Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 243 : Là thật hay chỉ là ảo giác? (1)

Ngày tháng bình lặng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hai tuần... Buổi sáng hôm đó, sau khi ăn sáng, uống sữa, Tịch Họa và Lâm Y như thường lệ chuẩn bị đi dạo ở công viên gần đó, Lâm Y mang theo một túi xách nhỏ, má Trương thì đẩy xe cho Tịch Họa. Người đi dạo trong công viên vẫn rất đông, ba người chầm chậm thả bước men theo một bãi cỏ, đi đến một trạm nghỉ bên bờ hồ, Tịch Họa ngẩng nhìn hàng cây đang soi bóng mặt hồ, nhẹ giọng nói với má Trương: Má Trương, giúp tôi đẩy xe lăn đến bên bờ hồ, tôi muốn nhìn mặt hồ một lát! Được, tiểu thư! Má Trương nhỏ nhẹ đáp lời, bà đẩy xe lăn của Tịch Họa đến một bãi cỏ nhỏ bên bờ hồ thì dừng lại, từ đây có thể nhìn xuống mặt hồ;p Lâm Y cũng chậm rãi bước đến đứng bên cạnh xe lăn của Tịch Họa, cô hít sâu một hơi, chăm chú nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp xung quanh. Má Trương, tôi muốn uống chút nước, mang dùm tôi chai nước đến đây! Lát sau Tịch Họa quay nhìn sang má Trương dặn dò, má Trương vội lấy từ trong túi ra một chai nước, chu đáo mở sẵn nắp chai rồi đưa nó cho Tịch Họa. Tịch Họa đưa tay đón lấy, mắt cô vẫn dõi nhìn về cảnh đẹp xa xa tầm mắt, miệng thì nói với Lâm Y đang đứng bên cạnh: Y Y, chị muốn uống nước không? Không cần đâu! Lâm Y mỉm cười, nhưng lời nói còn chưa dứt thì đã nghe một tiếng kêu thất thanh của Tịch Họa, Lâm Y giật mình quay lại nhìn thì đã thấy chai nước của Tịch Họa đã tuột tay rơi xuống nước đổ ướt cả váy và giày của cô. Xin lỗi, xin lỗi! Tịch Họa vội nói, Y Y, tôi không phải cố ý! Ồ, không sao đâu! Lâm Y nhàn nhạt cười, cô người lưng giúp Tịch Họa nhặt lại cai nước đang rơi lăn lóc trên đất, khi cô vừa đứng thẳng lưng lên thì đã nghe một tiếng động lạ, sau đó một con vật gì đó vọt mạnh từ trong một lùm cây gần đó về phía cô. Lâm Y cả kinh giật mình, theo bản năng cô ném chai nước đi, kêu thất thanh đưa tay chặn lại con vật đang bổ về phía mình, Y Y! Tịch Họa cũng giật mình, cô bất chấp tất cả từ xe lăn bổ về phía Lâm Y, đẩy Lâm Y về phía trước, dùng chính thân thể mình chặn lại con vật đang hung mãnh bổ về phía Lâm Y kia. Bị Tịch Họa dùng sức đẩy một cái như vậy, thân thể Lâm Y không tự chủ được lùi về sau mấy bước, nhưng sau lưng Lâm Y lúc này là hồ nước, cả người cô lập tức mất đi trọng tâm, trong tiếng kêu thất thanh của Lâm Y, cả người cô chới với bên mép hồ, thoạt nhìn như sắp ngã vào trong hồ nước vậy. Chính ngay lúc này đột nhiên có một cánh tay vươn ra giữ chặt thân hình đang lắc lư không vững của Lâm Y, lúc này cô mới có thể coi như là hoàn hồn lại, vừa nhìn thấy gương mặt anh tuấn, tràn đầy ánh mặt trời kia, ánh mắt Lâm Y phút chốc trở nên khác thường, cô thì thào gọi: Cao ... Lăng...! Cô biết tôi sao? Trên mặt Cao Lăng lộ ra nụ cười vui vẻ, ánh mắt ngời sáng nhìn lại cô gái vẫn còn đang bám vào tay mình... Không hiểu vì sao lần trước khi hắn và Triệu Viêm tình cờ gặp cô ở chỗ này thì trong lòng luôn dậy lên một cảm giác khác thường, cảm giác giống như đã từng quen biết cô, cảm giác muốn gặp lại cô lần nữa mạnh mẽ là thế. Nhưng hắn trở về tìm khắp cũng không tìm thấy bất cứ điều gì liên quan đến cô ... vì thế sau này Cao Lăng có đến chỗ này thêm vài lần nữa, chỉ để gặp lại cô một lần nhưng đáng tiếc là đều không gặp được, mãi cho đến hôm nay, rốt cuộc hắn lại nhìn thấy