Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 39 : Khóc

Không ai rõ Harry tức giận sẽ như thế nào, cho dù khi còn bé cậu vô cùng ghét anh họ, thâm chí có thời gian bởi đánh nhau với đối phương nảy lên cảm xúc oán hận, nhưng do nguyên nhân nào đó, cậu không hề biểu lộ những suy nghĩ thể hiện tâm lý trả thù của trẻ nhỏ, như là: trả những gì mình phải hứng chịu lại cho Dudley, hoặc mách với giáo viên rằng Dudley lấy sách bài tập ra bên ngoài mặt. Rồi sau đó, sau khi cậu lớn lên, đến Hogwarts, cậu cũng ghét Malfoy, cậu đã từng nghĩ giật sạch mái tóc bạch kim của Malfoy xuống – toàn bộ trường cũng biết Malfoy coi mái tóc mình là sinh mệnh – hoặc là cắt trụi tóc cậu ta, nhưng sau rồi cũng không thực hiện. Nói đến nói đi, tuy Harry cùng họ có ma sát rất lớn, thậm chí là hy vọng cả đời này không cần gặp lại vì họ dường như gặp một lần sẽ đánh nhau một lần, dù là Dudley hay Malfoy. Nhưng họ vẫn cứ không bộc phát ý tưởng trong lòng ra – Harry tin chắc Malfoy cũng có rất nhiều ý nghĩ muốn đối phó cậu – nhưng Harry hiện tại sẽ không giống trước đây. Sau khi Snape dẫn Roxanne đi ngay trước mặt cậu, cậu cũng không bình tĩnh ngay lại được. “Tốt rồi Harry, đừng nóng giận.” Dyers nhìn Harry đang chơi đùa Dược mê muội, không biết khuyên nhủ thế nào. “Không được, em không thích cô ta.” Harry cắn môi dưới nói, thoạt nhìn tâm trạng cậu vô cùng xấu. Dyers chưa từng thấy cậu mất khống chế thế này, từ khi Harry mất trí nhớ đến nay, hoặc mang theo ánh mắt khiếp đảm trốn sau Snape hay Salazar, hoặc là dùng ánh mắt mới lạ nhìn sự việc chung quanh. Đây là lần đầu tiên Dyers thấy vẻ mặt phẫn hận của Harry, anh tin Harry thật sự bị Roxanne chọc giận. Nha… giáo sư Snape cũng không nói rõ cho Harry, để Harry hiểu lầm như vậy sao được? Dyers khe khẽ thở dài. Mà Harry trước mắt anh, như đang nghĩ đến điều gì, kêu, [Herpo!] Herpo mất gần mười phút mới tới trước mặt Harry, [Harry, làm sao vậy?] [Herpo, có thể giúp tao một chuyện không?] Harry nhìn Herpo hỏi. [Ừ? Muốn tôi giúp gì?] Herpo bò đến bên chân Harry hỏi. [Cái người phụ nữ đáng ghét kia.] Harry nói, [Cái người phụ nữ cả ngày ở cạnh Sev ấy, giúp tao theo dõi cô ta, nhìn xem lịch sinh hoạt và nghỉ ngơi của cô ta.] [Đại tiểu thư nhà Black sao?] Herpo có hơi kinh ngạc hỏi. Không chỉ chủ nhân bảo nó giám sát người nhà Black, hiện tại ngay cả Harry cũng tìm nó đi giám thị người phụ nữ kia, sao cha con nhà này lại phòng bị người phụ nữ kia đến vậy? [Ừ,] Harry gật đầu thật mạnh, [Quy luật cô ta làm việc và nghỉ ngơi là thế nào, giúp tao chú ý cái này, nhưng mày phải cẩn thận đừng cho cô ta phát hiện ra.] [Được rồi, nếu là cậu yêu cầu.] Herpo liếm liếm ngón tay Harry, [Chờ tin của tôi đi.] Herpo nói xong liền đi xa, Harry chờ nó đi xa lại tiếp tục chơi đùa độc dược của mình. Dyers nhìn Harry vứt huỳnh thảo vào dụng cụ rồi giã thật mạnh, thoạt nhìn có hận thù sâu nặng với huỳnh thảo, không vắt đến giọt cuối cùng sẽ không thôi, anh run lên vì động tác hung ác