Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 272 : Sinh bệnh nhập viện (1)
Vậy chú... chú ấy... Lãnh Nghị cắn môi, không nói tiếp nữa, rõ ràng trong máy nghe lén Lưu Dũng đã nghe được một cuộc điện thoại gọi đến từ Paris, rất có khả năng chính là Lãnh Thành gọi... chỉ có ông ấy mới hiểu nhà họ Lãnh, mới có đủ năng lực nói ra câu "hai bên cùng hành động"!
Đôi mày của Lãnh Tuấn vẫn chau chặt, ông nhẹ gật đầu nhưng không lên tiếng, thực ra ông vẫn biết Lãnh Thành ở bên ngoài lén lút thành lập công ty, hơn nữa còn đoạt đi không ít hạng mục đáng giá của LS quốc tế nhưng Lãnh Tuấn vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt, ông nghĩ Lãnh Thành muốn tự mình tạo dựng sự nghiệp cũng là một chuyện tốt, không xen vào coi như là âm thầm giúp đỡ. Nhưng giờ xem ra Lãnh Thành không chỉ là tự lập công ty đơn giản như vậy, mục đích của ông rất có khả năng là cả LS quốc tế.
Ba... Lãnh Nghị nhìn ba mình như muốn trưng cầu ý kiến, Chúng ta muốn thu lưới sao?
Lãnh Tuấn vẫn im lặng không nói, đáy mắt dần lộ ra vẻ âm trầm, chỉ đến khi
Lãnh Nghị lần nữa lập lại: Ba, còn trì hoãn nữa, con sợ chú ấy gây bất lợi cho ba!
Mắt Lãnh Tuấn lóe lên một tia sắc bén, rốt cuộc trầm giọng nói: Hiện giờ còn chưa được... trong LS quốc tế cùng bên cạnh chúng ta, ta đoán Lãnh Thành đã sắp xếp không ít người ... chúng ta phải đợi đến khi bọn họ lộ ra toàn bộ mới có thể thu lưới!
Lãnh Nghị nhẹ gật đầu tán thành, hắn chậm rãi ngả lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén như đao, đăm chiêu một lúc rồi trầm giọng nói, Con hiểu rồi... vậy chúng ta tạm thời theo ý bọn họ, sau đó mới gậy ông đập lưng ông, chờ bọn họ toàn bộ lộ diện mới một lần bắt trọn lưới!
Lãnh Tuấn không trả lời con trai, tuy rằng tất cả đều được khống chế nhưng dù sao
Lãnh Thành cũng là đứa em trai theo ông nhiều năm như vậy, tâm tình của
ông không có cách nào thoải mái được; trầm ngâm hồi lâu Lãnh Tuấn mới ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút phức tạp nhìn con trai, trầm giọng nói:
Nghị nhi... sau khi kết thúc chuyện này, buông tha cho chú con!
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn làm sao không nghĩ đến điều này được chứ... Lãnh Nghị nhìn cha mình, nghiêm cẩn nói: Con biết rồi ba... ba yên tâm...
Hai cha con lại im lặng hồi lâu rồi như muốn phá tan bầu không khí nặng nề, Lãnh Tuấn chợt mỉm cười nhìn sang con trai: Nghị nhi, Y Y thế nào rồi?... Cháu nội ngoan của ba vẫn khỏe chứ?
Dạ, mắt Lãnh Nghị cũng thoáng qua một ý cười, Cô ấy tốt lắm, mấy ngày nay trở về thành phố G với ba mình... Thấy Lãnh Tuấn chau mày cùng ánh mắt nghi hoặc của ông, Lãnh Nghị vội cười phân trần, Không có gì đâu, ba yên tâm, chỉ là con muốn cô ấy tạm thời rời khỏi những chuyện thị phi này... Đợi khi chuyện bên này kết thúc con sẽ lập tức đón Y Y về!
Lãnh Tuấn lúc này mới gật nhẹ đầu: Con phải chú ý sự an toàn của con bé...
Lãnh Nghị cười với ba mình, Con biết rồi...
Tối hôm đó lúc Lãnh Tuấn và Lãnh Nghị trở lại trang viên biệt thự của họ
Lãnh, Tương Mân và Lý Uyển còn có Lãnh Thành đều đang ở phòng khách chờ, vừa nhìn thấy Lãnh Nghị, Tương Mân đã đứng dậy, yêu thương ôm hắn một cái sau đó quan tâm hỏi: Nghị nhi, nghe quản gia nói dạo gần đây sức khỏe của con không được tốt lắm?
Lãnh Thành đang ngồi nơi sofa nghe vậy sóng mắt không khỏi xao động, ông nhìn Lãnh Nghị đăm đăm, cười nhẹ nói: Nghị, sức khỏe không tốt thì làm việc ít thôi, nghỉ ngơi nhiều một chút!
Dạ, con biết! Lãnh Nghị nhìn Lãnh Thành mỉm cười,
Chú yên tâm, không có việc gì lớn, có lẽ là mệt nhọc quá độ nên tinh thần không tốt lắm thôi... từ từ rồi sẽ khỏi!
