Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 245 : Là thật hay chỉ là ảo giác? (3)
Nụ cười trên môi Lãnh Nghị dần trở nên ái muội, hắn cúi xuống ấn lên trán cô gái một nụ hôn, hơi thở ái muội phủ quanh hai người, giọng nói tà tứ đủ khiến người ta mặt đỏ tim đập, Vậy không bằng, tối nay anh lại đụng em được không? Mặt cô gái đỏ ửng, đưa tay đẩy mạnh gương mặt tuấn tú đang dí sát mặt cô kia.
Người đàn ông cười nhẹ, kéo cô gái vào lòng, âu yếm bế cô lên ôm sát vào lòng, Giờ chúng ta đi ăn cơm trước, ân, anh đói rồi!
Lãnh Nghị bế Lâm Y đi xuống phòng ăn, đặt cô ngồi vào ghế sau đó mới nhìn quản gia đang đứng bên cạnh, nhàn nhạt nói, Dọn cơm đi!
Vừa mới ngồi xuống, ngẩng đầu lên Lâm Y đã nhìn thấy Tịch Họa đã ngồi ở bàn ăn, trước mặt cô là một ly nước đã uống gần cạn, rõ ràng là cô đã đợi khá lâu! Lâm Y ngượng ngùng nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng nói, Xin lỗi
Tịch Họa, tôi ngủ say quá, cô đói chưa?
Tịch Họa mỉm cười, nhẹ giọng nói,
Không sao đâu, nghe nói người có thai rất thích ngủ, như vậy chứng tỏ đứa bé rất khỏe mạnh! Lâm Y có chút ngượng ngùng gật đầu cười, từ sau khi mang thai, quả thực là cô rất hay buồn ngủ, cứ luôn thấy ngủ bao nhiêu cũng không đủ...
Rất nhanh cơm đã được dọn lên, Tịch Họa vừa ăn vừa trò chuyện với Lâm Y, Y Y, chiều nay người tên Cao Lăng kia là bạn học của cô sao?
Bàn tay đang cầm muỗng định múc canh của Lâm Y chợt rụt về, đôi mắt đen láy không tự chủ được nhìn sang Lãnh Nghị bên cạnh, vừa hay bắt gặp ánh mắt của hắn đang nhìn mình, Lâm Y thu hồi tầm mắt, nhìn sang Tịch Họa, cười nhẹ, Ân, học cùng một trường, anh ta học trước tôi mấy khóa! ... Chuyện hôm qua thật sự rất trùng hợp... Hôm nay anh ta đến xem tôi thế nào...
Đúng là rất trùng hợp... ở trong trạm nghỉ chân kia, chúng ta cũng đã gặp anh ta hai lần... cũng may là có anh ta cứu chị! Tịch Họa vẫn tươi cười nói.
Ừ, phải đó! Lâm Y cúi đầu cười nhẹ đáp lời.
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn nhìn bàn tay đang đưa ra múc canh lại rụt về của Lâm Y, khóe môi câu lên một nụ cười, rất tự nhiên vươn tay đón lấy chiếc chén nhỏ trước mặt cô, giúp cô múc một chén canh đặt trở lại trước mặt cô, bình thản nói: Bạn học mà, gặp mặt cũng là bình thường thôi!
Nghe giọng nói bình thản của Lãnh Nghị, nhìn thấy chén canh đặt trước mặt mình, đáy lòng Lâm Y chợt trào dâng một tia cảm động lẫn cảm kích, cô xoay nhìn sang Lãnh Nghị, đáy mắt tràn đầy ý cười, như hoa nở rộ trong gió xuân...
Đêm đến, trong phòng ngủ của
Tịch Họa, tivi đang mở, Tịch Họa thì lặng lẽ ngồi tựa vào thành giường, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía tivi nhưng tâm tư rõ ràng là không đặt ở đó... Cô yêu Lãnh Nghị, cô thật sự chỉ muốn được ở lại bên cạnh Lãnh
Nghị, có thể nhìn thấy hắn mỗi ngày là được. Nhưng rõ ràng đây là chỉ là chuyện cổ tích thôi! Ba năm trước cô vì muốn thoát khỏi sự khống chế và âm mưu thâm độc kia mà suýt phải trả giá bằng tính mạng của mình; ba năm sau, cô càng không có cách nào thoát ra khỏi âm mưu kia...
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra nhưng Tịch Họa chừng như là bị tiếng động kia dọa đến giật mình, đôi mắt trống rỗng vội dời ra khỏi màn hình tivi nhìn về phía cửa, khi thấy má Trương bước vào, Tịch Họa thoáng chau mày, ánh mắt lại dời về phía tivi.