cô, rồi thấy một chú chó lông xù thình lình nhảy bổ về phía cô, thấy cô kinh hoàng, luống cuống đến suýt nữa thì rơi vào trong hồ... Nhưng Lâm Y còn chưa kịp nói gì thì đã nghe má Trương ở bên này thất thanh kêu lên: Tiểu thư, cô chảy máu kìa... Cô không sao chứ? ... Sao ở đây lại có chó chạy ra cắn người vậy! Lâm Y vội giãy tay Cao Lăng ra chạy qua, cô nhìn thấy trên cánh tay trắng muốt của Tịch Họa một dấu máu thật rõ ràng, trên trán cũng có vết xước... Tịch Họa, xin lỗi! Lâm Y vội cầm túi xách lên, lấy khăn giấy giúp Tịch Họa thấm lên vết thương đang rỉ máu... Mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi! Không biết từ lúc này xung quanh đã có một đám đông vây lại xem, ai nấy đều đang xôn xao bàn tán... Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện! Cao Lăng thấy Lâm Y luống cuống tay chân liền lên tiếng trấn an, Không sao đâu, bác sĩ sẽ xử lý vết thương! Lâm Y chỉ nhìn hắn gật đầu... Trong bệnh viện, Lữ Thần giúp Tịch Họa sát trùng miệng vết thương rồi băng bó lại, sau đó chích cho cô một mũi thuốc ngừa bệnh dại... Khi tất cả đã xong xuôi hắn mới thở phào một hơi, nhìn Tịch Họa và Lâm Y, lúc này vẻ mặt buồn bã, trấn an: Không có việc gì, yên tâm... Sau đó Lữ Thần mới nhìn đến người đàn ông cao ráo đứng sau lưng Lâm Y, đáy mắt thoáng gợn sóng, nhìn anh ta khẽ gật đầu. Lãnh Nghị rất nhanh đã đến bệnh viện, khi hắn vào đến phòng bệnh thì vừa nhìn đã thấy vẻ mặt tái nhợt, buồn rầu của Lâm Y, Y Y, Lãnh Nghị vội vươn tay ôm cô gái vẻ mặt yếu đuối kia vào lòng, giọng nói tràn đầy đau lòng, Em không sao chứ? Cao Lăng đứng ở bên cạnh nhìn thấy Lãnh Nghị ôm Lâm Y, ánh mắt thoáng xao động, Tịch Họa ngồi trên xe lăn cũng chậm rãi ngẩng lên nhìn người đàn ông đang ôm chặt Lâm Y vào lòng, trong mắt dâng đầy sự thất vọng và thương cảm. Nghị, em không sao! Giọng Lâm Y nhẹ như gió thoảng, cô cắn môi, hơi giãy thoát ra khỏi vòng tay của Lãnh Nghị, quay lại nhìn Tịch Họa và Cao Lăng, Là Tịch Họa với ... Cao Lăng cứu em... Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Nghị lúc này mới dời sang Cao Lăng, đáy mắt một mảnh thâm toại, hắn sắc bén quan sát Cao Lăng một lúc, phòng bệnh lúc này im lặng như tờ; thật lâu sau khi Lãnh Nghị thấy vẻ mờ mịt và xa lạ trong mắt Cao Lăng thì mới nhẹ câu lên một nụ cười, giọng nói trầm thấp và điềm tĩnh: Cám ơn Cao tiên sinh! Cao Lăng nhàn nhạt cười, không lên tiếng; rồi Lãnh Nghị nhìn sang Tịch Họa đang ngồi trên xe lăn, hắn chậm rãi tiến đến một bước, dừng lại trước mặt cô đưa tay sờ nhẹ lớp băng gạc trên cánh tay cô, mắt nhìn miếng băng gạc trên trán cô, nhẹ giọng nói: Tịch Họa, cám ơn em! Môi Tịch Họa nhẹ câu lên một nụ cười, cô ngẩng lên nhìn Lãnh Nghị, khẽ lắc đầu, Xin lỗi Nghị, đều là em không tốt... không nên dẫn Y Y đi lung tung... Lãnh Nghị lại mỉm cười, nhìn sang Lữ Thần, Tịch Họa không sao chứ? Lữ Thần cười, Không sao đâu, băng bó và chích thuốc rồi... Lãnh Nghị gật đầu, mắt lóe lên một tia sắc bén như đao: Sao đột nhiên lại có chó chạy ra cắn người? Sóng mắt Lữ Thần thoáng xao động, ánh mắt không tự chủ được rơi trên mặt Tịch Họa nhưng rất nhanh liền thu hồi lại rồi lại nhìn sang Lãnh Nghị, cười nhẹ: Giờ đang là mùa xuân, là mùa động dục của những loại động vật nhỏ như chó, mèo các loại, chúng rất dễ tấn công người... cũng bình thường thôi! Câu này Lữ Thần nói là thật, Lãnh Nghị cũng biết thế, hắn nhẹ gật đầu rồi nhìn sang