Nếu như thân thể không khỏe sao vừa về đến đã chạy đến công ty chứ! Tương Mân âu yếm trách, Phải về nhà sớm chút nghỉ ngơi chứ!
Bà nội, khu vực châu Á có một số hạng mục quan trọng cần bàn với ba một chút! Giọng
Lãnh Nghị vẫn điềm tĩnh, Gần đây con thấy hơi mệt, nhiều việc giải quyết không xong nên cần ba chỉ bảo thêm!
Mệt thì phải nghỉ ngơi nhiều, cứ để cấp dưới làm nhiều một chút! Tương Mân sủng nịch trừng cháu nội, thấy hắn ngoan ngoãn gật đầu mới mỉm cười, Y Y sao rồi? Con không phải nói sẽ đưa con bé về đây cho bà nội nhìn mặt cháu chắt sao?
Bà nội, lần này con về vội quá... Y Y cũng không thể quá mệt nhọc, lần sau đi, lần sau con nhất định sẽ đưa cô ấy về... Lãnh
Nghị cười, trả lời qua loa.
Lãnh Nghị lưu lại Paris ba ngày mới trở về...
Trở về Trung Quốc, tinh thần của Lãnh Nghị càng lúc càng sa sút, trước giờ chưa từng ngủ muộn vậy mà giờ mỗi ngày thức dậy lại bắt đầu mệt mỏi không chịu rời giường; hôm đó đã hơn mười giờ sáng, trên lầu vẫn không có chút động tĩnh nào, Tịch Họa an tĩnh ngồi nơi sofa phòng khách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, trong mắt một mảnh mờ mịt, đầu mày hơi chau lại như đang suy nghĩ điều gì...
Mấy hôm sau, trong một cuộc họp cấp cao tổ chức ở phòng họp trên tầng cao nhất của LS quốc tế, Lãnh Nghị đang ngồi ở vị trí chủ vị nơi chiếc bàn họp hình bầu dục lớn nghe cấp dưới báo cáo, mày hắn hơi chau lại, chỉ khác với trước đây là hôm nay sắc mặt Lãnh Nghị đặc biệt kém, đôi mắt tinh anh sắc bén thường ngày lúc này mệt mỏi, vô thần cô cùng.
Dường như tất cả mọi người đều nhận ra sự khác thường này, phòng họp thật an tĩnh, ngay cả người đang đứng báo cáo cũng không dám quá lớn tiếng như sợ kinh động đến Lãnh Nghị khiến hắn cảm thấy không thoải mái hơn nữa.
Đang họp đến một nửa thì thấy mày Lãnh Nghị chau càng chặt, thân hình cao lớn chậm rãi dựa vào lưng ghế, hai tay nhẹ day day huyệt thái dương, mắt nhắm nghiền, trên mặt thoáng lộ vẻ khó chịu.
Lãnh tổng, ngài ... không sao chứ? Đang đứng báo cáo, trưởng phòng kế hoạch là người đầu tiên phát hiện sự khác thường của Lãnh Nghị, ông vội dừng lời, quan tâm nhìn hắn hỏi nhỏ; nghe câu hỏi, ánh mắt của mọi người trong phòng lập tức dời về phía Lãnh Nghị đang ngồi ở đầu bàn.
Lãnh tổng, có cần nghỉ ngơi một lát không? Ngãi Mỹ cũng giật mình, vội chạy đến gần thấp giọng hỏi.
Bàn tay đang day day huyệt thái dương của Lãnh Nghị rốt cuộc dừng lại, hắn khẽ xua xua tay, mắt vẫn nhắm nghiền, thật không dễ dàng mới bật ra được mấy tiếng yếu ớt: Gọi Lữ Thần... đi bệnh viện...
Lữ Thần cùng xe cứu thương rất nhanh đã đến LS quốc tế... Lãnh Nghị được đưa đến bệnh viện của Lữ Thần, chuyện của công ty toàn bộ giao cho phó tổng xử lý.
Nghe tin Lãnh Nghị nhập viên ngày đó, Tịch Họa ở trong phòng ngẩn người suốt một buổi chiều, cơm tối cũng không ăn. Cô không bỏ thuốc vào thức ăn của hắn thế vì sao Lãnh Nghị lại sinh bệnh? Trong lòng Tịch Họa cảm giác bất an cùng rối rắm càng lúc càng dâng tràn...
Cho đến khoảng bảy giờ tối Tịch Họa không chống nạng, chậm rãi bước ra khỏi phòng, cô nghĩ kỹ rồi, mặc kệ bệnh của Lãnh Nghị là thật hay giả cô đều phải cùng hắn, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, hắn muốn thế nào cũng được...
Quản gia nhìn chằm chằm chân của Tịch Họa, giọng nói có chút ngạc nhiên lẫn mừng rỡ: Tịch Họa tiểu thư... xem ra chân của cô đã khỏi rồi!
Ân, chắc là khỏi rồi... Tịch Họa nhàn nhạt đáp, đôi mắt to tròn bình tĩnh nhìn quản gia, Bác Trần, cháu muốn đến bệnh viện cùng Lãnh Nghị...
