Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 305 : Bắt đầu bận rộn (2)
Ngoài cửa rốt cuộc truyền đến bước chân quen thuộc, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, lần nữa nhấc tay lên xem đồng hồ, lúc này đã gần mười hai giờ rồi!
Bước chân kia dừng lại trước cửa thư phòng rồi sau đó cửa bị đẩy ra rồi gương mặt có chút hưng phấn của Lâm Y thò vào, Nghị..., đôi mắt đen láy sáng rỡ, nhanh nhẹn bước về phía người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc.
Cô đi thẳng đến trước mặt Lãnh Nghị, rất tự nhiên ngồi vào lòng chồng, hai tay vòng qua cổ hắn, ngước gương mặt đầy vẻ hưng phấn nhìn hắn, không chờ kịp chia sẻ tin tốt với chồng, Hôm nay em lại ký thêm được một hợp đồng nữa nha!
Nhìn gương mặt thanh lệ lúc này tràn đầy hứng thú kia, Lãnh Nghị rốt cuộc không đành lòng làm cô mất hứng, hắn buông sách xuống, hai tay vòng qua chiếc eo thon, nhẹ đặt lên trán cô một nụ hôn, chỉ nhàn nhạt nhắc nhở, Y Y, anh mở ra công ty Tiểu Họa Nhi chỉ để chơi thôi, không hy vọng em làm mình mệt quá, hiểu không?
Ân, em biết rồi, giọng cô gái vẫn thật hồ hởi, Em không mệt! Em vui lắm!
Đáy mắt Lãnh Nghị thoáng gợn sóng, thôi, chỉ cần cô vui là được, lúc đầu mình mở công ty không phải để cô vui hay sao? Nghĩ vậy, khóe môi Lãnh
Nghị nhẹ câu lên một nụ cười dịu dàng, giọng cũng nhu hòa hơn, Đi xem con trai đi, trước khi ngủ thằng bé cứ đòi gặp em!
Ân!, cô gái đứng lên, Lãnh Nghị cũng đứng lên...
Y Y, tối mai em phải trở về sớm chút, chúng ta mới cô giáo Ngô của Hạo
Hạo ăn cơm, lần này Hạo Hạo có thể ngủ một mình cũng nhờ vào sự giúp đỡ của cô ấy cả, chúng ta cũng nên biểu đạt chút tâm ý của mình. Lãnh Nghị bàn với Lâm Y, mấy ngày nay cô bận đến nỗi thời gian hai người ăn cơm chung cũng không có!
Tối mai sao? Lâm Y thoáng chau mày, Em không biết có rảnh không nữa...
Y Y, có chuyện gì em có thể để phó tổng hoặc là Phương Hân của phòng PR đi! Lãnh Nghị nhẹ nhàng nhắc nhở, Không cần chuyện gì cũng đều phải tự thân ra mặt!
Vậy được rồi! Chuyện của con trai, Lâm Y nghĩ mình cũng nên quan tâm một chút, mấy ngày nay quả tình cô đã hơi lơ là thằng bé rồi! Hơn nữa cô thấy mình cũng thật phải cám ơn cô giáo Ngô, bởi vì con trai có thể tự ngủ nên cô mới có thể yên tâm ra ngoài xã giao!
Trong phòng ngủ, Lãnh Nghị để Lâm Y gối đầu lên khuỷu tay mình, một tay kia bắt đầu không an phận rục rịch lướt trên người cô, Lâm Y hơi hé mắt ra, giữ lấy bàn tay của người đàn ông, giọng nói có chút buồn ngủ, Nghị, em buồn ngủ, buổi trưa còn không có thởi gian chợp mắt... ngày mai đi, ngày mai được không?
Ân, em cứ ngủ, anh sẽ thật nhẹ thôi... Hơi thở nóng rực của người đàn ông phất qua gò má cô gái, giờ mỗi ngày cô đều về thật trễ, lần nào về cũng nói mệt, nói buồn ngủ, hắn đã nhịn mấy ngày rồi!
Cô gái rõ ràng cũng cảm thấy đuối lý, cô không cự tuyệt nữa, để mặc bàn tay to của người đàn ông thuần thục cởi chiếc áo ngủ trên người mình, nhẹ nhàng âu yếm đôi gò mềm mại, dùng đôi môi và bàn tay âu yếm từng tấc da thịt như tơ lụa của cô gái...
Buổi chiều khi cô giáo Ngô nhận được điện thoại của Lãnh Nghị nói buổi chiều hai vợ chồng cùng Hạo Hạo muốn mời cô ăn cơm để cám ơn sự giúp đỡ của cô dành cho con trai thì đôi mắt trong trẻo bừng sáng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào; những ngày gần đây trong lòng cô luôn cuộn trào một loại cảm xúc rất khác thường, rất muốn được nhìn thấy người đàn ông anh tuấn mà cường thế kia dù biết rất rõ ràng anh ta đã là chồng của người khác, là cha của học trò mình!