Tịch Họa rồi ánh mắt dời sang Lâm Y, bình thản nói: Lần sau đi tản bộ trong vườn hoa nhà mình là được rồi... Đoàn người đi ra cổng chính của bệnh viện, hai chiếc xe đã dừng trước cổng chờ, má Trương đẩy xe lăn của Tịch Họa đến bên cạnh một trong số hai chiếc xe đó, Lãnh Nghị quay sang dặn dò người vệ sĩ thân cận, Tiểu Vương, dìu Hạ tiểu thư lên xe! Không cần đâu, em có thể đứng được, má Trương có thể dìu em lên xe! Tịch Họa nhẹ giọng nói, cô chỉ ngẩng lên liếc nhìn Lãnh Nghị một cái rồi không nói gì nữa nhưng vẻ ai oán và đáng thương hoàn toàn hiện rõ trên mặt cô. Má Trương lẳng lặng đi đến trước xe của Tịch Họa đỡ lấy eo cô dùng sức nâng lên, muốn nâng cô lên xe, Tịch Họa cố gắng bước theo sự dìu đỡ của bà nhưng chỉ một bước, trên gương mặt xanh xao đã lộ vẻ đau đớn. Lãnh Nghị thoáng chau mày, hắn nhìn sang Lâm Y đang đứng bên cạnh dịu giọng nói, Anh bế Tịch Họa lên xe!, Lâm Y nhẹ gật đầu, Lãnh Nghị bước lên một bước duỗi tay, từ trong tay má Trương ôm lấy Tịch Họa, nhẹ nhàng đặt cô vào ghế sau xe; Tịch Họa ngẩng lên nhìn Lãnh Nghị, trong mắt không giấu được một tia vui sướng... Lâm Y im lặng đứng nhìn, hàng mi dài của cô nhẹ chớp lên, giây lát sau, trên vai cô có thêm một bàn tay khoác lên, Lãnh Nghị đã quay lại bên cạnh, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vẻ mặt cô, nhẹ giọng gọi, Y Y... Ân... Lâm Y vụt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt nhu hòa của Lãnh Nghị, cô nhẹ mỉm cười, Lãnh Nghị cũng cười theo, tay càng siết chặt hơn, Chúng ta đi thôi! Lâm Y nhẹ gật đầu, hai người cùng đi về chiếc xe thứ hai. Hai chiếc xe nối đuôi nhau mà đi, Cao Lăng vẫn đứng yên đó mắt nhìn theo hai chiếc xe cho đến khi mất hút ra khỏi tầm mắt... Tối đó, Lâm Y ngồi một mình trên giường, tivi đang mở, trên tay cô là một quyển sách thai giáo nhưng cô lại không hề để ý đến mà tầm mắt lại nhìn mông lung ra ngoài chân trời xa xăm... Hôm nay nếu như không phải Tịch Họa, người bị chó cắn là cô, cô quả thực không dám tưởng tượng hậu quả! Cô phải chích thuốc ngừa dại nhưng cục cưng trong bụng thì không thể chịu được loại thuốc đó... Hôm nay nếu như không có Cao Lăng, cô đã ngã xuống nước, cô cũng không dám tưởng tượng nếu là vậy hậu quả sẽ như thế nào... Nhưng không biết vì sao trong lòng Lâm Y luôn cảm thấy thắc thỏm không yên; cảnh tượng Tịch Họa từ xe lăn nhảy lên, dùng sức đẩy cô qua một bên không ngừng xuất hiện trong đầu, cô ấy thật sự là không thể đi được sao? Vậy vì sao sức bật lại lớn như thế? Nghĩ thế rồi Lâm Y lại phỉ nhổ chính mình, Tịch Họa cứu cô là sự thật, cô hoài nghi gì chứ? Cửa phòng ngủ bị đẩy nhẹ ra rồi Lãnh Nghị bước vào, Lâm Y thu hồi tầm mắt, thẫn thờ nhìn Lãnh Nghị không nói tiếng nào. Lãnh Nghị nhìn tivi đang mở, lại nhìn quyển sách trên tay Lâm Y rồi lại nhìn ánh mắt đờ đẫn của cô đang nhìn mình, khóe môi hắn nhẹ câu lên một nụ cười, bước nhanh đến bên giường ngồi xuống, nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia một cách chăm chú, cười nhẹ, Sao vậy? Còn đang nhớ lại chuyện sáng nay sao? Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, nhìn người đàn ông chằm chằm, nhẹ giọng nói, Nghị, xin lỗi, lại để anh thiếu Tịch Họa một ân tình... Mắt Lãnh Nghị thoáng gợn sóng, hắn kéo Lâm Y vào lòng, cúi đầu thân thiết hôn lên tóc cô, dịu giọng nói, Không sau, sau này chúng ta chăm sóc cô ấy nhiều hơn là được... Đừng nghĩ về chuyện này nữa!