiểm ở các khu rừng, biết rất nhiều nơi mọc dược liệu quý hiếm đều nguy hiểm, “Tôi để Herpo theo hai người nhé.” Vậy anh mới yên tâm.
Tuy không muốn mang một con rắn phá hỏng không khí hai người nhưng Snape vẫn gật gật đầu.
Bản thân anh cũng là lần đầu tiên đến thế giới ngàn năm trước, không biết nhiều về thế giới này, dù sao Herpo cũng cùng Salazar qua rất nhiều nơi khác nhau, nên để Herpo đi theo thì an toàn hơn.
“Rừng rậm cũng không có đồ gì ăn được, hai người mang theo ít đồ đi, bỏ thêm thần chú giữ tươi dùng một tháng không vấn đề gì.” Rowena đau lòng nhìn cơ thể Harry nuôi thế nào cũng không mập, “Mà nói, hai người tới đó xem cũng không có gì không tốt, dì chỉ lo con không ăn quen mấy món dân dã thôi, nha…”
Tuy trong rừng có thể kiếm một ít món dân dã nhưng phải nướng hay đơn giản là nấu canh, nếu người lớn thì còn có thể chịu được, nhưng Harry còn trẻ tuổi sao có thể chịu được chứ?
Khi Rowena nói vậy rõ ràng quên bốn người họ 17 18 tuổi đã lưu lạc trên thế giới này, nhất là Godric và Salazar, sống qua trong rừng rậm nguy hiểm vài năm, trước khi Hogwarts thành lập, họ gần như đã coi những khu rừng đó thành nhà tạm thời.
“Con…” Như được mẹ quan tâm, làm trong lòng Harry từ từ ấm áp, lúc này cậu không nhớ rõ Molly nên tự nhiên coi Rowena thành người đầu tiên cho cậu tình thương của mẹ, cậu há miệng lại cảm thấy không biết nên nói gì, rồi cảm thấy mình muốn khóc.
Đó là ấm áp đến từ mẹ, khiến cậu cảm nhận lần đầu tiên mình được mẹ quan tâm.
Như là trước khi mình ra ngoài, mẹ dặn dò rất nhiều thứ.
Cậu đã từng thấy từ anh họ mình.
Dù anh họ chỉ đi học, tối sẽ trở về nhưng dì cậu lúc sáng ra cửa vẫn lải nhải không ngừng như anh họ mình sắp tới một nơi rất xa vậy.
Trước kia mình đứng chờ ở một bên nghe, cảm thấy đặc biệt dài dòng, hiện tại tự mình thể nghiệm lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Bên này, Harry còn đang cảm nhận ấm áp từ “tình thương của mẹ”, bên kia Salazar đã một mình gọi Snape sang một bên.
“Chuyện này tôi cảm thấy tôi cần trưng cầu ý thầy một lần.” Salazar ý bảo Snape ngồi trước mặt mình.
“Thưa ngài, ngài có ý gì?” Snape khó hiểu.
“Nếu không muốn Black tiếp tục làm phiền thầy, tôi có một cách, chỉ sợ thầy không thích.”
“Ừm?”
“Gia tộc có thể chống lại gia tộc Black không phải là không có, ngoài gia tộc phù thủy hắc ám thì bên bạch phù thủy, như gia tộc Potter, gia tộc Karas, gia tộc Thafeas, hay như gia tộc Prince.” Nói xong, Salazar còn nhìn thoáng qua sắc mặt Snape.
Trên mặt Snape cũng không có quá nhiều biểu tình, nhưng ánh mắt anh lại hơi trống rỗng, xem ra là theo thói quen dùng Bế quan Bí thuật.
“Thầy cần một gia tộc chống lưng.” Salazar thản nhiên nói, “Không chỉ là không để gia tộc Black tới gây rắc rối, quan trọng hơn là, tôi không muốn người khác nói thầy là vì biểu hiện nào đó mới khiến Harry ỷ lại thầy, thầy cần một thân phận có sức mạnh.”
“Ý ngài là…”
“Chi thứ gia tộc Prince, hoặc là gia tộc Prince vì nhìn trúng năng lực của thầy mà mượn sức thầy, bằng vào trình độ của thầy, bằng vào phong cách làm việc của gia tộc Prince, chúng ta có thể nghĩ ra rất nhiều lý do cho thầy xuất hiện quan hệ với gia tộc Prince. Nhưng, tôi biết thầy luôn có thái độ trốn được thì trốn với gia tộc Prince, nên tôi nghĩ, tôi cần trưng cầu ý kiến của thầy.”
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
46 chương
2 chương
92 chương
88 chương
84 chương
36 chương
19 chương