Má Trương đi đến bên giường Tịch Họa mới dừng lại, bà nhìn sắc mặt cô, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói, Tiểu thư, người ở tầng trệt đã ngủ hết rồi, chỉ còn ở tầng hai, Lãnh thiếu gia vẫn còn đang ở phòng sách, Lâm Y thì đã ngủ rồi!
Đôi mắt to tròn của Tịch Họa lúc này mới thoáng có chút xao động, cô chậm rãi cúi đầu suy nghĩ, má Trương cũng nhíu mày sau đó nhẹ giọng nói, Làm như vậy liệu có phải là mạo hiểm quá không? Lỡ như để cho Lãnh thiếu gia phát hiện, hậu quả ...thật sự không dám tưởng tượng...
Tịch Họa nhẹ nhắm mắt lại, cô làm sao không biết đây là một sự mạo hiểm chứ! Nhưng đây là ý của người kia, cô cũng không nghĩ ra được cách nào vẹn toàn hơn để có thể ép Lâm Y rời khỏi nhà họ Lãnh hoặc là để giết chết đứa bé trong bụng cô để từ đó chính mình có thể hoàn toàn đi vào cuộc sống của
Lãnh Nghị...
Vì thế cô chỉ có thể lựa chọn mạo hiểm! Tịch Họa cắn môi, thấp giọng nói, Má Trương, mở máy nghe lén...
Trong phòng sách ở lầu hai, Lãnh Nghị buông tập văn kiện cuối cùng trên tay xuống, nhấc tay xem đồng hồ thì đã thấy kim đồng hồ chỉ về hướng mười một giờ, hắn vội đứng dậy đi về phía cửa, sau khi đóng cửa tắt đèn thì đi về phòng ngủ.
Lúc hắn về đến phòng ngủ thì Lâm Y đã ngủ say.
Lãnh Nghị vội đi tắm rồi rón rén lên giường, vẫn như cũ nhẹ nhàng đặt đầu cô gái gối lên khuỷu tay mình, cô gái chỉ khẽ "ưm" một tiếng rồi lại rúc vào lòng người đàn ông say sưa ngủ tiếp.
Khóe môi người đàn
ông âm thầm câu lên trong bóng tối, hắn nhẹ nhàng đổi một tư thế nằm thoải mái hơn, bàn tay kia rất tự nhiên lần vào trong áo ngủ của cô gái, nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của cô.
Độ ấm từ bàn tay kia dần thẩm thấu vào da thịt, cô gái hơi hé mắt ra, khóe môi hơi lộ ra ý cười, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nâng lên áp lên lưng bàn tay to kia, giọng nói vì buồn ngủ mà mang chút lười nhác vang lên, Ân, lần này bắt được rồi, quả nhiên là anh động vào em! Cô gái còn nhớ cảm giác có người sờ bụng mình lúc cô ngủ trưa.
Lòng người đàn ông bị vẻ lười nhác đáng yêu của cô gái chọc cho nhồn nhột, khóe môi hắn ý cười càng sâu, cúi xuống nhẹ hôn lên trán cô gái, giọng nói nhu hòa mà đầy ái muội, Ân, có thích anh động em không?
Không thích! Giọng cô gái vẫn thật lười nhác.
Nhưng anh lại thích động em! Bàn tay của người đàn ông bắt đầu không an phận trượt từ bụng cô gái lên trên... dây đai của chiếc áo vì động tác của người đàn ông mà hở ra rồi rất nhanh bị cởi ra...
Em muốn ngủ mà... Nằm gối đầu lên vùng ngực trần của người đàn ông, cô gái nũng nịu thì thào.
Ừ, em tiếp tục ngủ... Người đàn ông dè dặt lật người lại, cúi xuống nghiến ngấu đôi môi anh đào của cô gái... trong phòng ngủ rất nhanh chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng ngâm nga kiều mị.
Trên cầu thang, một chiếc bóng trắng, đi chân trần đang lặng lẽ bước đi lên, dưới cầu thang là má Trương trong chiếc áo ngủ, đôi mắt lo âu nhìn quanh bốn phía như canh chừng...
Trng phòng ngủ trên lầu, cô gái hơi hé mắt, nương theo ánh trăng nhu hòa từ cửa sổ chiếu vào, nhìn gương mặt anh tuấn phi phàm của người đàn ông, hai tay hắn vẫn chống hai bên sườn của cô không dám liều lĩnh áp xuống, cô gái hơi dịch đầu sang một bên, ánh mắt mê ly nhìn qua vai người đàn ông, vô tình lướt về phía cửa...
