Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 95 : Lừa gạt về nhà (3)
Tim Lãnh Nghị nhảy lỡ một nhịp, một giọng nói non nớt "bất chợt" vang lên bên tai hắn: "Đợi đến khi lớn lên, em muốn mặc áo cưới xoay tròn, như thế nhất định là đẹp lắm!, mắt Lãnh Nghị trong nháy mắt trống rỗng, hắn cúi đầu thẫn thờ nhìn gương mặt hạnh phúc của cô gái đang gối trên vai mình, một lúc lâu vẫn chưa nói được câu gì.
Sự trầm mặc khác thường của Lãnh Nghị rốt cuộc cũng bị Lâm Y phát hiện, cô chớp mi, ngẩng đầu nhìn hắn, vừa lúc bắt gặp ánh mắt trống rỗng của hắn, bất giác kinh ngạc nói: Nghị, anh sao vậy?
Không có gì ... đang nhìn em
... Lãnh Nghị lấp liếm, hắn đưa tay ấn đầu cô gái trở lại trên vai mình, qua một lúc lâu, giọng nói cố làm ra vẻ vô tình hỏi: Y Y, nếu như ... một người đàn ông yêu em nhưng bởi vì một nguyên nhân đặc thù nào đó mà không thể cho em hôn lễ mà em mong ước ... liệu em có để tâm không?
Cô gái rõ ràng là có chút sửng sốt, hàng mi dài của cô khẽ chớp, một lúc lâu mở nhỏ giọng nói: Em ... không hiểu ý của anh ...
Lãnh Nghị hít một hơi thật sâu, hơi dịch người ra sau để cả người cô gái đều tựa vào lòng hắn, từ từ siết chặt, cánh môi nhẹ lướt qua mái tóc cô, trầm tư một lúc sau hắn mới nhẹ giọng nói: Ý của anh là, tình yêu và danh phận, em sẽ chọn cái nào?
Tim chợt nhảy lỡ một nhịp, Lâm Y nhớ rất rõ, lần trước Lãnh Thành cũng đã hỏi cô cùng một câu hỏi như vậy ... Chậm rãi rời khỏi vòng tay Lãnh Nghị, Lâm Y ngẩng đầu hên nhìn hắn, cô thấy được trong đáy mắt hắn tựa hồ mang theo chút hy vọng ...
Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, giọng vẫn nhẹ như gió thoảng: Nếu như bắt em nhất định phải chọn, em sẽ chọn tình yêu ...
Thân thể lại bị siết lại, Lãnh Nghị kéo cô gái vào lòng lần nữa, thân thiết đặt lên tóc cô một nụ hôn, giọng thật nhu hòa mang theo chút an ủi: Anh biết, em sẽ chọn tình yêu ...
Nhưng tình yêu và danh phận vì sao nhất định phải đứng ở hai phía đối lập? Thân thể cô gái có chút cứng đờ, lát sau mới nhỏ giọng hỏi: Nghị, anh muốn nói cái gì?
Lãnh Nghị chậm rãi xoay người cô gái lại để cô đối mặt với mình, đáy mắt cô gái dễ dàng thấy được sự lo lắng và nghi hoặc trong đó, Lãnh Nghị thoáng câu môi, âu yếm cọ nhẹ mũi lên mũi cô, nhẹ giọng nói: Anh muốn nói với em, anh yêu em!
Sự nghi hoặc và ưu thương trong mắt cô gái thoáng chốc biến mất, khóe môi mang theo một ý cười dịu dàng, lan tỏa như sóng gợn mặt hồ ...
Nụ cười thanh thuần không nhiễm chút khói bụi trần gian khiến sự ôn nhu trong đáy mắt người đàn ông cuộn lên như sóng triều, hắn không kìm lòng được cúi đầu hôn lên đôi cánh môi mềm mại kia, tay càng lúc càng siết chặt kéo cô gái trở lại trong lòng mình, mắt người đàn ông nhìn mông lung về phía chân trời xa xăm ...
Ráng chiều đỏ như lửa, nhuộm khắp vạn vật trên mặt đất một màu đỏ rực ...
Lâm Y rốt cuộc lưng mỏi eo đau chuẩn bị về nhà, vừa vào trong xe đầu cô ngả trên vai Lãnh Nghị, không lâu sau tiếng hít thở đều đều của cô đã vang lên.
