Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 84 : Yêu và được yêu (4)

Lâm Y tự nguyện làm trợ lý của Ngãi Mỹ nhưng Ngãi Mỹ mượn cớ nói phòng làm việc của mình quá chật rồi sắp xếp cho Lâm Y đến căn phòng nho nhỏ trước đây dành cho cô, tương đối độc lập hơn nữa còn nằm xéo xéo với phòng của tổng giám đốc. Ngãi Mỹ là người thông minh, cô biết mình nên làm thế nào, còn Lâm Y vốn cũng chẳng có dã tâm gì, đối với Ngãi Mỹ vô cùng thân thiện vì thế hai người phối hợp với nhau cũng coi như tương đối kín kẽ ... Ngày thứ hai sau khi chính thức đi làm, vào giờ nghỉ trưa Trương Tiểu Mạn vội vàng chạy đến lầu 22 gặp Lâm Y nhưng bị vệ sĩ chặn lại, chỉ đành gọi điện thoại cho cô, sau khi được chứng thực mới được phép đi vào. Đi qua dãy hành lang dài của phòng họp mới đến được văn phòng nhỏ của Lâm Y, Tiểu Mạn đánh giá một vòng căn phòng không kể là lớn, nét mặt hâm mộ: Lâm Y, bạn giỏi thật đấy, vừa vào đã có văn phòng riêng rồi ... Ừm ... lại còn đối diện với phòng tổng giám đốc nữa chứ. Nói đi, có phải thường xuyên được gặp ngài ấy không? Cũng được! Lâm Y hàm hồ đáp lời. Có phải là đẹp trai lắm không, cũng lạnh lùng nữa! Trương Tiểu Mạn truy hỏi đến cùng. Ngay lúc hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Lâm Y reo lên, cô cầm lên nhìn, là Lãnh Nghị, Lâm Y thoáng liếc Trương Tiểu Mạn bên cạnh, ấn phím trả lời: Alo ... Y Y, qua đây! Đầu bên kia truyền đến giọng Lãnh Nghị. Ân ... em có bạn đến chơi ... Lâm Y ấp úng nói, Anh nghỉ ngơi đi ... Rồi vội vàng ngắt điện thoại. Lâm Y, ai vậy? Trương Tiểu Mạn tò mò hỏi. Ồ ... một người bạn ... chúng ta nói tiếp đi ... Lâm Y cố làm ra vẻ thoải mái. Nhưng không lâu sau cửa phòng làm việc của Lâm Y bị đẩy ra, hai cô gái cùng nhìn về phía cửa, thân hình cao lớn của Lãnh Nghị đang đứng nơi cửa, nét mặt lạnh như băng sương mang theo một khí thế bức người thường thấy. Tổng giám đốc! Trương Tiểu Mạn hít sâu một hơi, ngẩn người nhìn người đàn ông anh tuấn đĩnh đạc trước cửa. Ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị quét qua hai cô gái sau đó ghim trên người Lâm Y, giọng lạnh như băng: Đem phần ghi chép cuộc họp sáng nay mà cô chỉnh lý đến văn phòng của tôi! Nói vừa dứt lời bóng dáng cao ngất kia cũng biến mất nơi cửa. Phòng của Lâm Y yên tĩnh trở lại, Tiểu Mạn nhìn Lâm Y đầy hiếu kỳ: Lâm Y, hiện giờ bạn là thư ký của ngài ấy sao? Hay là Ngãi Mỹ là thư ký? Lâm Y lúc này mới bừng tỉnh, cô nuốt một ngụm nước bọt, Có đôi khi Ngãi Mỹ bận quá, làm không kịp thì mình phụ một ít việc ... Có phải ngài ấy rất khó hầu hạ không? Có một chút ... Vậy bạn mau mau mang tài liệu qua đi! Lần sau mình lại đến ... Ừ, được ... Tiễn Tiểu Mạn đi rồi Lâm Y cầm một xấp tà liệu, nhẹ nhàng đẩy cửa căn phòng kia, vừa vào cửa