Lưu Luyến Ngàn Năm
Chương 11 : Hogsmeade bị tấn công
Hơn hai tháng sau khi Harry và Snape đi vào thế giới này, cuộc sống của họ rốt cuộc bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Snape đã đọc xong sách giáo khoa độc dược bảy năm học rồi kết hợp những thứ mình muốn dạy những tên nhóc con ở trường học tạm đưa ra kế hoạch học tập của mình, cố gắng bảo đảm chỉ thay đổi một ít kiến thức muốn dạy so với sách giáo khoa. Đương nhiên, thời kỳ này thì cuộc thi của phù thủy không phải do Bộ Pháp thuật ra đề, Hogwarts thành lập thì Bộ Pháp thuật vẫn chưa thấy bóng dáng, cho nên anh cũng không lo lắng cuộc thi năm thứ năm và năm thứ bảy.
Cuộc thi tốt nghiệp Hogwarts là do bốn nhà sáng lập ra đề, vì thế anh thay đổi lớp độc dược, khi thi cuối kỳ sẽ được ngài Gryffindor suy xét mà còn tiến thêm một bước cải tiến đề thi – đương nhiên, dựa theo trình độ bận rộn của ngài Gryffindor thì anh dự tính người ra đề thi kỳ này sẽ là anh.
Cho nên đồng thời khi vừa dạy Snape cũng bắt đầu suy xét đề thi các năm, dựa theo cách ở chung với ngài Gryffindor thì người này nhất định là loại người nghĩ gì thì làm nấy, ít nhất, khi ở trường học ngài ấy không phải là trưởng tộc tâm cơ thâm trầm kia.
Vì phòng ngừa đến lúc gần thi đối phương cho anh một câu, “Nha nha, Severus, nếu kỳ này đều do anh dạy bọn nhỏ, vậy đề thi kỳ này do anh đưa ra không phải tốt lắm sao, anh cũng khá rõ bọn nhỏ học tới trình độ nào mà đúng không?”
Cho nên, anh vẫn chuẩn bị chu đáo thì tốt hơn.
Mà tương tự, Harry cũng đã quen đi học, phải nói cậu đã học ở Hogwarts năm năm, sau khi tới đây cũng chỉ nghe giảng một tháng, rồi nghỉ ngơi không phải tốt lắm sao.
Đương nhiên, học tập tiếng Anh cổ gì đó, vẫn tốn một phần công sức của anh, nhưng hiện tại với chuyện gì cũng cảm thấy chơi rất tốt, Harry đều cảm thấy tò mò mà nói đây căn bản không phải là nan đề.
Khi Hermione giám sát họ học tập đã từng nói Ron và Harry cũng không ngốc, nhưng chỉ là lười trên việc học mà thôi, chỉ cần Harry và Ron hạ quyết tâm muốn học tập thì đuổi kịp Hermione tuyệt đối không là vấn đề.
Cho nên Snape kinh ngạc phát hiện, Harry không hề có trụ cột gì về tiếng Anh cổ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhanh chóng nắm giữ cách đọc và viết, thậm chí chỉ cần cho cậu thêm chút thời gian thì cậu hoàn toàn có thể dung nhập thời đại này.
Khi một đứa nhỏ được khắp nơi cưng chiều liền đặt biệt dễ dàng nuôi ra một chút tính tình nhỏ, hiện tại Harry tâm trí tiếp cận trẻ con cũng không ngoại lệ.
Đến từ sự cưng chiều của Salazar và Dyers khiến Harry càng thích làm nũng, ban đầu những hành vi đó đã bị Dyers và Snape đảo ngược, nhưng đôi khi, đối với người khác quan tâm vô điều kiện vẫn hơi hoảng sợ dường như không thể tin được mình có thể được quan tâm đến vậy, nhưng vì Salazar dung túng, cậu cũng bắt đầu tiếp nhận vô điều kiện rồi.
Về phần tính tình nhỏ của Harry thì… đứa bé này dù gì cũng là Gryffindor, tuy rằng có lẽ cậu cũng không bốc đồng như Snape cho là vậy, nhưng gì thì gì cũng không thể hy vọng xa vời cậu sẽ yên tĩnh lại.
Hơn hai tháng sau, đối với việc đi học cả ngày và huấn luyện sau tan học, Harry nói chung không chịu nổi, sẽ nhàm chán.
Đương nhiên, phương thức biểu đạt của cậu không phải duỗi thắt lưng một cái lớn tiếng gào, mà dùng ánh mắt vô cùng phiền muộn nhìn nhìn Snape, lại nhìn nhìn bên ngoài, rồi mới thở dài.
Đúng vậy, đi theo Slytherin lâu, người kia bắt đầu học được phương thức trả thù.
Sư tử bắt đầu phủ thêm da rắn?
Thật tốt!
Snape giật giật khóe miệng nhìn con rắn giả trang u buồn, thật sự không biết nên nói gì.
“Harry chán sao?” Ngược lại, Dyers ở một bên nhìn xem chân thành, anh sờ sờ đầu Harry, “Giáo sư Snape, bình thường Harry ở trong trường ngoại trừ đi học thì sẽ làm gì?” Từ khi Snape bắt đầu dạy độc dược, Dyers dù ở ngoài cũng gọi anh như vậy.