Ừm, xem ra thật sự là mệt đến không chịu nổi rồi! Lãnh Nghị mỉm cười, nhẹ đỡ đầu cô gái cho cô gối lên đùi mình để cô nằm thoải mái hơn, cô gái thì không chút khách khí ôm lấy đùi người đàn ông ngủ say sưa.
Xe lái vào căn biệt thự trong nội thành, rồi dừng lại trước cổng lớn, vệ sĩ đã đợi sẵn để mở cửa, Lãnh Nghị thoáng nhìn qua cô gái đang ngủ say sưa, không nỡ gọi cô tỉnh dậy chỉ đành đưa tay định ôm cô xuống xe.
Nhưng tay vừa nhấc cô gái lên thì cô đã tỉnh lại, hé đôi mắt mập mèm, cô mê man nhìn chung quanh, thì thào: Nghị, đây là đâu?
Nhà! Khóe môi Lãnh Nghị câu lên, Tối hôm nay chúng ta về nhà ăn cơm!
Nhà? Trở về nhà ăn cơm? Lâm Y kinh ngạc đến chẳng còn chút buồn ngủ nào, cô mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đúng nha, là căn biệt thự của Lãnh
Nghị, đôi mắt đen láy chợt sáng lên, cô nhìn hắn, đôi gò má ửng hồng, mấp máy cánh môi nhưng không biết nên nói gì mới tốt.
Nhà của chúng ta! Lãnh Nghị nhìn đôi má đỏ rực của cô gái, lại mỉm cười, hắn bước ra khỏi xe, tay vẫn ôm cô gái không thả xuống, giọng đầy từ tính thật dễ nghe, Anh ôm em vào nhà! Nói chưa dứt lời thì đã sải những bước dài đi thẳng vào cổng.
Lần này cô gái không giãy dụa nữa, giờ cô đã biết, có lúc giãy dụa cũng là phí công vô ích ...
Đuổi Lãnh Nghị ra khỏi phòng tắm, Lâm Y bước vào bồn tắm, cô thoải mái tựa người vào thành bồn để nước nhẹ vỗ về làn da mình, toàn thân thư thái hơn rất nhiều, thân thể tựa vào thành bồn không biết lúc nào ngủ mất.
Mãi cho đến khi Lãnh Nghị gõ cửa gọi: Y Y, em xong chưa? Nhanh ra chúng ta ăn cơm!
Ồ, xong rồi, ra ngay đây! Vẫn còn mê ngủ Lâm Y trả lời rồi mơ mơ màng màng bước ra khỏi bồn, lau khô thân thể rồi mặc quần áo.
Cửa vừa mở thì đã thấy Lãnh Nghị đứng ngay ngoài đó, đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn cô gái: Làm gì mà lâu như vậy?
Ngủ quên! Lâm Y đỏ mặt, Hôm nay mệt quá ...
Hôm nay mệt quá? Nụ cười trên môi Lãnh Nghị dần trở nên ái muội, Ngày hôm nay chúng ta còn chưa bắt đầu mà, thế nào mà đã kêu mệt?
Mặt
Lâm Y đã hồng giờ càng hồng thêm, cô đẩy hắn ra rồi lách ra ngoài, trên mặt người đàn ông vẫn tràn đầy ý cười, tay sờ nhẹ mái tóc cô gái, hơi chau mày: Hôm nay vẫn chưa sấy tóc ...
Anh cứ giục mãi, em không sấy khô kịp ... Lâm Y lầu bầu, xoay người bước trở vào phòng tắm, người đàn ông này, mỗi lần tắm xong đều phải kiểm tra xem tóc cô đã sấy khô chưa, có cần phải vậy không chứ?
Được được được, anh giúp em sấy! Người đàn ông rất tốt tính cười cười, bước nhanh vào phòng tắm lấy máy sấy tóc.
Cô gái hạnh phúc mỉm cười, cô xoay người vòng tay qua thắt lưng Lãnh Nghị, đầu áp vào ngực hắn để hắn sấy tóc cho ... động tác của cô gái khiến cho mắt Lãnh Nghị càng thêm nhu hòa, hắn thích nhìn thấy cô gái chủ động làm nũng với hắn như thế này, cảm giác ngày khiến hắn thấy ngọt đến tận đáy lòng ...
Ừm, được rồi! Lãnh Nghị cất máy sấy tóc, đặt một nụ hôn lên tóc cô gái, mỉm cười, Đi ăn cơm!
Anh nấu cho em ăn sao? Lâm Y ngước đầu lên, trong giọng nói có chút trêu đùa.
... Lần sau ... Lãnh Nghị cười kéo cô bước ra.
