Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 242 : Khám thai (4)
Bàn tay Lãnh Nghị đang xả áo ngủ của cô gái chỉ thoáng dừng lại, rút tay ra khỏi tay cô gái, tiếp tục công việc của mình, giọng thản nhiên, Ừm, anh thăm con trai anh, hắn làm việc của hắn, chuyện này đâu có mâu thuẫn gì đâu!
Để người khác phát hiện thì sao? Cô gái sốt ruột nói.
Người đàn ông ngạc nhiên nói Chuyện này cũng có thể phát hiện ra sao? Với lại, cho dù phát hiện ra thì thế nào? Vợ chồng còn không thể làm chuyện này sao?, rồi như nhớ ra điều gì, hắn chợt dừng tay, có chút nghi hoặc, lại có chút buồn bực, Y Y, chẳng lẽ khám thai phải kiểm tra phía dưới nữa sao? Là bác sĩ nam hay bác sĩ nữ?
Cô gái thoáng sửng sốt rồi lập tức hiểu ra, cô cố nhịn cười, trêu người đàn ông: Đúng đó, khám thai phải khám cả bên dưới, ừm, là bác sĩ nam... có lúc còn phải dùng tay khám...
Mặt Lãnh Nghị trong chớp mắt đen lại, cả người chợt cứng đờ, thật lâu sau mới tức giận nói, Vậy sau này chúng ta không cần khám thai gì nữa... Hừm, Lữ Thần đáng ghét này, xem anh làm sao xử lý hắn! Hắn nói rồi nhỏm người lên cầm lấy điện thoại, ấn phím, hắn phải mắng Lữ Thần một trận mới được, chẳng những dám sắp xếp cho bác sĩ nam khám cho vợ hắn! Hơn nữa... còn khám bên dưới...
Lâm Y vội giật lấy điện thoại trên tay Lãnh Nghị, kinh ngạc hỏi: Anh làm gì vậy?
Tìm Lữ Thần! Người đàn ông vẫn chưa hết tức, cánh tay dài vươn ra để cô gái không thể chạm đến điện thoại của hắn, bắt đầu ấn phím.
Lâm Y vừa hoảng sợ vừa sốt ruột, buồn bực nói, Lãnh Nghị, em nói đùa với anh thôi mà, mau ngắt điện thoại đi.
Lúc này đầu bên kia truyền đến giọng nói của Lữ Thần, Lãnh thiếu?, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị quét về phía Lâm Y, mặc kệ Lữ Thần ở đầu bên kia, nhìn Lâm Y nói: Em xác định là mình đang nói đùa chứ?
Đương nhiên... Lâm Y thật bất đắc dĩ ra hiệu cho hắn ngắt điện thoại trước,
Khám thai chính là đo tim thai, đo huyết áp, ân, lần trước khi anh đi cùng em không phải đã nhìn thấy rồi sao? Hơn nữa còn là nữ bác sĩ!
Dường như nhớ ra, khóe môi Lãnh Nghị mới lộ ra nụ cười, hắn đưa điện thoại trở lại bên tai, bình thản nói với người ở đầu bên kia, Ồ, không có gì, ngày mai tôi sẽ cùng Y Y đi khám thai!
Lữ Thần lúc này đang ngồi trong phòng sách nhà mình, hắn loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại ở đầu bên kia, không kìm được mỉm cười, chỉ nói Được! rồi nghe đầu bên kia ngắt máy, hắn cũng buông điện thoại xuống.
Lữ Thần chống tay lên cằm, mắt nhìn mông lung về phía trước trầm tư, thật lâu sau hắn mới rút từ trong ngăn kéo ra hai lọ thuốc, nhìn kỹ chúng dưới
ánh đèn, sau đó cho hai lọ thuốc kia vào cặp táp của mình.
Nhìn thấy Lãnh Nghị ngắt máy, Lâm Y mới dám thở phào một tiếng, cô nằm lăn ra giường, nghiêng người quay lưng về phía người đàn ông không thèm để ý đến hắn; người đàn ông không mấy để tâm, hắn cũng nghiêng người qua, ôm lấy cô gái từ phía sau, bàn tay rất tự nhiên đặt nơi gò ngực đầy đặn của cô gái, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bàn tay không an phận của người đàn
ông khiến lòng cô gái thoáng rung động, cố bình ổn hơi thở, nén nhịn; người đàn ông được một tấc lại muốn một thước, kề môi nơi vành tai nhỏ xinh của cô gái, nhẹ nhàng cắn lấy, giọng nói từ tính tràn ngập khiêu khích, Ừm, một bàn tay đã giữ không hết rồi...