của Harry, lập tức hỏi, “Harry, em để Herpo đi giám thị Roxanne Black làm gì?” Tuy ba ba cũng bảo Herpo giám sát cô ta. Đương nhiên anh không nói những lời này ra rồi. “Em cần biết hành tung của Roxanne. Chuẩn xác, ổn định,” Harry đổ chất lỏng của huỳnh thảo trong dụng cụ ra, để vào cái vạc đã tắt lửa trước đó – Dyers không biết đến tột cùng cậu điều chế độc dược gì – sau đó anh thấy nước vốn trong suốt khi chất lỏng huỳnh thảo được rót vào nháy mắt biến thành màu xanh lục đặc sệt, mà một vạc đầy lập tức giảm chưa đến một phần ba. Quan trọng  nhất là độc dược đã làm lạnh lúc này lại sôi trào như vừa mới đun, ngay cả bản thân anh cũng không tự chủ nuốt nước miếng, lui về sau một bước. Merlin phù hộ vị tiểu thư xinh đẹp kia! Dyers cầu nguyện trong lòng. Chờ Snape phát hiện mình không thấy Harry đã là hai ngày sau. Harry không hề chạy tới bên anh như trước, thậm chí bình thường Snape cũng ít khi thấy Harry, dường như Harry còn bận hơn cả mình. Anh nhíu nhíu mày, nhưng anh cũng chỉ cho rằng tính tình trẻ con của Harry lại tái phát, chạy tìm một đám trẻ con chơi đùa rồi, nên bản thân anh cũng không để ý nhiều. Dù sao mấy ngày này mình không thể để ý tới cậu, đứa nhỏ kia tức giận anh không chạy tới bên anh là chuyện rất bình thường đúng không? Nên Snape ngược lại không cố ý hỏi rốt cuộc Harry bị làm sao. Chờ tính tình của Harry đi qua, đại khái không còn chuyện gì nữa. Snape an ủi mình như vậy. Nhưng thật sự Snape nghĩ quá đơn giản, dù ngàn năm sau kia cũng vậy, nếu Harry phát sinh mâu thuẫn cùng bạn học, đúng là qua mấy ngày liền tốt nhưng tình huống hiện tại là ngay cả Snape cũng không chú ý tới. Tại ngày thứ ba, sau khi trên người Roxanne xảy ra sự cố lớn nhỏ, Snape rốt cuộc mới phát hiện không thích hợp. Không phải bữa sáng ăn cái gì làm cả người biến sắc thì một số thời điểm trên người lộ ra đặc thù tương tự với động vật, ví dụ như lông chim, ví dụ như đuôi. Dù sao bắt đầu ngày thứ ba, bên Roxanne sự cố chồng chất, Snape đương nhiên biết là kiệt tác của ai. Không chỉ ngàn năm sau anh đã thấy qua mấy thứ này – trước khi họ tới đây, đôi song sinh đã triển lãm mấy thứ này một phần – chỉ cần là gần đây trình độ độc dược đề cao mà Harry làm ra đủ loại chuyện cũng khiến Snape hiểu được đang xảy ra chuyện gì. Phải biết bằng vào địa vị của Roxanne trong gia tộc Black, nếu thật sự để cô ta biết được Harry đang chỉnh cô ta, vậy dù gia tộc Slytherin che chở Harry, nhưng đối với Harry mà nói cũng sinh ra rắc rối không nhỏ. Huống chi có ít nhất hai phần ba người trong gia tộc Slytherin hy vọng Harry biến mất, dù sao họ không cho phép bất kỳ người ngoài nào đến cướp vị trí tộc trưởng, nên Harry nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nhưng thực hiển nhiên Harry đang nổi nóng cũng không hiểu đạo lý này, hiện tại đầu óc đều đang ngập tràn chán ghét với người kia, mà cậu căn bản không nghĩ ra cách tốt hơn nào khác, chỉ có thể dùng phương pháp trong mắt người khác thì vô cùng ác liệt và ấu