Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 53 : Rơi vào bể tình (2)

Trời dần tối, khung cảnh ngoài cửa đã bắt đầu mờ mịt nhìn không rõ, ánh sáng trong phòng cũng dần tối, Lâm Y rốt cuộc cũng chơi chán, cô buông điện thoại, rên khẽ: Haizz, mắt hoa cả rồi ... Em nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi! Bên tai liền truyền đến giọng nói ôn hòa. Lâm Y hơi nhướng mày, hình như có gì đó không đúng, trên vai có thêm một cánh tay đang khoác lên, phía sau ót hình như đang đệm vào một cái gì đó ấm ấm ... Haizz, mình ... mình sao lại tựa vào ngực của người kia chứ? Thật mất mặt quá! Đôi má bất chợt đỏ bừng, Lâm Y vội ngồi thẳng dậy nhưng cánh tay trên vai khẽ dùng sức giữ lại: Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi! Giọng người đàn ông vang lên lần nữa, lần này có thêm chút uy nghiêm. Lâm Y thoáng do dự nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, cô nhắm mắt nhưng cả người vẫn cứng đờ. Căn phòng yên lặng như tờ chừng như có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của Lâm Y, đáy mắt người đàn ông vô tận nhu hòa ... Tôi ... nghỉ ngơi xong rồi ... Ước chừng qua hai phút giọng nói nhỏ xíu của Lâm Y vọng đến, thân thể cô theo đó cũng rời khỏi ngực Lãnh Nghị, lần này hắn không ngăn cô lại, tâm trạng có chút khoái trá nhìn cô vội vã đứng dậy, mặt đỏ rực chạy trở về chỗ ngồi của mình ... Lãnh Nghị cũng đứng dậy bước đến mở đèn, căn phòng tối mờ mờ trong chớp mắt tràn ngập ánh sáng rồi hắn chậm rãi bước trở lại sofa ngồi xuống, mắt nhìn về phía Lâm Y: Giờ có thể ăn cơm tối chưa? Ừm ... có thể ... Lâm Y mím môi, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn sáng ngời trên tường, cười có chút ngượng ngập. Bữa cơm này trôi qua trong yên lặng, dường như có một điều gì đó khác thường tràn ngập trong không khí, Lãnh Nghị lẳng lặng gắp thức ăn cho Lâm Y, Lâm Y thì lẳng lặng nhìn hắn, bất chợt bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn lại mình, cô bối rối thu hồi tầm mắt ... Ăn cơm xong anh dẫn em đi xung quanh dạo một chút ... Giọng nhu hòa của Lãnh Nghị vang lên. Được! Lâm Y cũng nhỏ nhẹ đáp, cứ đợi mãi trong căn phòng này cũng không phải là cách hay. Chợt nghĩ đến một chuyện, cô hơi rũ mi, dè dặt nhìn hắn, gọng nhỏ xíu: Tối nay tôi ngủ ở đâu? Lãnh Nghị nhìn Lâm Y chằm chằm, không hiểu sao cô cảm thấy có chút chột dạ, thấy cô không dám nhìn mình, khóe môi Lãnh Nghị hơi câu lên: Yên tâm, nhất định có chỗ cho em ngủ, đảm bảo em hài lòng ... Thấy Lâm Y vẫn không lên tiếng, Lãnh Nghị buông đũa, lấy khăn lau tay rồi đứng dậy: Đi thôi, chúng ta đi dạo một vòng ... Thôn trang nghỉ mát này thật sự rất rộng, rất đẹp. Dưới ánh trăng mờ ảo, mông lung, khắp đất trời như chìm trong một bầu không khí lãng mạn như thơ ... Lãnh Nghị cho đám vệ sĩ rời đi, tự mình dẫn Lâm Y chầm chậm rảo bước dưới bóng trăng bóng hoa diễm lệ tuyệt trần ... Lát sau họ đi đến một con suối nhỏ nước chảy róc rách, dưới ánh trăng dòng nước lấp lánh như dát bạc, có mấy tảng đá nhỏ thay cho cầu bắc từ bờ bên này sang bờ bên kia, phía bờ bên kia là một mảnh rừng rậm rạp. Lãnh Nghị đạp chân lên tảng đá thứ nhất sau đó xoay người đưa tay cho Lâm Y ở phía sau, do dự một lát rồi Lâm Y vẫn nắm lấy tay hắn, để bàn tay to kia nắm lấy tay mình, hai người bước từng bước một qua những tảng đá, rốt cuộc cũng sang đến bờ bên kia. Hai người chậm rãi bước dọc theo con suối, xung quanh thật yên tĩnh, chỉ có tiếng của vài loại côn trùng không biết tên kêu rỉ rả không thôi, hai người cũng yên lặng sóng bước bên nhau ... Đột nhiên dưới bóng trăng yên tĩnh Lâm Y nghe rõ ràng sau lưng mình có tiếng bước chân. Tim cô thắt lại, hoảng hốt xoay người lại nhìn. Dưới ánh trăng, cô có thể nhìn thấy rõ ràng có một bóng người đang ẩn mình sau mấy tán cây. Tiêu rồi! Chắc chắn là người của thiếu gia! Mình thật sơ ý quá! Sao lại không nghĩ đến cô với Lãnh Nghị có thể thay đổi tuyến đường thì bọn họ cũng có thể thay đổi kế hoạch ... Trong lòng Lâm Y không ngừng tự mắng chính mình ... Nhanh ... mau lên ... chúng ta chạy mau đi ... phía sau có người ... Lâm Y không suy nghĩ nhiều