Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 37 : Giao dịch ngày thứ tư (1) - tên cặn bã lại xuất hiện

Vẫn như lệ thường người đàn ông đã rời đi trước khi cô gái tỉnh dậy, ngày hôm sau lúc Lâm Y thức giấc thì bên cạnh đã trống không. Cô động đậy thân thể, cảm giác đau nhức truyền đến từ nơi thắt lưng khiến cô lập tức tỉnh táo lại, nhớ lại buổi tối hôm qua, mặt cô chợt đỏ bừng... Nhưng đây là giao dịch, cô cần phải trả giá! Còn may, đã qua ba ngày rồi ... Buổi trưa, Lâm Y đang ở trong văn phòng thì nhận được điện thoại của Trương Tiểu Mạn, giọng cô đầy vui mừng: Lâm Y, tối nay mình mời bạn ăn cơm ... Cám ơn bạn giới thiệu cho mình vào làm ở LS quốc tế! Được thôi ... Làm việc ở đó có tốt không? Lâm Y mỉm cười, Trương Tiểu Mạn người này thật dễ thỏa mãn. Ừm, tốt lắm ... đó là LS quốc tế mà! Cho dù ở trong đó làm lao công mình cũng rất mãn nguyện! Mình chưa bao giờ nghĩ được vào đó làm nha! Lâm Y, bạn nhờ vào quan hệ của ai vậy? Giọng Trương Tiểu Mạn đầy ngạc nhiên lẫn mừng rỡ ... Ừm ... một người quen ... bọn họ thu mua trường đại học H của chúng ta ... Lâm Y ấp úng nói. Rốt cuộc là ai chứ? Giữ kín như vậy! Trương Tiểu Mạn truy đến cùng không tha. Là ... là ... Ngãi Mỹ! Lâm Y đành nói đại. Ngãi Mỹ? ... Ồ, có phải là thư ký của vị tổng giám đốc kia không? Trương Tiểu Mạn kinh ngạc hỏi, Lâm Y, cô thư ký đó thật tài giỏi ... Hôm đó cô ấy đến bộ phận PR của mình, thật có khí thế ... Còn vị tổng giám đốc kia nữa ... Ừm ... À .. tối nay chúng ta lại nói tiếp có được không? Mình còn việc phải làm! Lâm Y vội vàng tìm một cái cớ rồi cúp máy. Lúc tan tầm Lâm Y vừa bước ra khỏi cổng trường thì đã nhìn thấy một chiếc Lamborghini trắng, chú Ngô vừa nhìn thấy Lâm Y vội vàng lái xe đến gần, mỉm cười nhìn cô chào hỏi: Lâm tiểu thư, cô muốn đi đâu? Tôi có hẹn với bạn cùng đi ăn cơm! Lâm Y mỉm cười. Được, ở đâu, tôi đưa cô đi! Chú Ngô vừa nói vừa mở cửa sau xe, nhìn Lâm Y nói, Lên xe đi! Chú Ngô, sau này chú không cần đến đón tôi đâu. Tôi thật sự không cần chiếc xe này! Lâm Y bất an nói. Lâm tiểu thư, nếu như cô không cần chiếc xe này vậy tôi thất nghiệp rồi ... ... Lâm Y nhất thời không biết nói sao, nhìn chú Ngô rồi lẳng lặng bước về phía xe ... Trong một nhà hàng loại trung, Trương Tiểu Mạn đang đứng nơi cửa chờ Lâm Y thì nhìn thấy một chiếc Lamborghini trắng từ xa chạy đến, nó chói mắt như vậy, ánh mắt Trương Tiểu Mạn không đừng được cứ nhìn mãi, nào ngờ chiếc xe lại ngừng trước cửa nhà hàng. Thấy Lâm Y từ trên xe bước xuống, mắt Trương Tiểu Mạn trong chớp mắt trừng to, cô nhìn Lâm Y như không thể tin được chạy đến: Lâm Y ... Lâm tiểu thư, cô ăn xong cơm thì gọi cho tôi, tôi đến đón cô! Chú Ngô từ ghế lái thò đầu ra, nhìn Lâm Y nói, thấy Lâm Y gật đầu ông mới lái xe rời đi. Trương Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn Lâm Y lại nhìn chiếc xe sang trọng đã đi xa xa, nhào đến trước mặt Lâm Y nhỏ giọng nói: Lâm Y, là ai vậy? Một người bạn ... Lâm Y nhìn bạn, ngượng ngập nói. Bạn? ... Hình như là hơi già một chút ... Trương Tiểu Mạn dè dặt nhìn Lâm Y, nhẹ giọng nói: Lâm Y, với điều kiện của bạn, có thể tìm được đối tượng tốt hơn ... Lâm Y ngẩn người, ngừng bước chân hung hăng huých bạn một cái: Bạn nghĩ đi đâu vậy? Chú ấy chỉ là tài xế thôi! Tài xế? Vậy chiếc xe kia là của ai? Trương Tiểu Mạn nghi hoặc hỏi dồn. Bạn ... Lâm Y bất đắc dĩ nói, sốt ruột chuyển đề tài, Nói mình nghe công việc của bạn đi! Ừ ... Tiểu Mạn rất nhanh bị dời đi mục tiêu. Vừa ngồi xuống bàn