Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 282 : Lại gặp nguy hiểm (2)

Tư duy của Lâm Y dần dần hồi phục lại, đôi mắt đen láy chớp lên rồi nước mắt theo đó tràn ra, bả vai run run, nức nở nói không thành câu, Ba ơi... Từ Nhất Hạo vội vỗ nhẹ vai cô, nhu hòa nói, Y Y, không sao, không sao đâu... Lâm Y nắm chặt bàn tay Từ Nhất Hạo đang đặt trên vai mình, nghẹn ngào hỏi: Ba... con không muốn Nghị chết... Ba nói với anh ấy... con sẽ không tức giận nữa... Đáy mắt Lý Mặc lóe lên một tia sáng rồi biến mất rất nhanh, hắn mấp máy môi định nói gì đó nhưng rốt cuộc lại không nói thành lời; sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động, ông do dự một chút rồi mới trầm giọng nói, Y Y, Lãnh Nghị còn chưa chết... Tiếng nức nở của Lâm Y trong chớp mắt ngừng lại, cô nhìn chằm chằm ba mình như muốn tìm hiểu xem lời của ông liệu có phải là thật hay không; thấy ánh mắt của cô, Từ Nhất Hạo lần nữa mỉm cười, nhẹ gật đầu, lúc này vẻ khiếp sợ trong mắt Lâm Y mới vơi đi ít nhiều, nhưng bàn tay đang nắm tay Từ Nhất Hạo vẫn run rẩy không thôi, một lúc lâu sau mới thì thào gọi: Ba... Là thế này... Từ Nhất Hạo hắng giọng, rốt cuộc quyết định đem chân tướng sự thật nói ra, từ chuyện Lãnh Nghị phát hiện Tịch Họa nói dối đến chuyện hắn phát hiện ra một âm mưu lớn đang nhắm về phía nhà họ Lãnh mà lúc này cả nhà họ Lãnh đang trong cơn nguy khốn còn Lãnh Nghị thì tương kế tựu kế giả chết... Lâm Y ngơ ngẩn ngồi nghe, thì ra Tịch Họa có nhiều bí mật đến vậy sao? Cô càng nghe càng khiếp sợ, mắt không rời khỏi ba mình, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, cuối cùng chậm rãi buông tay ông ra, chậm rãi ngồi dậy, mấp máy môi, lẩm bẩm: Nói như vậy, không phải Lãnh Nghị không tin mình, anh ấy vẫn luôn tin tưởng mình... Phải đó, Lãnh Nghị nó vẫn luôn tin lời con... Từ Nhất Hạo mỉm cười, âu yếm vuốt mái tóc dài của con gái, Nó để con trở về đây ở chỉ là vì muốn bảo vệ sự an toàn cho con và đứa con trong bụng, để con tạm rời khỏi nơi nguy hiểm; nhưng nó lại lo con không chịu đi cho nên mới cố tình giấu con sự thật! Là con trách lầm Nghị... Lâm Y cúi đầu, rũ hàng mi dài, giọng nhỏ xíu. Ừ, lần này tai nạn xe cộ chỉ là một cái bẫy của Lãnh Nghị, cũng là nó đề nghị ba dẫn con vào vùng núi này bởi sợ con nghe được tin tức kia mà lo lắng! Từ Nhất Hạo giải thích thêm. Nếu như đây đã là một cái bẫy, vì sao phải giấu con, nói cho con biết không phải được rồi sao? Lâm Y nhỏ giọng lầu bầu. Nói cho con? Từ Nhất Hạo bật cười, Nói cho con có phải con càng lo lắng hơn không? Con biết rồi liệu có chịu ngồi yên ở đây đợi hay không? Đương nhiên, đây cũng là một phần trong kế hoạch của Lãnh Nghị, quan hệ giữa con với nó càng căng thẳng thì con càng an toàn, hiểu chưa? Quan hệ giữa mình và Lãnh Nghị càng căng thẳng bao nhiêu thì mình sẽ an toàn bấy nhiêu? Là vậy sao? Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, mắt hết nhìn Từ Nhất Hạo lại nhìn sang Lý Mặc nãy giờ vẫn im lặng không nói gì. Thấy Lâm Y nhìn mình Lý Mặc mỉm cười, Lâm Y vội dời mắt sang Từ Nhất Hạo, dường như đã hiểu ra điều gì, cô nuốt nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói, Vậy... Lý Mặc cũng là một phần của kế hoạch của Lãnh Nghị phải không? Lý Mặc nhìn Lâm Y, khóe môi gợi lên một ý cười, Không, tôi là một phần của kế hoạch của ba cô... Hắn nhìn thấy Lâm Y vụt quay sang nhìn mình thì lại cười, ho khan mấy tiếng, Khụ, nhưng mà ... kế hoạch này là tôi đề xuất, là tôi chủ động tình nguyện... Từ Nhất Hạo cũng bật cười, ông nhìn con gái, Con à, Lý Mặc với ba quen biết đã lâu, ba tin tưởng cậu ấy, con yên tâm... Haizz... Lý Mặc ở bên cạnh ngắt lời Từ Nhất Hạo, Cũng không nhất định là vậy, lời này đừng nói sớm quá... Từ Nhất Hạo chỉ cười, cũng không phản bác lời của hắn chỉ quay sang vỗ nhẹ vai Lâm Y, Giờ con yên tâm rồi chứ? Ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi mấy hôm đợi Lãnh Nghị xử lý xong việc sẽ đến đón con! Ba, hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, giọng nhẹ như muỗi kêu, Con muốn đi tìm Lãnh Nghị, con không thể để anh ấy một mình đối mặt với mọi chuyện được... Xem kìa... Từ Nhất Hạo vừa định đứng lên đã ngồi lại, chau mày, Lãnh Nghị nói không thể cho con biết, xem ra là đúng, cho con biết chính là kết quả như vậy! Ba, giờ anh ấy có việc, con không thể không ở bên cạnh được... Lâm Y nhỏ giọng phân trần. Không được Y Y... Ngữ khí Từ Nhất Hạo càng nặng, Thứ nhất, lúc này đối phương đang chiếm ưu thế, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm, thứ hai, xung quanh đây nói không chừng có người đang theo dõi, sự xuất hiện của con rất có thể sẽ khiến Lãnh Nghị bị bại lộ, không chỉ tăng thêm nguy hiểm cho nó mà cả con nữa, hơn nữa rất có thể làm cho kế hoạch này thất bại trong gang tấc! Ba... Lâm Y rũ mi, áo não gọi. Chuyện này không có thương lượng! Từ Nhất Hạo xua tay, Sớm biết con như vậy ba sẽ không nói cho con biết... Haizz, không cho biết cũng không được, nếu như thật sự con gái ông cho rằng Lãnh Nghị không còn sống, không biết còn làm ra chuyện gì điên rồ nữa! Lâm Y lúc này mới cúi đầu không nói, Từ Nhất Hạo thấy vậy mới đứng lên, nhìn Linh Nhi nói: Linh Nhi, cháu ở đây với Y Y, chúng ta xuống dưới xem nhà bếp đã dọn cơm xong chưa, lát nữa hai đứa xuống ăn cơm! Dạ! Linh Nhi gật đầu, Từ Nhất Hạo lúc này mới cùng Lý Mặc rời đi, vừa đi ra đến cửa ông đã nghe Lâm Y gọi với the, Ba, vậy lúc nào trả điện thoại lại cho con? Từ Nhất Hạo nhìn Lý Mặc cười, Lý Mặc, trả điện thoại cho Y Y đi! Lý Mặc cũng cười sảng khoái, lấy điện thoại trong túi ra đi đến bên giường đưa cho Lâm Y, đôi mắt sáng tràn đầy ý cười, Lâm Y, cô lấy về cũng vô ích thôi, lúc này điện thoại của hắn đã bị phá hỏng trong vụ đụng xe rồi, gọi không được đâu! Tôi chơi game chắc là được chứ... Lâm Y làu bàu. Nhìn thấy Từ Nhất Hạo và Lý Mặc rời khỏi phòng, Lâm Y mím môi, mở điện thoại lên gọi cho Lãnh Nghị, quả nhiên là không gọi được. Lâm Y chau chặt hàng mi thanh tú, mắt dời về phía Linh Nhi, Linh Nhi, Nghị giờ ở đâu? Tôi... cũng không biết! Mắt Linh Nhi lóe lên, cô nhìn Lâm Y, giọng cố nén thật thấp, Nhưng nghe nói lão phu nhân và phu nhân đều đã về nước, giờ đang ở biệt thự nhà họ Lãnh... Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô trầm tư hồi lâu rồi ngẩng lên nhìn Linh Nhi, giọng thật kiên định, Linh Nhi, vậy chúng ta trở về biệt thự của Lãnh Nghị đi... Lúc này lão phu nhân và phu nhân đều ở đây, chị không thể ở mãi chỗ này, không thể làm kẻ đào ngũ được... Nhưng Linh Nhi chau mày, Thiếu gia muốn chị ở lại đây, ở đây an toàn hơn..., rồi cô nhỏ giọng nói tiếp, Lý Mặc dẫn theo một trung đội bộ binh đến trấn ở đây... Hả? Lâm Y hơi giật mình, chẳng trách nơi đây lại xuất hiện nhiều lính mặc quân trang như vậy... Cô nuốt nuốt nước bọt, Sự tình nghiêm trọng vậy sao? Lý Mặc nói, phải đề phòng mọi khả năng! Linh Nhi nói. Lâm Y nhẹ gật đầu, cô biết mọi người đều muốn bảo vệ mình, muốn tốt cho mình, nhưng mà, vừa nghĩ đến Lãnh Nghị đang bị vây hãm trong hiểm cảnh do đối phương bày ra, lòng Lâm Y liền không có cách nào bình tĩnh được, giờ phút này đây cô cỡ nào hy vọng mình có thể ở bên cạnh hắn, cùng hắn vượt qua thời khắc không tầm thường này. Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lâm Y ngẩng đầu lên, Linh Nhi, nếu như lão phu nhân và phu nhân đều đang ở biệt thự của Lãnh Nghị, chị nghĩ Nghị nhất định ở gần đó... Chị muốn đi tìm anh ấy! Chị không sợ nguy hiểm, chị muốn ở bên cạnh Nghị! Nhìn ánh mắt kiên định của Lâm Y, Linh Nhi biết lòng cô đã quyết, chần chừ một lúc rồi cô thấp giọng nói, Nhưng thiếu phu nhân, thị trưởng Từ và Lý Mặc sẽ không đồng ý đâu... hơn nữa, chúng ta không có xe, đi bộ thì không được rồi! Lâm Y chau mày, Linh Nhi, có thể nghĩ cách nào không, hay là... đi trộm chìa khóa xe lại đây? Linh Nhi nhăn mặt, Chìa khóa ở chỗ Lý Mặc, muốn lấy chìa khóa nơi hắn chắc là hơi khó... Hai người đang nói chuyện thì tiểu Uông đã lên gõ cửa: Từ tiểu thư, Linh Nhi, xuống ăn cơm thôi! Linh Nhi vội đáp hắn một câu rồi hai người vội vã xuống lầu. Mấy người ngồi vây quanh chiếc bàn ăn, tivi đang phát ra tiết mục gì đó, , mắt Lâm Y như vô tình như cố ý lướt qua chiếc áo khoác mà Lý Mặc cởi ra treo ở lưng ghế. Từ Nhất Hạo cầm lấy chiếc chén nhỏ trước mặt Lâm Y múc một bát canh cá cho cô, tươi cười: Y Y, thưởng thức tay nghề của Lý Mặc xem, món này là cậu ấy nấu đấy! Cám ơn ba... Lâm Y mỉm cười nói. Lâm Y, cô nên cám ơn tôi mới đúng, là tôi nấu đó, không phải ba cô đâu! Lý Mặc ngồi bên cạnh chau mày, làm ra vẻ buồn bực nói. Được, cũng cám ơn anh! Tâm tình của Lâm Y vô cùng tốt, thái độ đối với Lý Mặc cũng không xa cách như thường ngày, cô cầm lấy chén của Lý Mặc, cười nói, Anh vất vả như vậy, tôi múc cho anh ít canh cá, coi như là cổ vũ vậy! Đáy mắt Lý Mặc tràn đầy ý cười, hắn chăm chú nhìn từng động tác của Lâm Y, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô lấy chén của hắn, múc canh cá sau đó đặt trở lại trước mặt hắn, nghe giọng nói dịu dàng của cô vang lên bên tai, Lý tiên sinh, mời dùng! Vậy còn được! Lý Mặc cười hớn hở cầm lấy muỗng không chút khách khí uống canh, Lâm Y quay sang Linh Nhi, Linh Nhi, em cũng múc cho Lý tiên sinh chút canh đi, coi như là cám ơn, ân, người ta làm đầu bếp làm cũng rất vất vả! Được! Linh Nhi đáp lời rồi đứng dậy chạy đến bên cạnh Lý Mặc, cười cười: Lý tiên sinh, anh uống nhanh đi, tôi cũng múc cho anh một chén! Lý Mặc nhàn nhã uống mấy muỗng canh cá, lại liếc sang Linh Nhi đang đứng bên cạnh mình, khóe môi nhẹ câu lên, bình thản nói: Cô cứ từ từ mà đợi, chén canh này tôi phải chậm rãi thưởng thức... Lâm Y lúc này quay sang Từ Nhất Hạo cầm lấy chiếc chén nhỏ trước mặt ông, Ba, con cũng múc cho ba ít canh cá... ân, lần này con về, cũng làm ba thật vất vả! Từ Nhất Hạo mỉm cười nhìn chén canh con gái vừa đặt xuống trước mặt mình, trong mắt lộ rõ sự vui sướng và thỏa mãn...