vội kéo tay Lãnh Nghị chạy về phía trước. Rõ ràng Lãnh Nghị cũng đã nhận ra có người theo dõi phía sau, hắn hơi nhíu mày, thoáng trầm tư một giây sau đó cất bước chạy theo Lâm Y. Tiếng bước chân theo sát sau lưng nghe rất rõ ràng, sau đó là một tràng tiếng đạn bắn, đạn bay sát sạt bên người Lãnh Nghị khiến Lâm Y nhìn thấy không khỏi sợ run ... Chúng ta chạy vào rừng đi ... Giọng Lãnh Nghị vang trong bóng đêm, hắn vừa nói vừa kéo tay Lâm Y chạy vào trong rừng ... Cũng đúng, chạy vào rừng rồi bọn họ sẽ không dễ dàng bắt được hai người ... Bên người lại có mấy viên đạn bay sát sạt qua nhưng dường như mấy viên đạn đó cũng không phải là bắn lung tung mà hình như là dè dặt tránh né gì đó. Lãnh Nghị chau chặt đôi mày kiếm, ánh mắt sắc bén chợt lóe lên, hắn kéo tay Lâm Y cùng nấp sau một thân cây to, hắn ôm chặt cô, lẳng lặng chờ đợi, nhưng tai mắt không ngừng dò xét động tĩnh ... Sau đó Lãnh Nghị lặng lẽ đưa tay vào trong áo, lúc anh rút tay ra Lâm Y đã thấy có thêm một cây súng. Cô gái thoáng sửng sốt, ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, cô thấy mắt người đàn ông lóe lên trong bóng đêm, đôi mày liễu càng lúc càng chau chặt ... Lại mấy viên đạn sượt qua thân cây, Lâm Y khẩn trương rúc vào lòng Lãnh Nghị, không dám phát ra một tiếng động nào ... Người đàn ông hơi híp mắt, cắn chặt môi, ánh mắt như đao lòe lòe sáng, chợt hắn xoay người, một tay vẫn ôm chặt cô gái không buông, một tay khác thì nâng súng, chuẩn xác nhắm về phía đạn vừa bắn ra, phía sau tiếng súng chợt ngưng lại, thấy vậy người đàn ông vội ôm lấy cô gái lẩn sang nấp sau một gốc cây to khác, hành động thật nhanh nhẹn dứt khoát khiến Lâm Y trợn to mắt kinh hãi ... Tiếng súng sau lưng rốt cuộc ngừng lại, trong khoảnh khắc khu rừng lại chìm trong im lặng ... Lãnh Nghị nhẹ buông Lâm Y ra, lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại, nhanh nhẹn ấn mấy phím rồi gửi đi gì đó, lát sau điện thoại báo hiệu có tin nhắn, Lãnh Nghị liếc nhanh tin nhắn hồi âm đó rồi nhanh chóng bỏ điện thoại vào trong túi áo, lần nữa nắm lấy tay cô gái. Lâm Y không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn Lãnh Nghị, trong bóng tối cô thấy mắt Lãnh Nghị lóe sáng như hai vì sao, hắn nhìn cô mỉm cười, nhẹ giọng an ủi: Không sao đâu, yên tâm! Lâm Y khẽ khàng gật đầu, thấy vậy Lãnh Nghị lần nữa mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng thật nhu hòa: Đi theo anh! Lãnh Nghị kéo Lâm Y rón rén chạy từ thân cây này sang thân cây kia, cứ như vậy hai người dần dần lùi xa về phía sau ... Lại đi thêm một lát nữa, Lâm Y dường như nghe được cách đó không xa truyền đến càng nhiều tiếng bước chân, tiếng bật cò súng dường như cũng vọng đến từ bốn phía ... tiếp đó lại nghe thấy điện thoại của Lãnh Nghị rung lên, cô thấy hắn cầm điện thoại để sát bên tai nghe, sau cùng chỉ nói một chữ Tốt! rồi lập tức cúp máy. Cứ tưởng bọn họ đã thoát khỏi nguy hiểm, nào ngờ Lãnh Nghị lại tiếp tục kéo Lâm Y đi sâu vào rừng, càng đi càng xa, càng đi càng sâu vào rừng, trong bóng đêm bọn họ dường như đang lạc đường ... Bốn bề thật tối, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt xen qua kẽ lá, nương theo ánh sáng lờ mờ ấy, hai người lần mò trong rừng rậm tìm kiếm, bốn phía không ngừng truyền đến tiếng kêu của những loài chim thú vô danh thật khiến người ta sợ đến rợn tóc gáy. Cô gái theo bản năng nắm chặt bàn tay của người đàn ông, nép sát vào người hắn. Gọi điện nhờ người đến giúp đi ... Lâm Y khẽ khàng nói, cô xoay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh bất chợt lòng có chút rúng động, cái bóng đó ... trong bóng tối người đàn ông này và người kia ... sao lại giống nhau đến thế chứ? Lãnh Nghị lục tìm điện thoại trong túi, mở lên rồi nhàn nhạt nói: Không có tín hiệu! Không có tín hiệu? Lâm Y kinh ngạc, Vừa nãy không phải vẫn gọi được sao? Sao bây giờ lại không có gì? Chúng ta đã đi vào sâu trong rừng lắm rồi, mà rừng này lại rậm rạp như vậy, vốn là không thể thu được tín hiệu, nếu có cũng là ngắt quãng! Lãnh Nghị nhìn điện thoại rồi điềm tĩnh trả lời. Vậy làm sao bây giờ? Mày Lâm Y chau càng chặt.