ăn, Trương Tiểu Mạn đã huyên thuyên không ngừng về công ty mới của mình. ... thật lớn nha, lại rất khí phái, đừng nói cái gì trưởng phòng phó phòng, ngay cả tổ trưởng của cái tổ nhỏ xíu của bọn mình cũng thật kiêu ngạo, chuyên môn vạch lá tìm sâu, mình mới vừa đến công ty mà, làm việc đương nhiên không rành rồi, ít nhiều cũng có sai sót mà ... Vậy tổ trưởng của bạn có đẹp trai hay không? Lâm Y cười hỏi. Đẹp trai nỗi gì ... ừm, nhưng còn khá dễ nhìn ... Trương Tiểu Mạn ngẫm nghĩ một chút rồi nói. Vậy người ta có phải là thích bạn rồi hay không? Thích nên mới chuyên tìm những sai sót của bạn, mục đích chính là thu hút sự chú ý của bạn mà thôi ... Lâm Y trêu Trương Tiểu Mạn. Trời, vậy mà bạn cũng nghĩ ra được sao! Trương Tiểu Mạn kinh ngạc kêu lên, nhưng rồi mắt cô chợt lóe, cười hỏi: Nói đến đẹp trai, công ty mình đúng là không ít nha ... ừm, đẹp trai nhất bạn có biết là ai không? Mình biết sao được ... Lâm Y không nhịn được cười. Đẹp trai nhất đương nhiên là tổng giám đốc của bọn mình rồi ... Tiểu Mạn hào hứng nói. Bàn tay cầm ly nước của Lâm Y chợt khựng lại, cô nhìn về phía Tiểu Mạn thì thấy mặt bạn mình chợt trở nên cực kỳ bí ẩn, Haizz, bình thường bọn mình nào có cơ hội gặp mặt, hôm đó mình ở cửa lớn, vừa hay nhìn thấy anh ta xuống xe ... Oa! Lần đầu tiên mình gặp được một người đẹp trai như vậy đó! Hơn nữa còn rất có khí thế ... chậc chậc ... Trương Tiểu Mạn chừng như đang say sưa trong hồi ức, vẻ mặt hâm mộ cực điểm: Thật là rất lạnh, nét mặt lạnh lùng đến khiến người ta sợ ... Cũng phải thôi, điều kiện tốt như vậy, anh ta không cao ngạo thì ai cao ngạo? ... Vừa hay họ của anh ta cũng là "Lãnh" ... Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, nói như nhắc nhở: Chậc, bạn lại bắt đầu háo sắc rồi ... Thật đó, bạn chưa gặp thôi ... Thư ký của anh ta, cái cô Ngãi Mỹ mà bạn quen đó, thường ngày cũng rất cao ngạo, xa cách ... Trương Tiểu Mạn gắp một món ăn, lại dè dặt nhìn Lâm Y, Lâm Y, bạn với Ngãi Mỹ quan hệ có tốt không? Có cơ hội có thể giúp mình nói tốt vài câu không, để mình có cơ hội đổi một công việc khá hơn ... chính là loại công việc nhẹ nhàng mà tiền lương lại cao ấy ... Trời, bạn sao lại như thế, mới được có mấy ngày thôi mà ... Lâm Y cố làm ra vẻ kinh ngạc nói. Bạn mới kỳ đó, có quan hệ lại không biết tận dụng, thật phí phạm ... Trương Tiểu Mạn cũng không lộ vẻ yếu thế. ... Lâm Y nhất thời không biết nói sao. Hai người vẫn luôn hào hứng trò chuyện cho đến khi ăn xong bữa cơm, Trương Tiểu Mạn hào hứng đề nghị cùng đi Karaoke, Lâm Y không phản đối vì thế Tiểu Mạn gọi điện thoại rủ các bạn khác cùng đến ... Trong phòng bao, một đám bạn học đang ôm micro hát say sưa thì một nhân viên phục vụ đến trước mặt Lâm Y lễ phép hỏi: Xin hỏi cô là Lâm Y phải không? Phải đó! Lâm tiểu thư, bên ngoài có người tìm cô! Lâm Y vội vàng bước ra cửa thì thấy hai người đàn ông cao to bổ nhào về phía cô, Lâm Y chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã bị nhét vào một chiếc xe màu lam, trong xe kéo rèm tối mịt, khi cửa vừa sập lại thì đèn chợt sáng lên, nụ cười hung ác của Mạc Hưng hiện ra trước mắt Lâm Y, trên tay hắn đang đùa nghịch một chiếc máy ảnh. Lâm tiểu thư, tôi không biết cô tìm ai giúp đỡ mà làm mấy tấm ảnh kia bị hủy sạch hết, nhưng không sao cả, tôi bây giờ sẽ giúp cô chụp lại một xấp ảnh khác, đảm bảo hấp dẫn hơn những tấm ảnh bị chỉnh sửa kia nhiều, tôi sẽ để cho cư dân mạng đều nhìn thấy, hình tượng chân thực của ngọc nữ trường đại học H là thế nào!