Mắt cô gái trong chớp mắt như dính cứng tại đó, cô nhìn thấy cánh cửa bị đẩy hé ra, Tịch Họa tóc dài quá vai, váy dài màu trắng đang đứng ở đó,
ánh mắt u uẩn nhìn hai thân thể đang triền miên trên giường..
Aaa! Cô gái giật mình kêu thất thanh một tiếng, cả người theo bản năng co rúm lại, dúi sát vào trong lòng người đàn ông, hành động của cô gái khiến người đàn ông cũng giật mình, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, một tay hắn vẫn chống lên nệm, một tay ôm lấy cô gái đang hoảng loạn kia, trầm giọng hỏi: Sao vậy Y Y?
Tịch... Tịch Họa... Cô gái càng co người lại hơn nữa, mặt vùi vào lồng ngực tinh tráng của người đàn
ông, lắp bắp nói, Đang... ở ngoài cửa!
Lãnh Nghị vụt quay đầu lại nhìn về phía cửa, cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, không có một chút khác thường nào, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị lóe lên, hắn cúi xuống nhìn cô gái đang co người trong mình, nghi hoặc hỏi, Không có ai cả, Y
Y, có phải là em nhìn nhầm rồi không?
Em không nhìn nhầm đâu, em thấy Tịch Họa đang đứng ở cửa thật mà... Lâm Y nhíu mày, thấp giọng nói.
Nhưng Tịch Họa vẫn đang ngồi xe lăn, cô ấy đâu có đi lên đây được! Lãnh Nghị lật người lại nằm xuống, ôm cô gái vào lòng, dịu giọng trấn an.
Đúng nha, Tịch Họa còn chưa đi lại được, đôi mắt đen láy của Lâm Y lóe lên một tia nghi hoặc, cô rúc vào trong lòng Lãnh Nghị, rốt cuộc không nói gì nữa, trong bóng tối, mắt Lãnh Nghị cũng lóe lên một tia sắc bén...
Sáng hôm sau lúc Lâm Y xuống lầu, Tịch Họa đã có mặt ở phòng khách, cô vẫn ngồi trên xe lăn, trước mặt là một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có mấy miếng vải màu sắc thật vừa mắt, kim chỉ các loại, trên tay Tịch Họa cầm một chiếc kéo đang cắt gì đó, vẻ mặt điềm tĩnh như mọi ngày.
Lâm Y nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi trên xe lăn như muốn từ trên vẻ mặt cô tìm ra chút manh mối gì; Tịch Họa đang cắm cúi cắt vải dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Lâm Y, cô dừng tay, chậm rãi ngước lên nhìn
Lâm Y, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, Y Y, dậy rồi sao? Chị đi ăn sáng đi! Nói rồi Tịch Họa lại cúi xuống tiếp tục công việc.
Ừ! Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô không đi về phía phòng ăn mà chậm rãi bước đến bên cạnh Tịch Họa, kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống đối diện với Tịch Họa, chỉ cách chiếc bàn nhỏ, chăm chú nhìn cô làm việc.
Tịch Họa bận rộn bao lâu thì Lâm Y trầm mặc ngồi đó bấy lâu, rốt cuộc khi
Tịch Họa ngẩng đầu lên nhìn lần nữa thì vừa hay bắt gặp ánh mắt dò xét của Lâm Y đang nhìn về phía mình.
Ánh mắt hai người giao nhau,
Lâm Y có chút ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, cô cười khẽ như che dấu,
Tịch Họa... cô thật giỏi, cái gì cũng biết làm...
Đôi mắt to tròn của Tịch Họa hơi lóe lên, cô cười nhẹ, Y Y, sắc mặt của chị hôm nay không tốt lắm... Có phải là tối qua ngủ không được ngon không?
Tim Lâm Y chợt đập dồn, đôi mắt đen láy lập tức quay trở lại trên mặt Tịch
Họa nhưng trên gương mặt xanh xao kia vẫn chỉ có một vẻ điềm tĩnh, ngoài ra chẳng có gì, Lâm Y nhẹ mím môi, dùng giọng thoải mái nói, Tịch Họa, tối hôm qua ... hình như nhìn thấy cô lên lầu!
Tịch Họa dường như bị dọa giật mình, cô vội dừng công việc trên tay, lần nữa nhìn sang
Lâm Y đang ngồi đối diện, giọng nói cũng bởi vì khiếp sợ mà cao hẳn lên, Em lên lầu? ... Y Y, chị... nhìn lầm rồi đúng không?
Vẻ khiếp sợ cùng giọng nói vút cao của cô lập tức khiến những người làm đứng gần đó chú ý tới, quản gia cũng vội liếc mắt về phía hai cô gái...
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
11 chương
34 chương
34 chương
65 chương
9 chương
39 chương