Cô biết mình có suy nghĩ này là không đúng, cô thật sự cũng không muốn làm người thứ ba! Cô cũng từng cố gắng thuyết phục chính mình đừng suy nghĩ về anh ta nữa, nhưng, thật sâu trong nội tâm vẫn không nhịn được, cô thậm chí mê muội muốn từ trên mặt cậu nhóc Hạo Hạo tìm được chút hình bóng của người đàn ông đó, thậm chí vì câu nói trẻ con của Hạo Hạo, nói cô cùng ngủ với ba của cậu nhóc mà suy nghĩ viển vông... Trời, thế nào lại nghĩ đến phương diện kia chứ? Mặt Ngô Thâm bừng đỏ, thật sự không muốn sống nữa rồi! Phi phi phi, Ngô Thâm thầm phỉ nhổ chính mình....
Nghe đầu bên kia mãi không có tiếng trả lời, đang ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc bằng da thật rộng rãi, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn trầm giọng hỏi lại, Cô giáo Ngô?
Ân... Ngô Thâm lúc này mới từ dòng suy nghĩ miêm man bừng tỉnh lại, haizz, cũng không phải mình phá hoại gia đình người ta, mình chỉ cùng cả gia đình anh ta đi ăn cơm thôi mà, khụ khụ, coi như thưởng thức trai đẹp một chút, háo sắc một chút chắc là có thể mà! Huống gì Hạo Hạo với mẹ cậu nhóc cũng đi cùng kia mà!
Vì thế
Ngô Thâm ho khan mấy tiếng, giọng hơi có chút run, Lãnh tiên sinh, đừng khách sáo... Ngô Thâm tự mình cũng nghe ra giọng nói của mình khác thường, mặt cô lần nữa đỏ ửng, lần nữa im bặt.
Đầu bên kia Lãnh
Nghị mỉm cười, quả đoán nói, Vậy đến lúc tan học tôi với mẹ Hạo Hạo sẽ đến đón Hạo Hạo, đến lúc đó mời cô nể mặt đi ăn với vợ chồng tôi một bữa cơm!
Được! Ngô Thâm nhỏ giọng nhận lời.
Đến giờ tan tầm, Lãnh Nghị thu dọn đồ đạc rồi gọi điện thoại cho Lâm Y, định hẹn giờ để đến đón cô cùng đi đến nhà trẻ, điện thoại lập tứ có người đó nghe, đầu bên kia là giọng nói quen thuộc của Lâm Y, Nghị...
Lãnh Nghị mỉm cười, Y Y, em thu dọn đi, giờ anh qua đón em...
Đón em? Lâm Y thoáng ngẩn người, cả một ngày bận rộn cô đã sớm quăng chuyện tối qua đồng ý với Lãnh Nghị lên chín tầng mây rồi, Nhưng giờ em không có ở công ty, em đang ở bên ngoài, cùng công ty XX bàn hợp đồng...
Nụ cười trên môi Lãnh Nghị cứng lại, hắn rốt cuộc bắt đầu hối hận đã mở công ty này ra cho cô gái đùa, hiện giờ xem ra cô còn bận hơn cả hắn, mà hắn, bắt đầu bị hưởng quả đắng khi bị bỏ lơ...
Nghe Lãnh Nghị thật lâu không trả lời, Lâm Y lúc này mới nhớ ra chuyện hôm nay phải mời cô giáo Ngô ăn cơm, cô thoáng có chút bất an nuốt nuốt nước bọt, giọng nhỏ xíu, Cái đó... Nghị, có thể dời sang tối mai được không? Ân, tối mai, em nhất định sẽ nhớ...
Dời thế nào chứ? Anh đã hẹn với cô giáo rồi! Sắp đến giờ hẹn mới báo với cô ấy là không mời nữa sao? Mặt Lãnh Nghị tối sầm, cắn răn nói.
Vậy... Lâm Y đảo đôi mắt đen láy, Hay là chỉ anh với Hạo Hạo đi đi... Ừm, nói em tạm thời có chuyện gấp không đi được...
Mặt Lãnh Nghị đen lại, "cạch" một tiếng ngắt điện thoại, thoáng suy nghĩ một chút rồi đứng lên, bước nhanh ra ngoài.
Ngô Thâm nắm tay Hạo Hạo đi theo chân Lãnh Nghị ra cửa nhà trẻ, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy hai chiếc xe sang trọng chờ sẵn trước cửa nhà trẻ, đứng gần hai chiếc xe là mấy người vệ sĩ trong bộ tây trang màu đen, vừa thấy Lãnh Nghị xuất hiện, lập tức có người bước đến mở cửa, khí thế đó khiến cô giáo Ngô Thâm không khỏi có chút khẩn trương, bàn tay đang nắm tay Hạo Hạo bất giác siết chặt.