Lúc Tịch Họa đến bệnh viện, Lữ Thần đã đứng đợi dưới lầu, hắn mở cửa xe, lặng lẽ đưa tay cho Tịch Họa đang định bước xuống, động tác bước xuống của Tịch Họa chợt dừng lại, ánh mắt dời từ bàn tay đang chìa ra trước mặt mình đến chủ nhân của nó, cô nhìn thấy sự quan tâm vô hạn trong mắt
Lữ Thần, mím môi, Tịch Họa thu hồi tầm mắt, chậm rãi bước xuống lướt qua bên người Lữ Thần đi thẳng vào cửa bệnh viện...
Lữ Thần nhìn theo bóng lưng của Tịch Họa, đáy mắt tràn đầy phức tạp, lát sau hắn hít sâu một hơi, cất bước đuổi theo...
Thành phố G, ở một nơi không biết tên gì cách nội thành khoảng hơn mười cây số, nơi đây cảnh đẹp như tranh, một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy mãi về xuôi, nước suối trong vắt có thể nhìn thấy đáy, hai bên bờ suối cây cỏ sum suê, rất nhiều tán cây đang soi mình nơi dòng nước --- nơi đây còn chưa có bàn tay con người can thiệp, cảnh sắc thiên nhiên đẹp tuyệt vời.
Lâm Y đứng bên bờ suối kinh ngạc nhìn cảnh đẹp trước mắt, hít sâu một hơi luồng không khí tươi mát của thiên nhiên, Linh Nhi đứng bên cjanh cô, trên mặt không dấu được ý cười, Lý Mặc chậm rãi từ sau lưng hai người bước đến đứng bên cạnh Lâm Y, hơi cúi xuống nhìn cô, trong mắt vẫn là ngạo khí cùng ý cười tà tứ, Thế nào? Từ tiểu thư có thích nơi này không? Hắn từ lần đầu gặp mặt đến giờ vẫn luôn gọi Lâm Y là "Từ tiểu thư", Lâm Y cũng không muốn cải chính.
Thật đẹp! Lâm Y nhàn nhạt mà không thiếu lễ phép trả lời, Mấy ngày nay cám ơn Lý thiếu...
Mấy ngày qua Lý Mặc mỗi ngày khoảng chín giờ rưỡi đều xuất hiện ở nhà Từ Nhất Hạo, nói là nghe lệnh của thị trưởng Từ, đương nhiên cũng là vì hắn rất thích ý, dẫn Lâm Y ra ngoài dạo chơi!
Lâm Y rốt cuộc không lay chuyển được Từ Nhất Hạo và Lý Mặc, cô dẫn Linh Nhi cùng đi... nhưng mấy ngày qua, Lâm Y không thể không thừa nhận, Lý Mặc quả thực rất lợi hại, mỗi lần hắn đều dẫn cô đến một chỗ khác nhau, mỗi chỗ đều cách xa sự huyên náo của thành phố, hơn nữa phong cảnh lại rất đẹp, vẻ đẹp thuần tự nhiên khiến lòng người thoải mái nhẹ nhõm...
Ba người trở về nội thành ăn trưa, Lý Mặc đưa Lâm Y và Linh Nhi đến một nhà hàng trang trí cách điệu nhưng không kém phần thanh nhã cao quý, hệt như mấy ngày qua, nhà hàng này cũng rất yên tĩnh, không thấy có người khách nào khác, chỉ có vị quản lý ý cười tràn đầy và mấy nhân viên phục vụ ra đón đoàn người của Lý Mặc...
Anh lại bao hết sao? Lâm Y thoáng nhíu mày, vẻ bấc đắc dĩ nhìn sang Lý Mặc đang đứng bên cạnh mình, người đàn
ông này mỗi lần đi ăn đều vậy cả, nói sợ người nhiều ồn ào, lại nói sợ đụng đến Lâm Y.
Phải đó... đông người rất ồn ào, không tốt cho cô! Lý Mặc vẫn giữ nụ cười trên môi, Khụ khụ, lỡ như đụng đến cô biết làm thế nào? Khụ khụ, cô bây giờ là hai người nha!
Nào có, tôi cũng không phải yếu ớt như vậy! Lâm Y có chút bất an lầu bầu, nói thế này không khỏi quá khoa trương rồi!
Trong mắt tôi cô chính là làm bằng thủy tinh! Lý Mặc vẫn bình thản cười.
Trong phòng ăn, tầm mắt Lý Mặc thủy chung vẫn không rời cô gái đang ngồi đối diện chậm rãi ăn kia, bắt gặp ánh mắt hắn nhìn mình, Lâm Y nhàn nhạt cười, thầm nghĩ cách hóa giải bầu không khí ngượng ngập này; Lý Mặc cũng mỉm cười, chậm rãi lên tiếng: Từ tiểu thư, cô... người đàn ông của cô bỏ mặc cô ở đây, không đến thăm cô sao?
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
54 chương
309 chương
73 chương
54 chương