Rốt cuộc cũng đến giờ tan tầm, Trương Tiểu Mạn chậm rãi thu dọn đồ đạc, rồi chầm chậm đi xuống lầu, trong tiềm thức, cô đang đợi người ở tầng 22 tan tầm ... Chờ đợi hồi lâu rốt cuộc đứng ở ngoài cổng lớn Trương Tiểu Mạn cũng nhìn thấy đoàn người tiến ra, đi đầu là Lãnh Nghị, vẫn là vẻ lạnh lùng xa cách thường thấy, ánh mắt vẫn sắc bén bức người, hắn đang sải những bước dài đi ra khỏi tòa nhà ... Sau lưng Lãnh Nghị là Ngãi Mỹ đang vội vàng đuổi theo cùng một đám vệ sĩ áo đen, quả nhiên là không nhìn thấy Lâm Y! Nhìn đoàn người lên xe rời đi, Trương Tiểu Mạn rơi vào trầm tư sau đó lục tìm điện thoại, bắt đầu ấn phím gọi Lâm Y ... Lúc này Lâm Y đang ở trong bếp, dưới sự giúp đỡ của má Ngô cộng thêm quyển sách dạy nấu ăn, cô đang nấu canh, chợt nghe điện thoại reo lên, Lâm Y vội chạy đến đón nghe. Lâm Y, bạn ở đâu vậy? Hôm nay sao không đi làm? Điện thoại vừa thông, đầu bên kia đã vọng đến giọng sốt ruột của Trương Tiểu Mạn. Mình ... mình đang ở nhà, hôm nay thấy không khỏe nên xin phép nghỉ một ngày! Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, Sao vậy? Sốt ruột như thế làm gì? Làm mình sợ muốn chết! Bạn ... bạn ... sao lại không khỏe? Đầu bên kia rõ ràng Tiểu Mạn càng thêm khẩn trương, liệu có phải là phản ứng có thai thời kỳ đầu không? Lâm Y, con riêng là không thể sinh đâu! Chỉ là không khỏe thôi ... Lâm Y bị Trương Tiểu Mạn làm cho như rơi vào sương mù, chỉ giải thích đơn giản, Hôm qua mình đi học cưỡi ngựa, mệt quá, eo mỏi lưng đau cho nên ... Cô bỏ qua nguyên nhân chính là mình eo mỏi lưng đau tối qua. Chỉ là cưỡi ngựa mệt thôi phải không? Thật sự không có chuyện gì khác chứ? Tiểu Mạn thở phào một hơi thật dài, xem đó, A Lan, Văn Di mấy người đó toàn là đồn bậy đồn bạ thôi. Đương nhiên ... phải rồi! Lâm Y mặt nóng lên, Tiểu Mạn này hôm nay làm sao vậy chứ? Cho dù biết rõ là làm những chuyện này cũng không cần phải truy hỏi rõ ràng như vậy chứ?! Vậy ngày mai bạn có đi làm không? Đầu bên kia giọng Trương Tiểu Mạn đã hòa hoãn không ít, lại hỏi tiếp. Đương nhiên là có rồi ... mình chỉ xin nghỉ một ngày thôi mà! Tiểu Mạn, bạn sao vậy? Lâm Y cười cười. Vậy thì tốt rồi ... ừ, không có gì, mình cũng đi về đây, tạm biệt! Đầu bên kia Trương Tiểu Mạn nhẹ nhõm ngắt điện thoại. Lâm Y buông điện thoại xuống, lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa mà chạy vội vào bếp xem nồi canh của cô đến đâu rồi ... Hai chiếc xe dừng lại nơi cổng chính căn biệt thự, Lãnh Nghị bước xuống xe, đi vội vào nhà, hắn không đợi được muốn nhìn xem cô gái ở nhà một mình thế nào. Vừa vào cửa, Lãnh Nghị thoáng dừng bước chân, đôi mắt đen sắc bén quét một vòng quanh phòng khách rộng lớn, không có ai, hắn vội sải bước đến cầu thang, vừa định bước lên ... Thiếu gia, Lâm tiểu thư đang ở trong bếp! Quản gia Trần Thế đứng gần đó mỉm cười nhắc nhở, ông quá hiểu Lãnh Nghị! Quả nhiên Lãnh Nghị ngừng ngay bước chân, ánh mắt ngời sáng nhìn về phía phòng bếp, khóe môi nhẹ câu lên, vội rảo bước về hướng đó. Trần Thế cũng bước theo Lãnh Nghị, ông mỉm cười: Lâm tiểu thư bận rộn suốt cả buổi chiều rồi ... Thân hình cao lớn của Lãnh Nghị rất nhanh đã xuất hiện nơi cửa phòng bếp, hắn nhìn Lâm Y đang mặc một chiếc tạp dề rất đáng yêu, mái tóc dài được kẹp cao sau ót bằng một chiếc kẹp lớn, bên bàn bếp còn có một quyển sách dạy nấu ăn đầy màu sắc, trong bếp thoang thoảng mùi thơm quyến rũ của thức ăn ... Lúc này Lâm Y đang đứng trước bếp, tay cầm một chiếc sạn, tay chân luống cuống xào nấu gì đó, má Ngô thì đứng bên cạnh, không ngừng chỉ bảo ... máy hút khí siêu mạnh đang chạy rì rì, hai người phụ nữ đứng ở bếp hoàn toàn không phát hiện Lãnh Nghị đang đứng ở cửa. Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hắn chậm rãi đi về phía cô gái đang đứng nơi bếp, đứng sau lưng cô hắn nhìn với qua vai cô xem trong nồi đang nấu món gì. Thiếu gia! Má Ngô là người đầu tiên phát hiện ra Lãnh Nghị, bà giật mình vội lùi lại nhìn Lãnh Nghị khom lưng chào, trên mặt rõ ràng có vẻ hoảng hốt. Lâm Y nghe tiếng vội xoay người lại, trong đôi mắt đen láy đầy vẻ vui mừng, khóe môi câu lên một nụ cười, Nghị ... anh về từ lúc nào? Lời vừa nói dứt cô đã vội xoay người lại, xào tiếp thức ăn trong chảo, vội đến nỗi không kịp liếc nhìn người đàn ông một cái. Vừa mới! Giọng Lãnh Nghị thật nhu hòa, Sao bỗng dưng lại muốn nấu ăn? Ân ... Em muốn nấu cho anh ăn ... Giọng cô gái nói líu ríu. Đáy mắt Lãnh Nghị tràn đầy ngọt ngào và tình ý, hắn cúi đàu nhìn mái tóc mượt mà của cô gái, ánh mắt ngời sáng, sự vui vẻ trong mắt có thể thấy rất rõ ràng. Trần Thế ở phía sau lẳng lặng ra hiệu cho má Ngô, bà hiểu ngay ý ông, vội nói nhỏ với Lâm Y: Lâm tiểu thư, món này cho thêm chút nước xào chút nữa là xong rồi ... tôi đi ra ngoài dọn bàn trước, được không? Ừ, bà đi đi, tôi biết rồi! Lâm Y dù bận bịu vẫn không quên xoay người nhìn má Ngô mỉm cười, vẫn tiếp tục động tác trên tay. Trần Thế cùng má Ngô rón rén rời khỏi bếp ... Cánh tay Lãnh Nghị vòng qua thắt lưng mảnh khảnh của cô gái ... Nhất thời mất đi tự do, động tác trên tay cũng vì thế mà bị hạn chế, cô hơi dừng lại, đáy mắt dâng lên ý cười, giọng yêu kiều: Anh ôm em như vậy em không xào được ... thức ăn không ngon đừng có trách em! Không trách! Giọng người đàn ông thật nhu hòa, đáy mắt ý cười thật rõ ràng, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc cô gái, hơi thở ấm áp vây phủ quanh cô, Chỉ cần là món em nấu đều ngon cả! Thật sao? Vậy anh phải ăn nhiều một chút! Cô gái cười nói. Ừ, anh món nào em nấu anh cũng ăn hết ... Người đàn ông càng siết chặt eo cô gái hơn. Cô gái mỉm cười, đổ thêm chút nước vào chảo, đậy nắp rồi buông sạn xuống, lúc này mới xoay người dụi mặt vào ngực người đàn ông rồi như không kìm lòng được nhón chân lên, đôi môi mềm mại lướt trên môi người đàn ông, đôi mắt đen láy lóe lên một tia nghịch ngợm: Anh nói phải giữ lấy lời ... ăn hết toàn bộ đấy! Ừ! Đáy mắt người đàn ông nhu tình càng đậm, hắn nhẹ giọng đáp lời, mắt nhìn cánh môi ướt át của cô gái ... đôi môi vừa mới lướt qua môi hắn ... Y Y, anh muốn ăn môi em trước ... Đừng vậy mà, đây là phòng bếp, người ta thấy thì không hay đâu! Nhìn thấy thì nhìn thấy ... Lãnh Nghị thấp giọng thì thào, mắt nhìn đôi gò má dần đỏ ửng của cô gái, cánh tay vòng qua người cô gái càng siết chặt hơn, Y Y, người lên lầu, anh muốn ăn em trước ... Cô gái rõ ràng cũng cảm nhận được thứ gì đang chống nơi eo mình, mặt cô càng đỏ hơn, hai mắt mông lung mang theo sự thẹn thùng, cô vội đẩy người đàn ông ra: Không