Lãnh Nghị dừng bước trước cửa sau xe, người hơi xoay lại lịch sự nói, Cô giáo Ngô ngồi vơi Hạo Hạo ở băng sau nhé! Ngô Thâm bối rối gật đầu, nắm tay Hạo Hạo chui vào trong khoang xe, Lãnh Nghị thì tự mở cửa phía ghế phụ lái ngồi vào.
Ngô Thâm ngồi nơi băng ghế sau rộng rãi của chiếc xe sang trọng, ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang ngồi nơi ghế phụ lái, nhìn sườn mặt anh tuấn như điêu khắc kia lại cúi xuống nhìn cậu nhóc Hạo Hạo đang ngồi bên cạnh, cảm giác một nhà ba người đột nhiên nhảy vào trong đầu... Haizz, lại mơ tưởng viễn vông rồi! Ngô Thâm nuốt nuốt nước bọt thoáng có chút bất an lên tiếng hỏi như muốn cắt đứt những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu mình, Lãnh tiên sinh, mẹ của Hạo Hạo đâu?
Ồ, hôm nay cô ấy có việc đột xuất, không đến được! Lãnh Nghị nhàn nhạt đáp, trong giọng nói không nghe ra có chút xao động nào.
Ồ... Ngô Thâm chỉ nhỏ nhẹ đáp một tiếng, cũng chính là nói, lát nữa đi ăn cũng chỉ có ba người chúng ta thôi sao? Xem ra có phải đặc biệt giống một nhà ba người không? Haizz haizz, thế nào lại suy nghĩ vẩn vơ nữa rồi... Ngô Thâm cảm thấy mặt mình lại bắt đầu đỏ lên.
Ba, mẹ sao không cùng chúng ta ăn cơm? Đã lâu mẹ không ăn cơm với con rồi! Lãnh Hạo bất mãn sụ mặt, cả một tuần nay không gặp mẹ được mấy lần, cậu nhóc rất nhớ mẹ nha!
Công ty mới của mẹ vừa mới bắt đầu, rất bận, qua một thời gian nữa thì tốt rồi... Lãnh Nghị nhẹ giọng an ủi con trai, thực ra cũng là nói cho chính mình.
Ba, ba gọi cho mẹ lại đi, nói mẹ mau đến! Lãnh Hạo lớn tiếng kêu.
Ba gọi rồi, mẹ đang bận! Lãnh Nghị chau mày.
Gọi nữa đi ba... Cậu nhóc Lãnh Hạo không chịu buông tha.
Đôi mắt trong trẻo của Ngô Thâm lóe lên, vội cúi xuống nhìn cậu nhóc, Hạo Hạo, cô giáo Ngô kể chuyện cho con nghe được không?
Lãnh Hạo ngước lên nhìn cô giáo, cô giáo Ngô kể chuyện rất hay, cậu nhóc rất thích nghe, vì thế đôi mày đang xoắn lại chậm rãi dãn ra, giọng nhỏ xíu: Vậy...cũng được!
Trong gian phòng bao dành cho khách quý ở một nhà hàng cao cấp của thành phố H, ba người đang ngồi ăn cơm, cậu nhóc Lãnh Hạo luôn bám theo cô giáo, vẫn đối với câu chuyện kể của cô hỏi thắc mắc không ngừng, Cô giáo, vì sao máy bay sẽ biến mất trên bầu trời? Vì sao chiếc thuyền chìm xuống biển lại trồi lên mặt nước? Vì sao...?
Lãnh Nghị ngồi đối diện lẳng lặng ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn hai người ngồi đối diện, rốt cuộc chau mày nói, Hạo Hạo, cô giáo Ngô là khách, phải để cô giáo ăn cơm chứ, có câu gì muốn hỏi, đợi ăn xong rồi hỏi cũng chưa muộn.
Lãnh Hạo ngước lên nhìn ba mình, gương mặt có bảy tám phần giống với Lãnh Nghị thoáng chau lại, vẻ mặt nghiêm túc, Ba, cô giáo Ngô không phải là khách, cô ấy đã đồng ý làm vợ con rồi!
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, động tác trên tay dừng lại một chút, ngước nhìn cô giáo Ngô; mặt Ngô Thâm thoáng đỏ, cô vội vàng lên tiếng giải thích, Hạo Hạo, cô giáo làm sao làm vợ con được, đây chỉ là nói đùa thôi...
Mắt Hạo Hạo dời từ ba mình sang cô giáo Ngô, nghiêm túc nói: Cô giáo, lúc đó không phải chúng ta nói rõ rồi sao? Con với ba đổi vợ, đến lúc đó, mẹ làm vợ con, cô làm vợ của ba!...
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
54 chương
309 chương
73 chương
54 chương