Mang thai là như vậy! Cô gái lầu bầu một câu; tiếng cười nhẹ của người đàn ông vang lên bên tai cô gái, lần nữa xoay người cô qua, rút đi áo ngủ rồi thân hình cường kiện của hắn áp lên trên cô, vẫn dùng hai tay chống hai bên sườn của cô gái. Lần này cô gái không phản kháng, thân thể người đàn ông nhẹ nhàng trầm xuống, cô gái nhắm mắt lại, khẽ khàng dật ra một tiếng ngâm nga yêu kiều.
Ngày hôm sau bởi vì đưa Lâm Y đi khám thai nên Lãnh Nghị không xuống lầu sớm như thường ngày, Tịch Họa ngồi trên xe lăn ở phòng khách chờ thật lâu, tay chậm rãi tiếp tục đan áo len nhưng mắt không ngừng liếc nhìn về phía thang lầu, trong mắt lộ rõ sự lo âu.
Gần đến chín giờ từ trên thang lầu mới truyền đến tiếng bước chân, đáy mắt u ám của Tịch Họa bừng sáng lên, cô chậm rãi lăn xe về phía cầu thang, từ ngã rẽ của thang lầu bóng dáng cao ngất của Lãnh Nghị xuất hiện, hắn nắm lấy tay Lâm Y hai người cùng bước xuống, ánh mắt vừa sáng lên của
Tịch Họa trong chớp mắt tối lại, cô vội thu hồi tầm mắt, bối rối vò cuộn len trên tay.
Lãnh Nghị cũng vừa nhìn thấy Tịch Họa, trong đôi mắt đen thẳm là vẻ bình thản không chút xao động, chân vẫn tiếp tục bước xuống thang lầu; Tịch Họa... Lâm Y tươi cười chào hỏi cô gái dừng xe lăn nơi chân cầu thang, đi ngang qua Tịch Họa, Lâm Y chợt dừng lại, Lãnh Nghị chỉ đành dừng lại theo.
Lâm Y hơi khom người cầm lấy chiếc
áo len trong tay Tịch Họa, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, giọng nói cũng đầy hào hứng, Tịch Họa, chiếc áo len này sắp đan xong rồi nha!, Tịch
Họa chỉ cười không trả lời, Lâm Y quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, Nghị, anh xem này, Tịch Họa đan áo cho cục cưng đó, sắp xong rồi!
Lãnh Nghị nhu hòa nhìn Lâm Y, nhẹ giọng nói: Ừ, cũng đẹp lắm! Lâm Y cầm chiếc áo trên tay yêu thích không nỡ rời, Lãnh Nghị mím môi kiên nhẫn chờ hồi lâu rốt cuộc phải lên tiếng nhắc, Y Y, chúng ta nên đi ăn sáng rồi đi thôi, Lữ Thần còn đang chờ chúng ta đấy!
Ồ! Lúc này Lâm Y mới lưu luyến thả chiếc áo xuống.
Sóng mắt Tịch Họa thoáng xao động, cô nhìn Lãnh Nghị, thấy trên mặt hắn không có biểu cảm gì, Tịch Họa mấp máy môi, rốt cuộc bật thốt: Hai người ... với Lữ Thần có chuyện gì?
Lữ Thần đã hẹn với tôi rồi, hôm nay đến bệnh viện của anh ấy khám thai! Lâm Y cười với Tịch Họa rồi theo chân Lãnh Nghị đi về phía phòng ăn.
Vừa ăn sáng xong thì đã thấy má Trương đặt một ly sữa trước mặt Lâm Y, Thiếu phu nhân, mời uống sẵ! Lâm Y nhìn ly sữa lại ngước nhìn má Trương, mỉm cười, Má
Trương, cám ơn... nhưng hôm nay tôi phải đi khám thai, bác sĩ Lữ có dặn không được uống sữa, ân, tôi khám thai xong về uống sau!
Ồ, má Trương nghi hoặc nhìn Lâm Y, khám thai không thể uống sữa sao? Lần đầu tiên bà nghe được điều này nhưng cũng không dám nói gì, chỉ bê ly sữa đi.
Sóng mắt Lãnh Nghị cũng thoáng xao động, hắn không tự chủ được nhìn sang Lâm Y, hỏi một cách khó tin, Lữ Thần nói hôm nay khám thai không được uống sữa sao? Lần trước sao không nghe cậu ta nói?
Phải đó! Lâm Y nhẹ gật đầu nói, Lữ Thần nói hôm nay không phải khám thai định kỳ, hôm nay phải kiểm tra tổng quá, còn phải rút máu xét nghiệm... nói sữa bò có thể ảnh hưởng đến kết quả xét nghiệm!
Lãnh Nghị hơi nhướng mắt, không nói gì nữa, hắn đang nghĩ: Kiểm tra tổng quát vì sao không nghe Lữ Thần nhắc với hắn?!
