Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 309 : Sự hiểu lầm ngọt ngào (2)
Mặt mấy người trước mặt càng đỏ hơn mặt của Lâm Y, vốn họ ở ngoài đang bàn việc, đột nhiên nghe thấy trong phòng tổng giám đốc vọng ra tiếng kêu thất thanh của Lâm tổng, "Nhẹ chút, đau!", thì ai nấy đều giật cả mình, gần như là đồng thời quay nhìn về phía cửa phòng, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện...
Phản ứng đầu tiên là nhìn nhau, sau đó chính là mặt đỏ tim đập, tiếp nữa là không hẹn mà cùng ghé sát vào cửa phòng nghe lén nhưng không ngờ sớm đã bị Lãnh Nghị phát hiện, mà một tiếng quát của Lãnh Nghị dọa Trương Tiểu Mạn, người ghé sát vào cửa nhất sợ đến giật nảy mình, một cái trượt chân thế là cánh cửa phòng bị đẩy ra, theo quán tính cô suýt nữa thì bị té nhào vào trong, làm hại hai người đang bám vào bên cạnh cũng theo đó suýt té, loạng choạng mãi mới đứng vững được.
Ba người vội đứng thẳng người, ngượng ngùng nhìn về phía sau bàn làm việc, Lâm tổng của họ đang chỉnh trang y phục mà
Lãnh Nghị thì nhàn nhã ngồi tựa vào lưng ghế, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt chật vật của từng người.
Xin lỗi, tôi đến đưa văn kiện! Phương Hân là người đầu tiên phản ứng lại, cô cười trừ, đặt xấp văn kiện trên tay lên bàn; Tôi cũng vậy! Hà Khả và Trương Tiểu Mạn gần như là đồng thời kêu lên, nhanh như chớp đặt văn kiện lên bàn.
Được rồi, không phải như mọi người nghĩ đâu! Lâm Y thoáng chau mày, vẫn là nên giải thích một chút, Chân tôi bị đau, anh ấy giúp tôi thoa thuốc!
Lãnh Nghị vẫn bình thản ngồi đó, không lên tiếng.
Chúng tôi biết, haha! Ba người trăm miệng một lời đáp. Chỉ có điều, chân cô vì sao lại bị đau chứ? Nhưng câu này đánh chết họ cũng không dám hỏi, nhất là trước mặt Lãnh Nghị.
Lúc này Phương Hân đã hoàn toàn trấn tĩnh lại, cô cười bước đến báo cáo, Lâm tổng, vừa nãy Tiền tổng của công ty XX, công ty vừa mới hợp tác với chúng ta có gọi điến, mời chúng ta tối nay gặp mặt, ăn cơm, bàn một chút chuyện hợp tác về sau!
Được, vậy chuẩn bị đi, chúng ta cùng đi! Lâm Y cũng coi như đã trấn tĩnh lại, cô xoay người định ngồi xuống mới phát hiện chiếc ghế đã bị Lãnh Nghị chiếm lấy, suy nghĩ một chút, chỉ đành tiếp tục đứng nói chuyện với ba người kia.
Hai chữ "Được rồi" còn chưa kịp bật ra từ miệng phu nhân thì giọng nói đầy từ tính mà uy nghiêm của Lãnh Nghị đã vang lên,
Xã giao ở bên ngoài, không phải lúc nào cũng cần Lâm tổng ra mặt, các người cũng có thể thay thế!
Nghị... Lâm Y chau mày, quay lại nhìn chồng, haizzz, thế này, ở đây ai mới là lãnh đạo? Anh đã hứa với em, buông tay để em tự làm mà!
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, thâm thúy nhìn Lâm Y nhưng giọng điệu không cho phép dị nghị, Hôm nay chân em đau, buổi tối không tiện ra ngoài xã giao!
Vừa nãy anh giúp em bôi thuốc rồi, em đỡ hơn nhiều, anh xem! Lâm Y xoay mấy vòng trước mặt Lãnh Nghị, tỏ vẻ chân mình đã khỏi.
Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, cả người vẫn nhàn nhã ngồi tựa vào ghế nhưng cánh tay dài khẽ duỗi ra, dễ dàng kéo cô gái đang đứng trước mặt vào lòng, Lâm Y không kịp đề phòng, bị kéo ngồi lên đầu gối hắn, cô thất thanh kêu lên một tiếng, giãy dụa định đứng lên... Haizz, Nghị, trước mặt còn ba người thủ hạ của em nha!
Nhưng tay Lãnh Nghị như hai gọng kìm, cô làm sao đứng lên được? Chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của hắn phất qua gò má cô, giọng nén nhỏ xuống nhưng đầy ái muội, Em không sợ tối nay anh áp em cả người đều đau sao? Vậy ngày mai em thật sự không thể xuống giường được đấy!
