Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 58 : Kỳ nghỉ ngọt ngào
Bởi vì nhùng nhằng đến quá nửa đêm nên hôm sau Lâm Y thức dậy rất muộn. Lúc cô thức dậy ánh sáng trong phòng lại không quá chói mắt bởi vì cây cối rậm rạp đã chặn phần lớn ánh sáng mặt trời.
Lười nhác vươn vai duỗi người, ánh mắt cô rơi vào chiếc ghế nằm đặt gần giường, trong nháy mắt ánh mắt đông cứng lại, người trên chiếc ghế kia đã đi đâu mất, chỉ còn một chiếc chăn được gập ngay ngắn chỉnh tề đặt nơi đó.
Sóng mắt Lâm Y hơi xao dộng, cô thoáng nhướn người lên nhìn khắp chung quanh, vẫn không có bóng người, chẳng lẽ chạy ra ngoài ban công sao? Lòng hiếu kỳ khiến cô gái vội nhỏm dậy, rón rén bước đến bên cửa sổ, kéo nhẹ góc rèm nhìn ra ngoài ...
Không có người! Trên ban công cũng không có người! Lâm Y thoáng nhíu mày, ừ, có lẽ là đi vận động buổi sáng, người có tiền không phải đều vậy sao, rất coi trọng chuyện rèn luyện thể lực...
Hắn cứ vận động đi, mình lại ngủ thêm chút nữa, Lâm Y nhanh chóng quay trở về giường nhưng dường như cô đã không ngủ thêm được nữa, chợt nhớ ra tối qua bởi vì trời quá tối cô còn chưa được thưởng thức cảnh đẹp xung quanh căn nhà nhỏ này!
Ừ, ra ngoài nhìn xem xem! Có mục tiêu thì liền có động lực, Lâm Y vội nhảy xuống giường, trước tiên là mở cửa ra ban công, xông ra ban công ... Oa, thật sự rất đẹp, dưới tán lá dày là hàng rào bằng gỗ màu trắng, bên trong hàng rào là một thảm cỏ hoa đang nở rộ, còn có một bàn đu dây dưới gốc cây cổ thụ lớn ... đẹp như một bức tranh sơn dầu!
Lâm Y dường như dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt chải đầu sau đó chạy vội xuống cầu thang, vừa bước xuống chiếc cầu thang làm bằng gỗ kia, cảnh tượng trước mắt khiến tầm mắt cô như bị dính chặt, nhất thời ngây ngẩn cả người ...
Trời ạ, đó là ai vậy? Mặc trên người một chiếc áo thun cổ lọ màu trắng, quần short, cực kỳ đơn giản và thân thiện, hắn đang đứng nơi gian bếp kiểu mở rộng kia xào đảo gì đó, trên chiếc bàn ăn nhỏ đã bày sẵn bánh mì nướng, xúc xích, sữa tươi ... một mùi thơm ngát tỏa khắp căn phòng.
Người đàn ông quay đầu nhìn Lâm Y đang đứng ngẩn người nơi cầu thang, khóe môi câu lên một nụ cười, Qua đây ăn sáng đi!
Ờ ... Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, chậm rãi nhích chân về phía bàn ăn, cô dùng ánh mắt khó tin nhìn tất cả trước mắt lại nhìn người đàn ông đang đứng cạnh lò vi sóng kia ... Người này là Lãnh Nghị thật sao?
Ngay lúc Lâm Y còn chưa hoàn hồn lại, lò vi sóng đã báo một tiếng "đinh", Lãnh Nghị bước nhanh đến lấy ra hai quả trứng luộc ...
Nhanh ăn đi! Lãnh Nghị vừa nói vừa đặt trứng lên bàn.
Lâm Y yên lặng ăn bữa sáng, thỉnh thoảng lại trộm nhìn người đàn ông đối diện, đây là Lãnh Nghị, người đàn ông ngồi sau bàn làm việc bàn những hợp đồng trăm triệu, sắc bén lạnh lùng đấy sao?
Anh ... sao cũng biết làm bữa sáng? Lâm Y rốt cuộc nhịn không được lên tiếng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Ừ! Lãnh Nghị trả lời lạnh nhạt, thấy đôi mắt Lâm Y vẫn trừng lớn nhìn mình, khóe môi hắn không tự chủ được câu lên, Buổi trưa anh làm bít tết cho em thử, lại thêm một phần salad trái cây, soup ngô...
Khụ khụ khụ ... Lâm Y bị sặc, cô vội xoay người cầm lấy khăn ăn trên bàn, lau miệng, ho đến mặt đều đỏ.
Sao vậy? Không thích ăn món Tây sao? Lãnh Nghị cố nén cười, Không thích ăn món tây vậy tối nay ăn món Trung ...
Món Trung anh cũng biết làm sao? Lâm Y suýt nữa té xỉu.
Món Trung anh không biết, em nấu!
Rốt cuộc Lâm Y cũng bình tĩnh trở lại, giọng cô nhỏ xíu: Tôi ... nấu ăn không ngon lắm!
Không sao, nấu ăn được là được rồi! Lãnh Nghị mỉm cười, hắn nhấc tay nhìn đồng hồ, Sắp hết buổi sáng rồi, anh dắt em vào rừng đi dạo; buổi chiều chúng ta đến một cái hồ gần đây bắt cua cá làm bữa tối!
Bắt cua cá? Mắt Lâm Y càng mở to hơn, giọng nói không giấu được hưng phấn, Làm sao bắt?
Câu cũng được, dùng lưới bắt cũng được ... Lãnh Nghị nói đơn giản, rất hài lòng khi thấy vẻ hưng phấn của Lâm Y, Ăn xong bữa sáng em đi thay bộ quần áo này ...
