Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 221 : Em không thể không có anh (1)

Khi Lãnh Nghị về đến nhà, Lâm Y đã xem xong phim, cô, Từ Nhất Hạo và Từ Giai cùng ngồi nơi sofa phòng khách, Từ Giai thì thân thiết ngồi bên cạnh cô, vui vẻ nói gì đó, Lâm Y chỉ mỉm cười, Từ Nhất Hạothì ngồi đối diện nhìn hai chị em trò chuyện, vẻ mặt thỏa mãn. Khi thấy bóng dáng cao ngất của Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa, ba người gần như là đồng thời quay lại nhìn về phía người đàn ông, Lâm Y hớn hở đứng dậy chạy đến đón hắn. Lãnh Nghị vòng tay ôm lấy cô gái đang chạy về phía mình mang cô trở vào trong nhà, nhìn sang Từ Nhất Hạo và Từ Giai cười nhẹ: Sao vẫn chưa ngủ? Chị nói phải đợi anh về cho nên em với ba ngồi chờ với chị... Từ Giai tươi cười nói, nóng lòng muốn chứng minh với Lãnh Nghị quan hệ thân thiết giữa mình với Lâm Y. Lâm Y chỉ cười không nói, bàn tay đang đặt nơi vai Lâm Y của Lãnh Nghị hơi siết lại, hắn hơi cúi xuống nhìn cô, nhẹ giọng nói: Vậy giờ mọi người đi nghỉ ngơi đi!, hắn khoác vai Lâm Y đi về phía cầu thang, đi đến một nửa chợt ngừng bước, quay lại nhìn Từ Nhất Hạo vẫn đang đứng ở phòng khách: Con muốn nói chuyện với ba một chút ... lát nữa đến thư phòng được không? Ừ, được... Từ Nhất Hạo ngước nhìn Lãnh Nghị, gật đầu. Đưa Lâm Y trở về phòng ngủ, đợi cô tắm xong rồi Lãnh Nghị đỡ Lâm Y nằm xuống, âu yếm đặt lên trán cô một nụ hôn, dịu giọng nói: Anh đến phòng sách bàn chút chuyện với ba, em ngủ trước đượckhông? Ân!, cô gái dịu ngoan gật đầu, người đàn ôngmỉm cười rời đi, Lâm Y nhìn theo bóng lưng ngườiđàn ông khuất dần sau cửa rồi cửa đóng sập lại mới thu lại tầm mắt, đôi mắt đen láy lóe sáng trong đêm, không hề có chút buồn ngủ nào. Trong phòng sách, Lãnh Nghị nhìn Từ Nhất Hạođang ngồi đối diện nơi bàn làm việc,Từ Nhất Hạocũng nhìn hắn như dò xét, hai người trầm mặc hồi lâu Lãnh Nghị mới nhẹ giọng nói: Tịch Họa ... cô ấy tỉnh lại rồi! Từ Nhất Hạo thoáng ngẩn người, ông nhìn chằm chằm Lãnh Nghị như muốn từ trong mắt hắn tìm ra manh mối gì, nhưng đôi mắt đó bình lặng như nước, ông gần như không nhìn được bất kỳ biểu cảm nào, lát sau Từ Nhất Hạo mới điềm tĩnh nói: Con ... định làm thế nào? Đợi cô ấy khôi phục tốt hơn con sẽ giải thích với cô ấy ... Lãnh Nghị thu hồi tầm mắt, nhìn mông lung về phía trước, ngừng lại giây lát rồi mới tiếp tục, Nhưng hiện giờ Y Y còn chưa khỏi bệnh hẳn, nếu như để cô ấy biết, con sợ sẽ ảnh hưởng đến quá trình khôi phục của cô ấy, phí hết công sức đã bỏ ra... Sóng mắt Từ Nhất Hạo thoáng xao động, trầm giọng nói: Ý con là tạm thời dấu con bé? Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, Đợi Tịch Họa khỏe lại một chút, con sẽ nói rõ với cô ấy chuyện này, khi mọi chuyện giải quyết xong rồi chúng ta lại cho Y Y biếtsau... vì vậy mấy ngày này, thời gian con cùng Y Y chắc là sẽ ít đi một chút ... cho nên cần sự phối hợp của ba. Từ Nhất Hạo thoáng chau mày, lát sau mới nói: Chuyện này con mau chóng giải quyết ... không thể để Y Y lại bị tổn thương... Con biết! Lãnh Nghị quả quyết nói. Từ phòng sách trở lại phòng ngủ, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm im trên giường, khóe môi Lãnh Nghị bất giác lộ ra một nụ cười nhu hòa, hắn rón rén đi vào, lật chăn lên nằm xuống bên cạnh cô gái, còn chưa ôm lấy cô thì đã thấy cô gái xoay ngườilại gối đầu lên hõm vai người đàn ông. Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu nhưng giọng có chút trách móc: Sao vẫn còn chưa ngủ? Cô gái im lặng không nói, cánh tay trắng nõn vòng qua cổ người đàn ông, gương mặt nhỏ nhắn dán lên lồng ngực tinh tráng của người đàn ông, chiếc mũi xinh xắn cọ nhẹ lên ngực hắn, thì thào, Nghị, anh sẽ không ... rời xa em chứ? Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, rõ ràng sự rời đi vội vã hôm nay của hắn khiến cô gái nhạy cảm sợ sệt, hắn hít sâu một hơi, vỗ nhẹ lưng cô gáinhư trấn an, Không đâu không đâu, ân, sao có thể rời xa em được chứ? Ân..., cô gái trong lòng dường như thở phào một hơi, lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại ngủ. Sáng hôm sau Lãnh Nghị còn đang ngồi ở phòng ăn ăn sáng thì điện thoại trong túi đã reo lên, hắn lấy điện thoại ra xem, là Lữ Thần, sóng mắt Lãnh Nghịthoáng xao động, hắn bất giác xoay đầu nhìn lại Lâm Y đang ngồi bên cạnh mình, Lâm Y đang chuyên tâm ăn bữa sáng của cô, dường như hoàn toàn không chú ý đến tiếng chuông điện thoại của Lãnh Nghị. Lãnh Nghị nhẹ thở ra một hơi, trấn tĩnh đón nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói hơi sốt ruột của Lữ ThầnL Lãnh thiếu, Tịch Họa... không chịu ăn gì, cũng không chịu làm vật lý trị liệu, cô ấy nói ... muốn gặp anh! Lãnh Nghị nhắm chặt mắt, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, hắn buông dao nĩa xuống, trầm giọng nói: Đợi lát nữa tôi sẽ đến! Động tác ném dao nĩa khá mạnh và sự nặng nề trong câu nói của Lãnh Nghị khiến Lâm Y cũng dừng tay nhìn về phía hắn, Từ Nhất Hạo và Từ Giai cũng quay nhìn sang, Lãnh Nghị bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Lâm Y, sắc mặt lập tức dịu lại, mỉm cườinói: Y Y, công ty có chút chuyện gấp, anh phải lập tức đến đó một chuyến... Ân, Lâm Y nhẹ giọng đáp, cô mỉm cười nhìn Lãnh Nghị đứng dậy, rồi như nhớ ra điều gì, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông, nhắc nhở: Nghị, hôm nay là thứ bảy..., cô nhớ hai hôm trước Lãnh Nghị có nói thứ bảy này sẽ dẫn cô ra ngoài chơi một chút cho khuây khỏa. Ừ... Lãnh Nghị cười, Anh nhớ mà... Y Y, đợi lát nữa anh về sẽ dẫn em ra ngoài!, hắn nói xong cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô rồi xoay người rời đi. Xe rất nhanh đã chạy đến bệnh viện của Lữ Thần, ngồi trong xe Lãnh Nghị buồn bực nghĩ, hôm nay bất kể thế nào hắn cũng không thể dấu diếm Tịch Họa được nữa! Hắn phải nói hết với cô chuyện hắn đã kết hôn, nói với cô hắn không có cách nào thực hiện được lời hứa, xin cô tha thứ hắn! Thân hình cao lớn của Lãnh Nghị vừa xuất hiện ngoài cửa thì trên giường Tịch Họa đã lộ ra một nụ cười hớn hở, trong giọng nói cũng không giấu đượcsự vui sướng: Nghị... Lãnh Nghị nhìn gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc kia, có chút không đành lòng, giọng nóicũng dịu lại: Tịch Họa, sao không ăn gì? Em muốn đợi anh... Giọng Tịch Họa nhỏ xíu, yếu ớt mang theo vô hạn quyến luyến, Em muốn anh ăn với em... Tịch Họa... Lãnh Nghị thoáng chau mày, hắn suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống bên giường cô, giọng nghiêm túc,Anh không thể ngày nào cũng đến đây cùng em, lần sau anh không có ở đây thì em vẫn phải ăn đầy đủ, luyện tập cũng phải làm, nếu như làm không được, anh sẽ không đến thăm em nữa! Lữ Thần đứng bên cạnh vội ra hiệu cho hộ lý bày bàn và thức ăn