Mặt Lâm Y vừa nóng vừa đỏ, cô không dám nhìn vẻ mặt của ba người đang đứng kia, chỉ ngượng ngùng nhìn Lãnh
Nghị, áo não nói, Lãnh Nghị, đây là văn phòng!
Lãnh Nghị mặc kệ, hắn nhìn vẻ hoảng loạn cùng áo não của vợ, mập mờ nói, Tối hôm qua ngoại trừ chân phải bị đau, còn chỗ nào bị đau nữa không? Có cần thoa thuốc nữa không?
Mọi người ra ngoài trước đi! Lâm Y chỉ đành quay nhìn ba người đang ngẩn người trước mặt mình nói.
Ba người vội đáp lời rồi chuẩn bị rời đi, Đứng lại!, giọng uy nghiêm của Lãnh Nghị lần nữa vang lên sau lưng ba người khiến họ đồng loạt dừng bước, quay lại nhìn đôi nam nữ đầy ái muội đang ngồi sau bàn làm việc.
Sau này nếu công ty có xã giao, ba người đi nhiều một chút, có vấn đề gì mới gọi điện thoại báo cáo cho Lâm tổng! Lãnh Nghị nhàn nhạt nhưng cực kỳ uy nghiêm nói - hắn tuyệt đối sẽ không để cô gái này mỗi ngày thật khuya mới trở về.
Tôi biết, Lãnh tổng! Ba người đáp rồi lui xuống, Lâm Y áo não phát hiện, thực ra Lãnh Nghị thật sự là người trời sinh để làm lãnh đạo, có hắn ở đây, cô hoàn toàn lép vế.
Nhìn ba người rời khỏi văn phòng, Lãnh Nghị nhàn nhã nâng tay nhìn đồng hồ, bình thản nói, Ân, đến giờ rồi, chúng ta về thôi! Hắn vừa nói vừa đứng dậy, bế bổng cô gái trong lòng cùng đứng dậy, đi thẳng ra cửa văn phòng
--- cô gái này thật sự đã lâu không về nhà ăn cơm tối rồi!
Em tự đi! Lâm Y chau mày, cô giãy dụa định thoát thân nhưng Lãnh Nghị chỉ làm như không nghe thấy, sải bước ra ngoài. Lâm Y nản lòng cực kỳ, dù sao, một khi người đàn ông cường thế này xuất hiện, uy phong của Lâm tổng cô toàn bộ mất hết!
Dưới ánh mắt quan sát của mọi người,
Lãnh Nghị trấn tĩnh như không ôm Lâm Y đi xuyên qua hành lang đến thang máy, Phương Hân nhìn theo bóng dáng cao ngất kia, vẻ mặt hâm mộ, thật lâu sau mới lẩm bẩm, Có chồng như vậy, Lâm tổng thật hạnh phúc!
Lãnh Nghị bế Lâm Y thẳng đến xe, đặt cô ngồi vào trong rồi mình vòng qua bên kia ngồi vào, xe nhanh chóng rời đi. Nghĩ đến chuyện mấy ngày qua mình quả thật đã lơ là ba cha con, Lâm Y rốt cuộc an tĩnh trở lại, cô quay nhìn sang Lãnh Nghị bên cạnh, Nghị, chúng ta đi đón con trước chứ?
A, em còn biết phải đón con sao? Lãnh Nghị lạnh giọng "hừm" một tiếng, mấy ngày nay đón con đã trở thành công việc của hắn! Trở về nhà còn phải chăm con, Lãnh Nghị hắn, thế mà lại thành vú em, quả thực là anh hùng rơi vào bước đường cùng mà! Nghĩ đến đây cơn tức trong hắn vẫn chưa nguôi.
Khụ khụ... Tự biết đuối lý, Lâm Y ho khan mấy tiếng, không dám nói gì thêm.
Trong nhà trẻ, cô giáo Ngô ngước lên nhìn đồng hồ trên tường, đã năm giờ rưỡi, ba của Hạo Hạo chắc là đã đến rồi, vừa nghĩ đến đây thì đã thấy bóng một người đàn ông cao lớn xuất hiện ngoài cửa, vẫn là gương mặt tuấn mỹ, cao ngạo bức người kia.
Ba! Thân thể nhỏ nhắn của cậu nhóc Hạo Hạo vừa chạy ào tới vừa lớn tiếng kêu, mắt cô giáo Ngô cũng sáng lên mang theo chút thẹn thùng, cô chậm rãi bước sau lưng Hạo Hạo.
Ừ! Lãnh Nghị bế con trai lên nhìn cô giáo Ngô gật đầu chào, đang định nói tạm biệt thì lại nghe tiếng con trai vang lên bên tai: Ba, ngày mốt là thứ bảy rồi, ba hứa dẫn con đi chơi súng thật, đúng không?
Được! Lãnh Nghị bình thản đáp.