Snape nghĩ nghĩ, chuyện mỗi ngày phải làm ở Hogwarts thật sự rất ít, tên nhóc này thường xuyên làm nhiều nhất là “Hoặc đấu Quidditch hoặc huấn luyện Quidditch,” Snape đen mặt nói, “Trò ấy thích nhất là thể thao chết tiệt này.” Tóm lại chính là không thoát khỏi liên quan tới Quidditch.
Chính xác mà nói, Harry thích bay lượn, cậu thích cái cảm giác mà bay lượn cho mình, cái loại kích thích và tự do là cảm giác cậu thích nhất, nhưng ngoại trừ Hermione và Ron thì không ai biết chuyện này cả, tất cả mọi người đều cho rằng cậu thích Quidditch.
Dyers có hơi mất tự nhiên chớp mắt mấy cái, anh có thể nói là đồng ý với lời của giáo sư Snape sao?
Cho dù ba anh thường xuyên bị giáo sư Gryffindor kéo đi chơi loại thể thao này, dù ba anh chơi rất tốt, nhưng ai nói chỉ cần ba chơi giỏi thì con cũng chơi giỏi chứ hả?
Anh Dyers không phải không thích loại thể thao này sao?
“E hèm,” Anh ho nhẹ một tiếng, “Có lẽ giáo sư thầy có thể mang theo Harry ra ngoài đi dạo, Harry cần phải tăng thêm một ít đồ vật sinh hoạt mình thích.”
Harry bọn họ tới rất đột nhiên, quần áo gì đó đều do ba chuẩn bị, cũng không biết được Harry có thích không, nếu mà chán thì để cậu nhóc đi ra ngoài mua ít đồ vật nhân tiện hít thở không khí không phải tốt lắm sao?
“Người của Giáo Hội mấy ngày trước đã lui lại, thoạt nhìn chắc là giáo sư Gryffindor phản kích, hai người đi Hogsmeade hẳn là không có việc gì, làng ấy rất an toàn.”
Ngàn năm sau sở dĩ bọn nhỏ khi cuối tuần tới Hogsmeade vì Hogsmeade là ngôi làng toàn là phù thủy, mà ngàn năm trước, nó thay thế cho Hẻm Xéo, trở thành nơi buôn bán tập trung của nhóm phù thủy.
Niên đại này, Hogsmeade là nơi tập trung phù thủy che dấu tốt nhất ngoài Hogwarts.
Harry nghe vậy, chờ mong nhìn Snape.
Ánh mắt Snape lóe lóe, không mở miệng, khẽ hừ một tiếng, không phản đối, vì thế cam chịu đáp ứng Harry.
Harry hoan hô một tiếng, ôm cổ Snape.
“Nhóc con, mau buông tay cho ta!” Một câu nói kia chỉ dùng tiếng Anh hiện đại, cho nên Dyers không hiểu.
Harry không bỏ tay, mà vẻ mặt chờ mong nhìn anh, “Sev Sev, khi nào thì chúng ta đi ra ngoài?” Harry không phải muốn ra ngoài mua đồ, cậu chỉ là muốn đi ra ngoài xem thôi, đương nhiên, có Snape đi cùng là một chuyện khiến Harry vui vẻ.
“Buổi chiều ta không có lớp.” Anh xác định thời gian, sau đó không nhìn lại ánh mắt đã tràn ngập ý cười mười phần, kéo cậu xuống, bước đi, như vậy… thấy thế nào cũng khiến người ta cảm thấy có hơi chật vật.
Dyers cười khẽ đứng lên, mà tiếng cười khẽ này lại làm Snape đi càng nhanh.
Chết tiệt, anh đã bắt đầu phát hiện không được bình thường. Trong khoảng thời gian này, mỗi lên tên nhóc kia dùng ánh mắt đó nhìn mình, đáy lòng anh mạnh mẽ xuất hiện một loại tình cảm không dính tí nào tới ‘áy náy’. Dường như, trong lúc ở cạnh nhau này, khi tên nhóc con thăm dò ý mình mà dùng ánh mắt đó, sự áy náy ngay từ đầu của mình đã biến thành không biết làm thế nào lúc hiện giờ.
Mình không phải, đã càng ngày càng dung túng cậu nhóc đó chứ?
Buổi chiều, Snape mang theo Harry đi tới Hogsmeade trước, quả thật Harry phải cần thêm chút quần áo, gần đây tuyết đã bắt đầu rơi, Harry cần một ít quần áo giữ ấm. Dù sao cũng không thể thường xuyên dùng thần chú giữ ấm được.
Harry vui vẻ cũng không phải được mua đồ mới mà cậu càng ngạc nhiên vì phong cảnh mới mẻ và tập tính của mọi người.
Hành động Snape rất nhanh, anh tuyệt đối không cho phép Harry lãng phí thời gian của mình, cho nên rất nhiều đồ vật đều do anh mua giúp Harry, vô cùng nhanh chóng.