Trong bệnh viện, Lữ Thần dẫn bác sĩ chuyên khoa phụ sản nổi tiếng nhất đến giúp Lâm Y kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cô và thai nhi, sau khi rút máu, nghe tim thai đủ các loại xong, cuối cùng là siêu âm, bác sĩ chậm rãi di chuyển đầu siêu âm trên vùng bụng bằng phẳng của Lâm Y, rất nhanh màn hình lớn trên tường đã chiếu lên hình ảnh của thai nhi trong bụng mẹ.
Thai nhi phát triển rất bình thường, tim thai cũng bình thường... Bác sĩ giải thích cho Lâm Y cùng Lãnh Nghị và Lữ Thần đứng bên cạnh.
Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị nhìn chằm chằm chấm nhỏ trên màn hình, đáy mắt dâng đầy vui sướng, hắn chậm rãi bước đến gần màn hình, tay chạm nhẹ lên sinh mệnh nhỏ đó, quay đầu nhìn Lâm Y trên giường, cười thật tươi: Con nó lớn hớn một chút rồi!
Ân! Gương mặt cô gái trên giường cũng không khống chế được ý cười.
Trong văn phòng của Lữ Thần, Lãnh Nghị và Lâm Y đang ngồi nơi sofa, Lữ Thần đặt hai tách trà trước mặt hai người, mỉm cười; Theo những kết quả kiểm tra cho đến giờ tất cả đều rất bình thường, thai nhi phát triển rất tốt...
Đáy mắt của Lâm Y dâng đầy ý cười, cô nhìn Lãnh Nghị,
Lãnh Nghị cũng đang âu yếm nhìn cô, lúc này lại nghe Lữ Thần nói tiếp:
Giờ chỉ còn chờ một kết quả cuối cùng, nhưng chắc là phải chờ đến ngày mai mới có kết quả xét nghiệm máu...
Nói đến đây, Lữ Thần chợt trông thấy rõ ràng trong mắt Lâm Y thoáng qua một tia bất an, hắn vội mỉm cười trấn an: Thông thường thì không có vấn đề gì lớn! Đây chỉ là một trình tự trong khám tổng quát thôi...
Lâm Y lúc này mới thả lỏng một chút, nhưng Lãnh Nghị thì không cho qua đơn giản như vậy, hắn điềm tĩnh hỏi: Lần này vì sao lại muốn khám tổng quát đột ngột như vậy?
Ồ! Sóng mắt Lữ Thần thoáng xao động, hắn cười giải thích: Là thế này, rất nhiều người mang thai không đi khám tổng quát, có lẽ là họ cho rằng không cần thiết... nhưng bởi vì trước mắt Lâm Y bệnh mới khỏi, tôi sợ cảm xúc của cô ấy ảnh hưởng đến đứa bé... Lữ Thần ngừng một chút, liếc nhìn sang Lãnh Nghị, thấy sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, lúc này mới nói tiếp, ... vì vậy tôi cảm thấy để xác định không có chuyện đó xảy ra, làm kiểm tra một lần thì an tâm hơn. Đây là đứa con đầu của hai người, đương nhiên tôi hy vọng nó khỏe mạnh rồi...
Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, rồi hắn và Lâm Y đứng dậy cáo từ ra về, Lữ Thần cũng đứng dậy, trên tay là chiếc cặp táp: Tôi đi theo hai người một chuyến... hôm nay tôi muốn đến xem Tịch Họa tập luyện một chút...
Trong phòng gym của biệt thự nhà họ Lãnh, Tịch Họa vừa làm vật lý trị liệu vừa liếc nhìn Lữ Thần đang dìu mình, hỏi một cách tùy ý: Hôm nay Lâm Y đi khám thai, kết quả thế nào?
Lữ Thần mỉm cười: Tất cả đều bình thường!
Trầm mặc một lát rồi Tịch Họa lại hỏi tiếp: Trước khi khám thai không được uống sữa sao?
Lữ Thần vẫn thản nhiên như thường: Phải đó, sữa có thể ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra... Nhưng sau khi khám thai xong thì có thể uống bình thường! Tịch Họa gật nhẹ đầu, không hỏi gì thêm.
Chiều ngày hôm sau, lúc Lãnh Nghị đang ở văn phòng của mình ở LS quốc tế thì nhận được điện thoại của Lữ Thần, giọng hắn trầm thấp nhưng đầy vui vẻ: Lãnh thiếu, vừa mới nhận được kết quả xét nghiệm máu, đứa bé rất khỏe mạnh, chúc mừng... Lãnh Nghị mỉm cười, thoải mái ngả người vào chiếc ghế da
....
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
11 chương
34 chương
34 chương
65 chương
9 chương
39 chương