được không được ... mau buông ra, em phải xào thức ăn ... Lời còn chưa nói hết thì cánh môi người đàn ông đã cứng rắn áp xuống không để cho cô gái kịp phát ra âm thanh nào nữa ... rốt cuộc cô gái cũng buông tha cho sự giãy dụa vô ích, nhu thuận hùa theo nụ hôn nóng rực của người đàn ông ... Chỉ đến khi nơi bếp truyền đến mùi khét Lâm Y mới đột nhiên bừng tỉnh, cô trừng to mắt, đẩy mạnh Lãnh Nghị ra, kêu lên thất thanh: Trời, thức ăn của em ... Lãnh Nghị lúc này mới chịu buông Lâm Y ra, cô vội xoay người mở nắp nồi, trong nồi đã cháy đen, mùi khét không ngừng bốc lên, Lâm Y áo não sụ mặt: Cái này ... cái này làm sao bây giờ? Nghe tiếng kêu của Lâm Y, má Ngô vội chạy vào trong bếp, nhìn cảnh tượng trước mắt, bà vội an ủi: Lâm tiểu thư, không cần gấp, để tôi xử lý ... Cũng chỉ có thể vậy thôi, Lâm Y ngoan ngoãn đưa chiếc sạn trong tay cho má Ngô, khóe môi Lãnh Nghị câu lên, hắn kéo cánh tay Lâm Y: Ở đây giao lại cho má Ngô đi, chúng ta đi ra phòng ăn ... Sau đó hắn nhìn má Ngô, Dọn cơm đi ... đem những món đã nấu xong bày lên trước! Dạ được, thiếu gia! Má Ngô vội kính cẩn đáp lời. Trên bàn ăn, Lâm Y gắp từng món vào chén Lãnh Nghị: Anh ăn thử xem ... Vẻ mặt nghiêm túc, Lãnh Nghị cầm đũa lên, gắp một món cho vào miệng, nghiêm túc đánh gái, đôi mắt đen láy của Lâm Y sít sao theo dõi từng phản ứng của hắn, Lãnh Nghị chậm rãi nuốt xuống nhưng không nói tiếng nào, thấy vậy Lâm Y sốt ruột hỏi: Haizz, anh thấy sao? Lãnh Nghị chỉ cười không nói, thấy vậy Lâm Y càng thêm sốt ruột, cô níu tay áo hắn: Anh nói mau đi ... Lúc này Lãnh Nghị mới nhìn cô, thấy cô chau mày, nét mặt lo lắng khóe môi hắn không tự chủ được câu lên, nhẹ véo chiếc mũi xinh xắn của cô gái, giọng đầy sủng nịch: Ngon lắm ... ừm... anh chưa được ăn món nào ngon như vậy! Lúc này chân mày đang chau lại của Lâm Y mới dần dãn ra, nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời vụt nở trên môi ... trong phòng ăn tràn ngập hương vị hạnh phúc ... *** Sáng hôm sau hai người thân thiết nắm tay xuống lầu, cùng ăn bữa sáng sau đó cùng nhau đi làm ... xe vẫn như thường ngày dừng trước cổng tòa cao ốc, hai người cùng xuống xe, Lãnh Nghị rất tự nhiên đưa tay về phía Lâm Y, cô thoáng do dự rồi cũng đặt tay mình vào tay hắn. Mắt Lãnh Nghị tràn đầy nhu hòa, hắn mỉm cười, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Y, sải bước đi vào cổng lớn, ánh mắt của tất cảmn đều tập trung nơi hai con người hạnh phúc kia, đố kỵ có, hâm mộ có, chua chát có, ngạc nhiên cũng có ... Bước vào đại sảnh, Lâm Y vừa liếc mắt đã nhìn thấy Trương Tiểu Mạn, bên cạnh cô còn có A Lan và Văn Di mấy người đợi sẵn, nhóm người dường như đang xì xào tranh cãi gì đó ... Vừa nhìn thấy Lãnh Nghị và Lâm Y xuất hiện, mấy người lập tức ngừng cuộc tranh luận ánh mắt đều quét về phía đôi bàn tay đang giao nhau kia; mặt Lâm Y thoáng đỏ lên, cô mỉm cười nhìn nhóm người, nhẹ vẫy tay như chào hỏi. Tiểu Mạn cũng vội vẫy tay về phía Lâm Y, mắt cô rơi trên mặt Lâm Y rồi lại chuyển sang gương mặt tuấn tú của Lãnh Nghị, lại quay trở lại trên mặt Lâm Y chừng như đang do dự gì đó; đọt nhiên từ phía sau không biết ai đẩy mạnh cô một cái, thân mình lập tức lảo đảo, loạng choạng bước về phía trước mấy bước, suýt nữa thì té nhào.