Harry chỉ là nhìn những thứ mới mẻ chung quanh, hoàn toàn không hề để bụng chuyện Snape mua giúp đồ cho cậu.
Hơn một tiếng sau, Snape bắt lấy Harry, quyết định chạy lấy người.
Nhưng vận may của Kẻ Được Chọn nói thật không phải tốt, tai nạn gần như cũng đi cùng cậu tới ngàn năm trước, cho dù những tai nạn này lắng đọng tới gần hai tháng nhưng cũng không có nghĩa là chúng biến mất.
Hogsmeade vốn là một làng nhỏ rất an toàn, nhưng an toàn không có nghĩa là nó không bị Giáo Hội tìm thấy, dù sao nơi này mỗi ngày đều có phù thủy ra ra vào vào, cho nên phòng ngự ở đây cũng không thể nghiêm mật như Hogwarts, và vì thế cũng không phải không có khả năng bị tìm được.
Trong thời gian ngắn Giáo Hội luôn luôn phát động tấn công ở Hogwarts, cho dù vì Godric ra tay làm họ không thể không lui lại nhưng Giáo Hội giảo hoạt không thể không để lại vài người ở chung quanh.
Mục đích của họ chính là muốn nhìn chăm chú những phù thủy đi ra từ Hogwarts.
Vì thế vốn tưởng rằng người của Giáo Hội đã lui lại mà Snape dẫn Harry ra ngoài giải sầu cộng thêm mua đồ tự nhiên trở thành mục tiêu của những người âm thầm đó.
Tuy Snape có thể cảnh giác người và vật chung quanh, nhưng vì anh không quen thuộc thủ đoạn của đám người ngàn năm trước khi theo dõi cho nên lần này anh coi như tính sai.
Hai người vừa mới đi ra từ làng nhỏ, Snape đang muốn dẫn Harry độn thổ đến cửa trường Hogwarts, lại ngay một giây đó cảm nhận được không ổn.
Chết tiệt.
Snape rút đũa phép bản thân sau đó kéo Harry ra phía sau mình.
“Sev?” Harry không rõ nên kéo áo chùng Snape.
“Đừng lên tiếng, ngoan ngoãn đợi.” Snape không muốn dọa Harry nhưng anh biết hiện tại người mình đang căng thẳng chính mình không thể có giọng điệu tốt được, dù anh đã cố gắng nhẹ giọng.
Có người đi ra từ một cây cột lớn, họ khoác áo chùng đen, mang theo mũ trùm đầu khiến người ta không thấy rõ bộ dáng của họ.
Snape chỉ nhìn thoáng qua đã biết vì sao họ làm như vậy.
Trên mặt áo chùng đen đó đều là ma văn.
Thoạt nhìn phải là tác dụng của ma văn đó, che dấu pháp lực của họ, áo chùng màu đen làm Snape không thể phân biệt được ma văn của họ nhưng Snape đoán sở dĩ anh không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương chắc chắn là do tác dụng của những ma văn này.
Quả nhiên, ở niên đại này, anh không nên phớt lờ.
Đối phương dường như niệm một câu gì đó, Snape chợt cảm thấy trái tim mình gần như nảy lên trên cổ họng, anh kéo Harry trốn sang một bên.
Một thần chú đánh vào nơi họ vừa mới đứng, khiến cỏ dưới lòng bàn chân họ mất đi sức sống.
Pháp thuật hắc ám cao cấp!
Snape nhất thời liền đoán được dưới đáy lòng, anh nhớ tới hành vi của Giáo Hội, đáy lòng hừ lạnh.
Rõ ràng nói phù thủy là độc ác nhất, nhưng xem chúng làm gì đây, không phải chúng tìm phù thủy giúp chúng sao!
Làm sao bây giờ.
Snape giữ chặt Harry ở phía sau mình.
Potter không thể có việc, chính mình còn phải đưa nhóc con này trở về ngàn năm sau, anh không để nhóc này chết được!
“Buông tay chịu trói đi, chủ nhân vĩ đại sẽ tha thứ tội nghiệt của các ngươi.” Phù thủy vừa mới rút đũa phép ra khẽ nói, “Đừng đối nghịch cùng chủ nhân, nếu không các ngươi sẽ không được cứu chuộc.”
Snape hừ lạnh một tiếng, không nói gì, mà giơ đũa phép mình lên cao.
Anh tưởng anh biết rõ đối phương muốn làm gì.
Mỗi một học trò Hogwarts đều quan trọng, nếu có học trò gặp chuyện không may, như vậy bốn nhà sáng lập sẽ không mặc kệ. Mà hiện tại, chính là lúc ngài Godric dẫn theo phù thủy giới pháp thuật tạo áp lực với Giáo Hội, nếu có học trò rơi vào tay bọn chúng, vậy hành động lần này của ngài Gryffindor nhất định sẽ thất bại.
Cho nên anh và Harry không thể có chuyện được.
Dù là vì chiến tranh Hogwarts, hay là vì tên nhóc con này.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
46 chương
2 chương
92 chương
88 chương
84 chương
36 chương
19 chương