trĩ mà xả giận. Cậu để Herpo đi điều tra thói quen làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày của Roxanne, như vậy cậu mới có thể chuẩn xác mà làm gì đó với thức ăn và đường đi của cô ta bảo đảm không ai tới người khác. Chiều tối, vì ban ngày đủ loại sự cố làm Roxanne tức giận không thôi, nên cô ta lựa chọn đi tới hồ Đen dạo bước muốn để tâm trạng đỡ hơn. Nhưng ngay khi cô ta vừa mới tới bờ hồ, nước hồ Đen bỗng nhiên xuất hiện dao động kỳ quái. Cô ta còn chưa kịp phản ứng đã bị người cá từ hồ Đen nhảy lên kéo xuống đáy hồ. Rối loạn bên cạnh hồ Đen gây sự chú ý tới các học trò đang ở dần đấy, lập tức có không ít học sinh năm trên lần lượt nhảy vào hồ hòng kéo Roxanne về. Mà bên kia, Snape hiếm khi không đi cùng Roxanne thực ra cách sau cô ta không xa, nhưng anh không nhảy xuống khi cô ta rơi vào, anh biết rõ Roxanne không gặp nguy hiểm. Trên người cô ta có hơi thở độc dược làm người cá cho rằng cô ta là đồng loại mới kéo cô ta xuống, nhưng độc dược đó một khi dính nước sẽ biến mất, đến lúc đó người cá sẽ buông tay thậm chí đưa cô ta lên bờ. Nên Snape cũng không lo lắng Roxanne bị nguy hiểm gì, sở dĩ anh đi theo sau Roxanne là vì ngăn chặn tên nhóc nào đó. Quả nhiên, cách đó không xa anh thấy được Harry. Tên nhóc kia đang cười trộm vì mình thành công. Harry không có ý hại Roxanne, chỉ là muốn chỉnh đối phương mà thôi, Snape biết rõ tính của Harry, trừ khi thật sự làm cậu nguy hiểm tới tính mạng nếu không Harry sẽ không muốn mạng của ai, Harry hiện tại chỉ muốn cho cô ta trở nên chật vật một chút. Nhưng Snape lại vì hành động của Harry mà không khỏi giận dữ. Tên nhóc này có biết hành động hôm nay của mình có thể sẽ đưa rắc rối gì cho bản thân hay không? Roxanne không phải kẻ ngốc, dù không có chứng cớ cô ta cũng có thể đoán được là ai biến cô ta thành như vậy. Đến lúc đó, rắc rối sẽ liên tiếp đến bên Harry. “Tiểu thư người cá nên trở lại hồ Đen sống chung với đồng loại mình đi…” Bên này, Harry nhìn “kiệt tác” của mình, vui vẻ thì thào. Mấy ngày nay chuẩn bị đều vì xui xẻo hôm nay của Roxanne, khi thấy cô ta chật vật lên bờ, cậu cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều. Nhưng ngay khi cậu chưa nói xong những lời này, giọng nói Snape lạnh lùng đột nhiên truyền đến từ sau lưng. “Vậy, có phải ta cũng nên đuổi trò về hang quỷ khổng lồ, cho trò ở chung với đám quỷ đó hay không?” Harry xoay người, phát hiện không biết khi nào Snape đã xuất hiện phía sau mình, mà còn lạnh băng nhìn cậu. “Sev…” Cậu khẽ nói nhìn đối phương. “Hửm? Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không sao lại làm chuyện ngu xuẩn thế này?” Snape đè thấp giọng,  khiến giọng anh càng thêm lạnh băng. Harry nhìn Snape xa lạ như vậy, lạnh lùng, không hề ôn hòa. Không biết tại sao, giận dỗi xông ra từ đáy lòng, cậu “oa” mà khóc lên, sau đó xoay người chạy. “Harry!” Snape giật mình, không ngờ Harry sẽ dao động cảm xúc lớn vậy, trong nhất thời cũng không thể tức giận, vội vàng đuổi theo.