thân thể đã bị một đôi tay sít sao kéo vào lòng, cửa sập lại sau lưng cô, bàn tay kia xuyên qua mái tóc dài của Lâm Y, cố trụ sau ót cô, đôi môi với những đường nét rõ ràng kia theo đó áp xuống ... Ngủ trưa ... Một lúc lâu sau Lãnh Nghị mới chịu rời khỏi môi cô, chỉ nói hai chữ rồi bế bổng cô lên đi về phía phòng nghỉ của mình. Nhẹ nhàng đặt Lâm Y xuống giường rồi mình cũng nằm xuống bên cạnh, kéo cô sát lại, xoay người ôm cô vào lòng, vẻ thỏa mãn nhắm mắt lại, Ừm, sau này mỗi buổi trưa đều cứ thế này ... Khóe môi Lâm Y hơi câu lên, cánh tay nhẹ vòng qua thắt lưng hắn: Để người khác nhìn thấy thì sao đây? Nhìn thấy thì nhìn thấy ... ừ, Y Y, chúng ta đâu có cần phải lén lén lút lút như vậy làm gì! Lãnh Nghị nhướng mày, vì sao chúng ta phải lén lút như vậy chứ, lại cũng chẳng phải chuyện xấu hổ gì. Không được ... hiện giờ chưa phải lúc để mọi người biết ... Lâm Y thoáng ngần ngừ. Vì sao chứ? Sóng mắt Lãnh Nghị khẽ xao động, Vậy em định lúc nào mới công khai đây? Nhanh quá cũng không tốt ... từ từ đi, cho người ta chút thời gian quá độ đi! Lâm Y cũng nói không được, cứ nói đến việc công khai tình cảm thì trong lòng cô lại có chút bất an, chừng như cái kết thúc buồn thảm của chuyện tình kim đồng ngọc nữ khiến trong lòng cô luôn có chút không nắm chắc. Nằm trong lòng Lãnh Nghị, mí mắt Lâm Y dần sụp xuống, rốt cuộc cũng ngủ mất ... Mơ mơ màng màng ngủ không biết bao lâu, cảm giác nóng rực trên môi khiến Lâm Y tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt tuấn tú của Lãnh Nghị phóng đại trước mắt mình, môi không ngừng dây dưa môi cô. Thấy Lâm Y thức dậy, đôi mắt đen của Lãnh Nghị thoáng qua một chút ý cười, giọng đầy dụ hoặc: Y Y, một lần? Mắt Lâm Y trừng lớn: Ở đây sao? Ân, sao không được chứ? Có ai vào đây được đâu? Ngón tay thon dài của Lãnh Nghị bắt đầu không an phận ... Lâm Y hoảng hốt nhỏm dậy cầm lấy điện thoại nơi đầu giường xem giờ: Không được, anh phải dậy thôi ... chiều nay anh còn một cuộc họp quan trọng phải tham dự ... Ừm ... cứ để họ đợi đi! Lãnh Nghị cười tà tứ, động tác trên tay càng nhanh hơn ... Hắn xoay người áp thân thể như ngọc kia dưới thân, một tay phủ lên vùng bụng phẳng lì của cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân ngọc, thân thể theo đó trầm xuống ... Ưm... Cô gái chau mày cố nén một tiếng ngâm nga ... Trong căn phòng nghỉ của tổng giám đốc, hai thân thể nóng rực giao triền, tiếng ngâm nga nho nhỏ cùng tiếng thở thô ráp hòa quyện vào nhau, bên ngoài, trong căn phòng làm việc xa hoa, điện thoại bàn không ngừng reo lên ... Trong căn phòng họp rộng lớn, nơi chiếc bàn bầu dục thật dài đã ngồi đầy người, ai nấy đều tây trang chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm cẩn, bọn họ đang đợi tổng