Trong phòng ăn dưới lầu, quản gia Trần Thế đã đợi sẵn, vừa thấy Lãnh Nghị và
Lâm Y xuất hiện nơi cầu thang ông liền ra hiệu cho những người làm để họ bắt đầu dọn thức ăn lên ...
Lãnh Nghị dẫn Lâm Y đến bên bàn ăn ngồi xuống, quản gia dẫn lên một phụ nữ trung niên mặt mũi hiền lành đi đến, ông thoáng cúi mình chào Lãnh Nghị rồi chỉ vào người phụ nữ trung niên nói: Thiếu gia, Lâm tiểu thư, vị này là đầu bếp mới đưa tới, mọi người đều gọi là má Ngô ... Những món ăn hôm nay là do má Ngô nấu ... thiếu gia và Lâm tiểu thư ăn thử xem mùi vị thế nào!
Lãnh Nghị khẽ gật đầu, cầm lấy thìa múc một muỗng thức ăn cho vào chén của Lâm Y: Y Y, ăn thử xem có hợp ý em không?
Lâm Y cầm đũa gắp thử một miếng rồi gật đầu nhìn Trần Thế, Ân, mùi vị rất tốt!
Được, nếu như Lâm Y tiểu thư cảm thấy không tệ thì cứ giữ má Ngô lại! Giọng
Lãnh Nghị vẫn mang vẻ lạnh lùng và uy nghiêm thường ngày: Trần Thế, sau này chuyện nhà cứ hỏi ý kiến của Lâm Y tiểu thư! Cô ấy cũng là chủ nhân của căn nhà này!
Mắt Lâm Y hơi nhướng lên, động tác gắp thức ăn trên tay cũng ngừng lại, cô trầm mặc nhìn Lãnh Nghị, trên mặt Lãnh Nghị vẫn là vẻ lạnh lùng đó, chừng như không chú ý đến ánh mắt của Lâm Y.
Được, thiếu gia, tôi biết rồi! Quản gia mỉm cười lui bước, má Ngô cũng theo chân ông.
Thấy hai người rời đi, lúc này Lâm Y mới nhẹ nhàng buông đũa, nhìn Lãnh
Nghị, gương mặt có chút thắc thỏm bất an: Nghị ... thời gian em ở đây cũng không nhiều, chuyện nhà anh sao lại để họ hỏi ý em được?
Lãnh Nghị nhìn Lâm Y, khóe môi nhẹ câu lên: Em rất nhanh sẽ ở đây nhiều hơn!
Vì sao chứ? Lâm Y ngẩn người nhìn hắn, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi.
Lãnh Nghị cười thầm, ân cần gắp thức ăn cho cô, giọng nhu hòa: Sau này anh muốn ở nhà dùng cơm nhiều hơn, còn em, mỗi ngày đều theo anh ăn cơm ...
ừm, vậy thì thời gian lưu lại sẽ nhiều hơn rồi!
Sự bất an phập phồng trong lòng bất giác được thay bằng cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, khóe môi Lâm Y gợi lên một ý cười ngượng ngùng ...
Ăn xong cơm,
Lãnh Nghị dẫn Lâm Y đi một vòng làm quen với căn biệt thự, hồ bơi, phòng tập thể thao, vườn hoa ... tản bộ trong vườn hoa ... Bàn đu dây! Lâm Y kinh ngạc nhìn một bàn đu dây màu trắng đặt trong vườn hoa, cô rũ tay khỏi tay Lãnh Nghị, chạy thẳng đến đó ...
Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một ý cười, hắn cất bước đuổi theo, Lâm Y đã ngồi trên bàn đu dây,
Lãnh Nghị vừa đẩy bàn đu dây vừa hỏi: Thích không?
Ân ... thích! Lâm Y ngoảnh đầu cười với Lãnh Nghị: Nó làm em nhớ lại căn nhà nhỏ trong rừng!
Ồ, nếu như em thích, cuối tuần này chúng ta lại về đó!
Được đó ... Mắt Lâm Y sáng lên.
Thiếu gia, lúc này quản gia tươi cười đi về phía bàn đu dây, Hành lý của Lâm tiểu thư đã mang qua đây rồi!
Hành lý của em? Lâm Y ngẩn người, hành lý gì của mình? Cô nghi hoặc nhìn
Lãnh Nghị, Lãnh Nghị vẫy tay ra hiệu cho quản gia lui xuống.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
11 chương
34 chương
34 chương
65 chương
9 chương
39 chương