Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh
Chương 19 : Bóng ma
Lâm Y ... Bất chợt một giọng nói vang lên bên tai Lâm Y, nhìn về phía vừa phát ra âm thanh thì thấy Lăng Nhất Phàm đang chạy về phía cô, gương mặt anh tuấn của hắn tràn đầy ý cười, đoạt lấy chiếc hộp trong tay Lâm Y,
Sao em đến sớm như vậy? Ngày hôm qua không phải đã bàn bạc rồi, rằng anh đưa em đến sao?
Đồ đạc cũng không nhiều, một mình em đi là được! Lâm Y cười với Lăng Nhất Phàm.
Đồ đạc cho dù không nhiều nhưng có một người đi cùng dù sao cũng không quá lẻ loi! Lăng Nhất Phàm vừa cười vừa nói, Đi thôi, xe của anh ở đằng kia ... Hai người cùng đi về hướng chiếc xe của Lăng Nhất Phàm.
Nếu như đã không thể cho cô ấy tình yêu vậy thì buông tay cho cô ấy đi đi!
Nếu đã đi thì đi cho dứt khoát! Chính vì vậy nên Lãnh Nghị mới lạnh lùng như thế bước qua cô, đi thẳng vào thang máy ...
Nhưng, đi đến cửa văn phòng của mình, ánh mắt Lãnh Nghị vẫn không tự chủ được liếc về phía cánh cửa xéo xéo đối diện với mình, nhưng là ... lúc này bên trong đã không còn ai. Bóng dáng kia đã rời đi! Một cảm giác cô độc đột nhiên đánh úp đến ...
Lãnh Nghị nháy mắt ngẩn người, hắn đột nhiên bắt đầu hối hận cứ như vậy để cô rời đi. Đáy mắt lạnh lùng của hắn chầm chậm dâng lên một nỗi cô đơn ... Lãnh Nghị không biết liệu mình có phải đã yêu hay không nhưng có một điều hắn biết rõ, hắn thích ở bên cạnh Lâm Y, thích cô giống như cái bóng lúc nào cũng đi theo sau hắn, cái cảm giác điềm tĩnh ấy không hiểu sao lại khiến hắn yên tâm, không còn cô đơn nữa
...
Trợ lý giúp hắn mở cửa văn phòng, cất bước đi vào, ánh mắt
Lãnh Nghị hơi dừng lại ở khung cửa sổ đầy ánh mặt trời kia, hắn chậm rãi, thong thả đi qua, đến gần cửa sổ, bóng trắng nhỏ nhắn kia đã không còn nữa ...
Nơi đáy mắt lại thoáng ảm đạm trở lại, Lãnh Nghị ngẩn người nơi khung cửa sổ hồi lâu mới chậm rãi xoay người đến bên ghế tựa ngồi xuống, trợ lý sớm đã đặt một tách trà nóng bốc khói nghi ngút lên bàn, sau đó không một tiếng động rời đi ... Những việc này vốn là do
Ngãi Mỹ làm nhưng bởi vì hôm nay Lãnh Nghị đến đặc biệt sớm, Ngãi Mỹ vẫn còn chưa đến ...
Ánh mắt Lãnh Nghị dừng nơi làn khói mông lung tỏa ra từ ly trà, giọt lệ long lanh nơi khóe mắt Lâm Y vào đêm đó xuất hiện rõ ràng trước mắt hắn, thật lâu vẫn không xua đi được. Đáy mắt Lãnh Nghị dần trở nên ảm đạm ...
Giờ hắn đã biết chuyện kia làm tổn thương Lâm Y sâu đến mức nào! Nửa năm, bóng ma kia vẫn chưa đi ra khỏi nội tâm cô, mà hắn, lại đem nó trở thành một chuyện đùa ...
Lãnh
Nghị chậm rãi dựa sát vào lưng ghế, nhíu mày trầm tư, đáy mắt ảm đạm dần sắc bén trở lại, bắn ra những tia nhìn lạnh lùng. Trầm ngâm một lúc lâu hắn mới nhấc điện thoại, bấm một dãy số.
Rất nhanh đầu bên kia truyền đến một giọng nữ: Thiếu gia!
Lãnh Nghị mím chặt môi, một lúc lâu sau mới lạnh giọng nói: Nửa năm trước,
"lễ vật" mà Mạc thị đưa tới là như thế nào đến? Ai giới thiệu?
Đầu bên kia điện thoại Lý Tân ngây ngẩn cả người, cô không biết vì sao Lãnh Nghị đột nhiên muốn điều tra chuyện của nửa năm trước. Trầm mặc một lúc Lý Tân mới thấp giọng nói: Tôi tiếp nhận từ Mạc thị, còn trước đó Mạc thị làm thế nào có được thì tôi không có truy cứu ... chỉ biết đối phương là sinh viên, hơn nữa là thật ưu tú ...
Cô điều tra cho tôi ... Lãnh Nghị lạnh lùng nói xong liền ngắt điện thoại, vẫn giữ nguyên tư thế tựa lưng vào ghế, lại rơi vào trầm tư.
Đã đến giờ đi làm, nhân viên lục tục đến công ty, toàn bộ tòa cao ốc lại bắt đầu bận lu bù. Một lát sau, điện thoại của Ngãi Mỹ đánh đến: Lãnh tổng, trường đại học H phái một người liên lạc khác đến, hỏi khi nào thì đến báo danh?
Không cần đâu, hủy đi! Lãnh Nghị lạnh lùng ném lại một câu rồi ngắt điện thoại ...
Nhoáng một cái đã hơn một tuần trôi qua, một ngày nọ, Lâm Y hết tiết dạy trở lại căn phòng độc thân nơi ký túc xá dành cho giáo viên của mình thì chợt nghe nơi cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, mở cửa thì thấy
Trương Tiểu Mạn đang đứng ở ngoài.