giám đốc đại nhân đến họp nhưng đến giờ vị trí của tổng giám đốc vẫn trống không. Ngãi Mỹ thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa, vẫn chưa thấy bóng dáng Lãnh Nghị đâu, lại nhìn đồn hồ, đã qua giờ họp hai mươi phút rồi, trong phòng họp thật yên lặng, không có chút tiếng động nào, Ngãi Mỹ rốt cuộc đứng dậy, đi về phía phòng tổng giám đốc. Đứng ngoài phòng làm việc của Lãnh Nghị, Ngãi Mỹ lại đánh điện thoại vào lần nữa, điện thoại reo nhưng vẫn không có ai nghe. Lãnh tổng hôm nay sao thế nhỉ? Cô làm thư ký cho ngài ấy lâu như vậy rồi cũng chưa từng thấy ngài ấy đến trễ? Chẳng lẽ có chuyện gì sao? Sóng mắt Ngãi Mỹ thoáng xao động, cô xoay người bước về phía gian phòng làm việc nhỏ kia, gõ cửa, không có ai! Ngãi Mỹ nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong cũng không một bóng người, Lâm Y không có ở đây! Chừng như hiểu được gì đó, trầm tư một thoáng rồi Ngãi Mỹ cắn răng, ấn phím gọi vào di động của Lâm Y. Điện thoại nơi đầu giường vang lên, đôi mắt mê ly của Lâm Y thoáng tỉnh lại, cô nhớm người cầm lấy điện thoại xem thử, là Ngãi Mỹ! Lúc này thì Lâm Y đã tỉnh táo hoàn toàn, cô đẩy người đàn ông ra: Anh ngừng lại, ngừng lại ... Trên thân người đàn ông hơi ngừng lại, bất mãn nhìn cô gái dám đón điện thoại kia. Ngãi ... Ngãi tiểu thư ... Giọng Lâm Y vẫn có chút hổn hển không khống chế được. Ngãi Mỹ nhẹ giọng nói: Lâm tiểu thư, tôi tìm không được Lãnh tổng, nếu như cô gặp ngài ấy, làm phiền nói với ngài ấy một tiếng, người đều đến ... Hai chữ "đủ rồi" còn chưa kịp nói thì Ngãi Mỹ đã nghe giọng Lãnh Nghị áo áo vang lên: Đừng nghe nữa ... sau đó là tiếng điện thoại bị ngắt một cách quả quyết. Ngãi Mỹ nhìn chiếc điện thoại đang kêu tút tút của mình, một lúc sau mới bừng tỉnh, vội đi về phía phòng họp, báo lại với những người đang chờ họp: Lãnh tổng tạm thời có chút việc, mọi người đợi thêm một lát ... Trong phòng nghỉ, Lãnh Nghị nhìn gương mặt đỏ ửng của cô gái dưới thân, nghe tiếng than nhẹ không ức chế được của cô ... khóe môi lộ ra ý cười, động thân làm những nỗ lực cuối cùng ... Trong phòng lãng đãng không bầu không khí đầy ái muội, đáy mắt người đàn ông tràn đầy ý cười, hắn cúi đầu cắn nhẹ vành tai cô gái: Thoải mái không? Nói mau ... Thoải mái ... Cô gái bất đắc dĩ thừa nhận. Lần sau không cho phép nghe điện thoại, phải chuyên tâm một chút! Người đàn ông rất nghiêm túc cảnh cáo. Cô gái mặt đã đỏ đến mang tai, cô đẩy mạnh hắn ra: Biết rồi ... anh ... mau đi ... đi họp đi! Rốt cuộc Lãnh Nghị cũng xuất hiện ở cửa phòng họp, hắn sải bước về phía vị trí chủ tọa ở đầu bàn, Ngãi Mỹ lén lút nhìn hắn, thấy trên mặt hắn vẫn là vẻ lạnh lùng và cao ngạo thường thấy nhưng trong đôi mắt đen ấy rõ ràng có một sự vui sướng và thỏa mãn ...