Ba, các bạn trong lớp của con cũng muốn đi! Lãnh Hạo bá tay lên cổ ba mình, nói. Bạn học cũng muốn đi? Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, haizz, chắc là đứa bé này khoe khoang với các bạn học trong lớp rồi...
Thấy Lãnh Nghị không nói tiếng nào, cô giáo Ngô vội bước lên giải thích:
Lãnh tiên sinh, là thế này, các bạn nhỏ nghe nói có thể nhìn thấy súng thật đều muốn theo Hạo Hạo cùng đi... Nếu như tiện, tôi định làm như một hoạt động ngoại khóa... Ân, lớp của chúng tôi cũng không nhiều, chỉ có bốn nam sinh thôi...
Ba, ba, ba đồng ý đi! Lãnh Hạo dụi mặt vào cổ ba mình làm nũng.
Được, đợi tôi thu xếp xong sẽ báo lại với cô! Lãnh Nghị nhìn cô giáo Ngô mỉm cười đáp.
Lâm Y ngồi trong xe chờ thật lâu mới thấy Lãnh Nghị ôm Hạo Hạo từ trong nhà trẻ bước ra, bên cạnh hắn còn có cô giáo Ngô, hai người đang cười nói gì đó.
Vệ sĩ mở cửa sau xe, Lãnh Nghị hơi khom người đặt Hạo Hạo vào trong xe, vừa ngồi vào, nhìn thấy mẹ đã ngồi trong xe, cậu nhóc kinh ngạc lẫn mừng rỡ bổ nhào vào lòng mẹ, hớn hở gọi: Mẹ, mẹ, sao hôm nay mẹ đến đón con?
Lâm Y ôm con trai, âu yếm hôn thật kêu lên má thằng bé, Ân, con trai, mẹ nhớ con chết được!
Cô giáo Ngô cũng đã nhìn thấy Lâm Y, thoáng ngẩn người một chút rồi cô cười nhẹ: Mẹ của Hạo Hạo, đã lâu không gặp cô, cô bận lắm sao?
Chào cô Ngô, công ty vừa mới đi vào hoạt động nên tôi hơi bận... Lâm Y cười nhìn cô giáo Ngô ở ngoài xe lên tiếng chào hỏi đồng thời giải thích qua loa.
Lúc này Lãnh Nghị cũng đã ngồi vào trong xe, một nhà ba người... Ngô Thâm nhìn theo bóng xe dần khuất, đáy mắt chợt dâng lên một nỗi thất lạc...
Mẹ, thứ bảy tuần này ba nói dẫn con đi chơi súng thật, mẹ cũng phải đi chung nha! Trong xe Lãnh Hạo bá cổ mẹ mình nói.
Thứ bảy tuần này? Lâm Y thoáng chau mày, Lý tổng của công ty XX đã hẹn sẽ đến công ty Tiểu Họa Nhi khảo sát rồi mới quyết định xem có hợp tác hay không, đây là một khách hàng lớn, cô làm sao vắng mặt được...
Thấy mẹ im lặng, cậu nhóc cũng sụ mặt xuống, Mẹ, mẹ nhất định phải đi đó...
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn duỗi tay, ôm cả Lâm Y cùng con trai vào lòng, nói với con trai nhưng mắt lại nhìn Lâm Y, ánh mắt vô hạn mập mờ, Yên tâm, mẹ con nhất định sẽ đi cùng chúng ta... khụ khụ, trừ phi mẹ muốn nằm trên giường không dậy nổi!
Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, tầm mắt dời từ mặt Lãnh Nghị nhìn ra cửa sổ, bên tai vọng đến giọng nói kinh ngạc của con trai: Ba, mẹ vì sao nằm trên giường không dậy nổi?
Xe dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Lãnh, Lâm Y vừa xuống xe thì đã thấy cậu nhóc Hàn Hàn đang chơi trong vườn hoa chạy bổ đến: Mẹ, mẹ...
Hàn Hàn, cục cưng của mẹ! Lâm Y cười hớn hở ôm con trai lên, hôn chùn chụt, Có nhớ mẹ không?
Nhớ... Cậu nhóc ôm lấy cổ mẹ, giọng non nớt, sau đó đôi mắt to tròn như hai viên bi rất nhanh tìm được ba sau lưng mẹ, cánh tay mập mạp vội vàng vươn về phía Lãnh Nghị, Ba ôm ôm, ba ôm ôm...
Ạ? Đôi mắt đen láy của Lâm Y lóe lên, Hàn Hàn lại từ trong lòng mình nhào qua đòi ba bế? Ân, con trai, ba ôm ôm! Lãnh Nghị đắc ý đón lấy cậu nhóc từ tay
Lâm Y... Khụ khụ, em tưởng con trai chỉ thích bám em, không bám anh sao? Em không biết cả tuần nay anh vẫn luôn diễn vai vú em bất đắc dĩ sao?
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
54 chương
309 chương
73 chương
54 chương