ra, Lãnh Nghị nhìn những món ăn trên bàn rồi lại nhìn sang Tịch Họa, Bây giờ em ăn sáng trước đi! Sự không vui của Lãnh Nghị khiến nụ cười trên môi Tịch Họa hơi cứng lại, đáy mắt lộ rõ sự khẩn trương, cô vội gật đầu, đón lấy chiếc muỗng bắt đầu ăn... Ăn xong bữa sáng, nghỉ ngơi một chút thì có các hộ lý đến giúp cô xoa bóp tay chân, qua chừng khoảng nửa giờ, Lữ Thần bảo các hộ lý dìu cô dậy tập đi, khi chân được vận động nhiều thì sẽ nhanh chóng khôi phục hơn để có thể tự đi. Các hộ lý cẩn trọng dìu Tịch Họa nhưng ngay lúc này Tịch Họa chợt nhăm mặt, gương mặt vốn đã tái nhợt giờ như không còn chút máu, đôi mắt to tròn vụt nhìn sang Lãnh Nghị, trong mắt lộ rõ sự khiếp sợ. Sau vậy? Lãnh Nghị cũng nhíu mày, nghi hoặc nhìn vẻ khiếp sợ của cô. Nghị, giọng Tịch Họa hơi run, Em ... chân em sao không có chút cảm giác nào? Chân của em không có cảm giác? Lãnh Nghịcũng sợ hãi bật thốt, hắn vội nhìn sang Lữ Thần, Lữ Thần, chuyện này là thế nào? Lữ Thần trầm tư giây lâu rồi thấp giọng nói: Lãnh thiếu, có đôi khi những người nằm quá lâu mộtchỗ bởi vì máu huyết không lưu thông nên vừa bắt đầu vận động chân sẽ có tình trạng không có cảm giác như thế này ... trong những trường hợp bình thường, gia tăng vận động thì chân sẽ dần hồi phục lại... Lãnh Nghị lúc này mới thở phào một hơi, hắn nhìn Tịch Họa mỉm cười: Lữ Thần đã nói không sao, cho nên mỗi ngày em phải siêng năng tập luyện, điều này rất quan trọng... Tịch Họa lúc này cũng thở một hơi thật dài, cô nhìn Lãnh Nghị, thì thầm: Em chỉ sợ nếu chân em không khỏi, sau này không thể nhảy múa cho anh xem... Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn mím môi không nói; lúc này chợt nghe tiếng cười của Lữ Thần vang lên: Sao có thể không khỏi chứ, Tịch Họa, em tạm để hộ lý dìu em, đứng thêm một lát, nếu như có thể thì thử động đậy hai chân một chút! Những hộ lý nghe vậy liền dìu Tịch Họa xuống giường để chân cô tiếp xúc với mặt đất... Cứ như vậy mấy ngày chân của Tịch Họa vẫn không có chút cảm giác nào, cô chỉ có thể di chuyển một bước nhỏ, chỉ một bước nhỏ này cũng đủ khiến nụ cười trên mặt Tịch Họa nở rộ, cô hào hứng nhìn Lãnh Nghị vừa nghe xong điện thoại quay lại, kêu lớn, Nghị, em có thể đi được... Lãnh Nghị cũng cười với cô, ra sức cổ vũ: Tốt lắm, tiếp tục cố gắng! Hắn vừa nói vừa bước đến ghế ngồi. Nhưng đôi mắt to tròn của cô gái vẫn chăm chăm nhìn hắn, đáy mắt rõ ràng đầy những chờ mong, cô hy vọng vào lúc này người đàn ông sẽ đến dìu cô mộtchút, thậm chí là ôm lấy cô cổ vũ cô; nhưng dường như người đàn ông này không hề nghĩ như vậy, cô gái cũng không biết làm sao, cuối cùng không kìm lòng được đưa tay về phía hắn, giọng nhỏ xíu pha lẫn chút thẹn thùng, Nghị... Lãnh Nghị nhìn về phía bàn tay đang đưa về phía mình thì ngẩn người như đang do dự điều gì; sự chần chừ của Lãnh Nghị khiến nụ cười trên mặt Tịch Họavụt tắt, cô mím môi, lại gần nữa gọi: Nghị!, tiếng gọi đó rõ ràng là đầy lo âu. Khụ... Tịch Họa, Lữ Thần đứng bên cạnh lén nhìn sắc mặt của Lãnh Nghị, vội đứng dậy bước đến định cầm tay Tịch Họa, Anh dìu em đi một chút! Không, Tịch Họa tránh khỏi bàn tay của Lữ Thần, đôi mắt to tròn vẫn dán trên người Lãnh Nghị, Em... muốn Nghị dìu em..., cô rõ ràng cảm nhận được, lần này tỉnh lại thái độ của Lãnh Nghị đối với cô đã khác xưa nhiều lắm ... điều này khiến cô càng lúc càng thấy bất an.