Suy nghĩ chuyện này suốt cả một buổi tối Lâm Y vẫn không muốn buông tha ... Lúc này điện thoại của cô chợt reo lên, là mẹ cô, Lâm Dung gọi điện đến. Lâm Y dè dặt nhấc máy, tận lực biểu hiện bình thường: Mẹ ... Cô không thể để mẹ mình lo lắng. Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Lâm Dung: Y Y, chuyện con được giữ lại trường hiện tại thế nào? Không có vấn đề gì chứ? Bà Lâm ở một thành phố khác cách thành phố H hơn một ngàn cây số. Không ... vấn đề gì ... Ừm, con phải biểu hiện cho thật tốt, tuyệt đối đừng đánh mất phần công việc này... Con gái mà, làm giáo sư ở trường đại học là thích hợp nhất ... Con có cuộc sống yên ổn thì mẹ cũng yên tâm! Đầu bên kia truyền đến giọng nói vui sướng của Lâm Dung. Dạ, yên tâm đi mẹ ... Lâm Y chậm rãi đặt điện thoại xuống, trong mắt là một mảnh trống rỗng. Lúc còn rất nhỏ cô đã mất cha, mẹ cô một thân một mình nuôi cô khôn lớn. Thời tuổi trẻ bà Lâm là một diễn viên múa rất nổi tiếng nhưng trong một lần biểu diễn bị té gãy chân, từ đó sự nghiệp cũng chấm dứt ... Chính vì lẽ đó, đối với công việc của con gái bà Lâm vẫn luôn kiên trì muốn con tìm một công việc bình thản an ổn. Việc cô được giữ lại trường lần này cũng là do bà Lâm dùng hết mặt mũi, nhờ vả một người quyền quý quen biết năm xưa liên hệ với hiệu trưởng của trường đại học H Uông Linh mới tranh thủ được công việc này ... Trương Tiểu Mạn dè dặt cẩn trọng nhìn sắc mặt của Lâm Y, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: Xin lỗi, Lâm Y, mình không nên bảo bạn đi cùng với mình ... Lâm Y không nói tiếng nào, một hồi lâu cô mới đứng dậy, thu thập sách vở trên bàn học bỏ vào túi xách sau đó nhấc túi rời khỏi phòng ký túc xá, Trương Tiểu Mạn vội đuổi theo cô ... Lâm Y cúi thấp đầu đi vào phòng học, Trương Tiểu Mạn vẫn luôn theo sau, bỗng nghe tiếng Triệu Viêm vang lên: Lâm Y, Tiểu Mạn, nơi này có chỗ trống, đến đây ngồi đi! Lâm Y lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Triệu Viêm ... Tiểu Mạn tối hôm qua đi phỏng vấn thế nào? Thông qua không? Triệu Viêm khẩn trương hỏi. Ừm ... thông qua ... Giọng Trương Tiểu Mạn thật nhỏ nhưng vẫn như cũ không giấu được hưng phấn. Vậy tốt quá rồi, chúc mừng bạn ... Trong suốt buổi học, Lâm Y luôn ở trạng thái thất thần, lời giáo sư trên bục giảng giảng cô hoàn toàn không nghe vào tai ... Lâm Y, xin mời trả lời câu hỏi này! Vị giáo sư tóc đã nhuốm bạc nhìn về phía Lâm Y hỏi. Không có phản ứng, Lâm Y vẫn ngơ ngác ngồi đó, thấy giáo sư nhíu mày, Triệu Viêm vội kéo góc áo của cô, lúc này Lâm Y mới hồi phục tinh thần lại, vội đứng dậy nhưng không biết phải trả lời câu hỏi nào. Triệu Viêm lẳng lặng đặt sách trước mặt cô, giọng nhỏ xíu: Trong sách, phần được gạch đít ... Ờ ... Lâm Y nhìn đoạn văn được gạch chân trong sách ... *** LS quốc tế, tập đoàn luôn xếp trong hàng năm trăm tập đoàn lớn nhất thế giới, có liên quan trực tiếp đến mạch máu kinh tế thế giới. Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc đặt ở tầng cao nhất của tòa nhà Đại Hạ tổng khu Trung Quốc, Lãnh Nghị đang nhắm mắt tựa vào chiếc ghế rộng rãi của mình, tựa như trầm tư điều gì. Hắn là con trai duy nhất của tổng giám đốc của LS quốc tế, Lãnh Tuấn, cũng là người thừa kế được chỉ định. Một tháng trước hắn nhận lệnh từ lão tổng giám đốc tiếp nhận xử lý sự tình của khu vực Trung Quốc. Hắn là kỳ tài của giới buôn bán, làm việc quyết đoán dứt khoát, lãnh khốc vô tình; nhưng vì bản tính khiêm tốn, rất ít khi xuất đầu lộ diện; người trong giới kinh doanh đều biết đến thiếu chủ Lãnh Nghị của LS quốc tế nhưng lại rất ít người biết được khuôn mặt thật của hắn. Lúc này hắn đang suy nghĩ về kế hoạch thu mua một xí nghiệp kinh doanh lớn trong nước ... Chuông điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên, lúc này Lãnh Nghị mới chậm rãi mở mắt, cánh tay duỗi ra, ngón tay thon dài ấn xuống phím loa ngoài, trong điện thoại truyền đến giọng nói của thư ký Ngãi Mỹ: Lãnh tổng, nhân viên đã đến đông đủ, có thể họp! Lãnh Nghị không nói tiếng nào trực tiếp ấn nút tắt, đứng lên đi về phía cửa, tác phong cực kỳ nhanh nhẹn ... Một lát sau trên hành lang xuất hiện một bóng người cao lớn, bước chân thật nhanh, phía sau hắn Ngãi Mỹ cầm một xấp tư liệu dày, chỉ có thể chạy chậm theo sau. Lúc này phía ngược lại đi đến một cô gái, nhìn Lãnh Nghị đang bước vội, cô ta dừng bước chân, thoáng cúi đầu chờ hắn nhưng Lãnh Nghị chừng như không có ý dừng lại, không liếc nhìn cô ta một cái nào mà chỉ đi thẳng qua. Thiếu gia ... Lý Tân chỉ có thể lên tiếng gọi. Lãnh Nghị lúc này mới dừng bước chân nhưng vẫn không xoay đầu, hắn hơi nhíu mày, trên gương mặt anh tuấn mê người vẫn lạnh như băng, trong đáy mắt khí thế bức nhân, lẳng lặng chờ Lý Tân lên tiếng. Thiếu gia, tối hôm nay ... Lý Tân bước đến một bước, tận lực đến gần Lãnh Nghị, nhẹ giọng nói. Không cần! Lời Lý Tân còn chưa nói hết đã bị Lãnh Nghị lạnh lùng ngắt lời, ánh mắt lạnh mạc nhìn về một nơi vô định, Sau này đừng tìm người cho tôi nữa, tôi không có hứng thú! Lý Tân thoáng biến sắc, cô ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Lãnh Nghị: Nhưng ... thiếu gia, đây là mệnh lệnh của lão phu nhân ... tôi ... Cô đang làm việc cho ai? ... Lão phu nhân bên đó nên nói thế nào, chẳng lẽ còn cần tôi dạy cô sao? Lãnh Nghị chợt quay đầu, ánh mắt sắc như đao nhìn về phía Lý Tân. Lý Tân không dám nhìn thẳng hắn, cô thoáng cúi đầu, vội đáp lời: Tôi biết rồi, thiếu gia! Lãnh Nghị thu hồi ánh mắt sắc bén, như cũ bước nhanh về phía trước, Ngãi Mỹ nhìn Lý Tân nhẹ gật đầu sau đó vội vàng bước qua bên cạnh cô, cô gái thần bí này luôn khiến cô thấy sợ hãi ...