Tiểu Mạn, là bạn sao? Mau vào ngồi! Lâm Y vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ kêu lên. Từ sau khi tốt nghiệp cô và Trương Tiểu Mạn chưa gặp lại nhau, hôm nay là lần đầu tiên, Hôm nay sao bạn lại rảnh rỗi đến chỗ mình thế này?
Ừm ... Đã thật lâu không gặp nên muốn đến gặp bạn ... Trương Tiểu Mạn cười cười, rõ ràng nụ cười có chút gượng ép, cô vừa nói vừa ngồi xuống ghế.
Bạn ... có khỏe không? Công việc có tốt không? Lâm Y vừa rót một ly nước cho Trương Tiểu Mạn vừa nhẹ giọng hỏi. Cô vẫn không quên, vì công việc của Trương Tiểu Mạn mà cô đã trả một cái giá lớn hơn bất cứ ai.
Không tốt lắm ... Giọng Trương Tiểu Mạn càng lúc càng nhỏ, Mạc Hưng là một công tử ăn chơi, sớm đã chơi chán cô, bây giờ hoàn cảnh của cô ở Mạc thị cũng không tốt bởi vì ai cũng biết cô là vì trèo lên giường của Mạc
Hưng nên mới có thể tiến vào Mạc thị. Hiện tại hiển nhiên lại bị Mạc
Hưng bỏ rơi.
Mà hậu quả trực tiếp khi Mạc Hưng chơi chán chính là: cội rễ kinh tế chính của Trương Tiểu Mạn bị chặt đứt! Hơn nữa công việc càng lúc càng khó làm.
Lâm Y đại khái có thể đoán ra nguồn cơn, loại đàn ông như Mạc Hưng làm sao có thể đáng tin cậy chứ? Nghĩ đến đây cô vội chuyển đề tài: Bệnh của mẹ bạn có đỡ hơn chút nào không?
Không! Càng ngày càng nghiêm trọng ... Tiểu Mạn rũ rèm mi, vẻ mặt rầu rĩ.
Lâm Y nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ, cô biết Tiểu Mạn còn một cô em gái còn đang đi học, gánh nặng kinh tế trong nhà chủ yếu dựa vào cô bởi vậy từ lúc học đại học, Tiểu Mạn đã hiểu chuyện hơn bất kỳ ai, cũng chính vì tiền, bạn cô đã trả giá rất nhiều rất nhiều ...
Trương Tiểu Mạn ngẩng đầu nhìn Lâm Y: Lâm Y ... hiện giờ mình thật sự rất kẹt, tiền thuốc mẹ của mẹ mình đã thiếu rất nhiều ... Mình ... thật sự không biết đi đâu vay tiền ... Đây mới chính là mục đích cô đến đây hôm nay!
Tiểu Mạn, nửa năm nay mình cũng không tích lũy được nhiều tiền, cũng không biết số tiền này có giúp gì được cho bạn không ... Lâm Y ngẫm nghĩ, rút từ trong túi xách một chiếc thẻ, đưa cho Tiểu Mạn, Bạn tự mình đi rút đi!
Cám ơn bạn, Lâm Y ... Khóe mi Trương Tiểu Mạn rươm rướm nước mắt, đón lấy chiếc thẻ, bất giác nhớ lại tình cảnh lúc đi tìm Mạc
Hưng vay tiền, nhớ ánh mắt chán ghét của Mạc Hưng cùng giọng nói cay nghiệt: Tiểu Mạn, cô thực sự xem tôi như máy rút tiền sao? Tôi cho cô công việc còn chưa tính, giờ còn muốn tôi nuôi gia đình cô nữa sao?
Cảm ơn gì chứ ... cũng không có bao nhiêu tiền, sợ không giúp được gì nhiều cho bạn ... Lâm Y cười cười, vỗ vỗ vai bạn.
Thực ra đây không phải lần đầu tiên cô giúp Trương Tiểu Mạn, thời đại học cũng như thế, bây giờ vẫn lại như thế. Lòng Tiểu Mạn đầy áy náy, cô cúi đầu tựa hồ đang suy xét điều gì, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Lâm
Y: Lâm Y, bạn còn chưa có bạn trai sao?
Lâm Y tránh ánh mắt Trương Tiểu Mạn, cười gượng: Cứ bận suốt ... cũng không có hứng thú ... không có!
Lâm Y, bạn ... sao lại chia tay với Cao Lăng? Tiểu Mạn dè dặt cẩn trọng nhìn Lâm Y, cô biết chuyện nửa năm trước luôn lưu lại bóng ma trong lòng Lâm Y, nhưng cô thật sự không biết Lâm Y chia tay với Cao Lăng là vì chuyện đó!
Sóng mắt Lâm Y không ngừng xao động, nửa năm trước, cô tự cảm thấy thẹn với Cao Lăng cho nên không tiếp tục liên hệ nữa, mà về sau, Cao Lăng giống như là đột ngột biến mất vậy, cũng không chủ động liên hệ Lâm Y, tuy rằng Lâm Y đối với sự thay đổi đột ngột của Cao Lăng vẫn luôn có nghi hoặc nhưng lúc đó cô chỉ chìm đắm trong sự tuyệt vọng của riêng mình nên không đi truy cứu nhiều.
Sau này thì cô lại không muốn truy cứu nữa bởi vì cô không muốn gợi lại nỗi đau cũ ... Bây giờ thì cô lại càng không muốn đi truy cứu nữa, quá khứ là quá khứ, huống gì Cao Lăng đã sắp đính hôn cùng Triệu Viêm!
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
103 chương
86 chương
34 chương
10 chương
68 chương
145 chương
20 chương