Tại sao phải thay quần áo? Lâm Y khó hiểu hỏi lại, cô cúi đầu kiểm tra chính mình rồi lại ngẩng lên, Bộ này của tôi không phải rất đẹp sao?
Rất khá ... Khóe môi Lãnh Nghị câu lên, không lên tiếng.
Lâm Y nghi hoặc nhìn hắn nhưng rất nhanh cô liền hiểu ra, bộ quần áo kia cùng với bộ quần áo trên người hắn là thời trang tình nhân! Cũng là áo thun trắng, quần short ... sau đó hai người cùng đội nón lưỡi trai, đeo kính râm ...
Lãnh Nghị lấy trong tủ ra một chiếc túi rồi cả hai xuất phát ...
Trong rừng thật đẹp, cỏ cây xanh mướt rậm rạp, từ tán lá rậm có thể nhìn thấy ánh mặt trời rải trên những tán lá, hoa dại mọc lan tràn, thỉnh thoảng có một chú sóc nhỏ chuyền qua những cành cây, tiếng chim hót ríu rít thỉnh thoảng phá vỡ sự yên lặng của khu rừng ...
Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Y rạng rỡ tươi cười, cô nghiêng đầu nhìn chú chim nhỏ trên cây lại nhìn chú sóc hoạt bát đang không ngừng phát ra tiếng động kia, mắt Lãnh Nghị thì không rời khỏi nụ cười của cô, đáy mắt tràn đầy nhu hòa.
Anh giúp tôi bắt chú sóc kia đi! Cô gái làm khó người đàn ông.
Ừm ... Khóe môi người đàn ông câu lên một nụ cười: Có gì báo đáp không?
Ừ, anh nói đi! Cô gái cũng nở một nụ cười rạng rỡ.
Muốn gì cũng được sao? Khóe môi người đàn ông độ cong càng sâu.
Đương nhiên! Cô gái nghênh mặt.
Một tay người đàn ông khoác lên bờ eo nhỏ của cô, hơi cúi người, thân mật cọ mũi lên mũi cô, giọng nói trầm thấp mê người: Tối nay chúng ta ngủ cùng một giường!
Đôi mắt đen láy của cô gái chớp lên sau chiếc kính râm, cô đang tính toán xem khả năng chiến thắng của mình lớn đến đâu ... chắc là không thể nào, con sóc kia đang ở trên cây mà ... cho dù nó đang ở trên mặt đất cũng chưa chắc đã bắt được nó ...
Nghĩ tới nghĩ lui cô rốt cuộc đồng ý, Được ... Nhưng để an toàn hơn một chút cô bổ sung thêm một câu, Cho dù ngủ chung giường, anh cũng không được xằng bậy!
Được! Người đàn ông rất dứt khoát.
Vậy
... anh bắt đầu đi! Cô gái giãy thoát khỏi bàn tay của người đàn ông, lùi lại một bước, khóe môi câu lên, chờ xem kịch hay.
Người đàn
ông nhìn cô gái mỉm cười, hắn mở chiếc túi mang theo, lấy từ trong đó ra một vật trông giống cây cung; Cô gái giật nảy mình, chớp mắt hoa dung thất sắc, cô vội chạy đến giữ chặt bàn tay người đàn ông: Không thể dùng cung tên, con sóc nhỏ sẽ chết!
Yên tâm, anh sẽ không làm hư một sợi lông nào của nó! Người đàn ông cam đoan rồi thu tay về, Giờ anh bắt nó cho em!
Nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, lời của người đàn ông còn chưa dứt thì đã nhấc tay lên, trong đáy mắt đầy vẻ cương nghị, ngón tay trỏ của hắn nhẹ câu lên, một sợi dây dài mảnh vọt ra từ nòng súng, nhắm về phía con vật nhỏ kia, chớp mắt đã khóa chặt nó, con vật bé nhỏ kêu "chít chít" không ngừng.
Lãnh Nghị rụt tay về, chú sóc nhỏ cũng bị sợi dây dài kia kéo về, rơi vào lòng bàn tay Lãnh Nghị. Hắn cởi sợi dây trói trên thân nó, nhẹ nhàng nắm thân thể nhỏ nhắn kia đưa đến trước mặt Lâm Y, Cho em!
Lâm Y sớm đã ngây ngẩn cả người, lúc này không nói được một lời nào chứ đừng nói là đưa tay đón lấy chú sóc ...
Con sóc đó không ngừng giãy dụa, nó trợn to đôi mắt tròn xoe, tội nghiệp nhìn Lâm Y, Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, dè dặt nhìn Lãnh Nghị, một lúc sau mới thì thào: Tôi ... tôi nói đùa với anh thôi ... anh thả nó đi ...
Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, hắn nhìn cô chằm chằm: Em nói đùa với anh không sao ... nhưng chuyện tối nay thì không thể đem ra đùa được! Nói rồi anh thả tay, con sóc nhỏ vội lẩn mất lên cây, chớp mắt đã không thấy tung tích.
Lâm Y nhất thời im bặt, cô dõi mắt nhìn theo bóng chú sóc nhỏ mãi cho đến khi nó biến mất mới chậm rãi thu hồi tầm mắt ...
Đi thôi! Lãnh Nghị nắm lấy tay Lâm Y kéo cô đi về phía trước ...
Muốn bắt một chú chim chơi không?
Không cần!
Vậy bắt thỏ nhé?
Không thèm!
Vậy bắt một con sói ... "sắc lang" đó! Lãnh Nghị vừa nói vừa bổ về phía cô gái.
Càng không thèm! Cô gái vội đẩy hắn ra ...
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
68 chương
32 chương
62 chương