Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 173 : Vẫn còn hy vọng (1)

Lãnh Nghị quyết tâm lãng quên cô --- nếu như ở bên cạnh Lăng Nhất Phàm thực sự có thể khiến cô cảm thấy hạnh phúc, nếu như sự xuất hiện của hắn thực sự mang đến sự phiền muộn cho cô thì hắn sẽ buông tay. Vì vậy Lãnh Nghị không còn xuất hiện trước mặt Lâm Y nữa, hai ngày nay hắn như bốc hơi khỏi mặt đất vậy, không hề có chút tin tức nào. Lăng Nhất Phàm đã liên hệ với cửa hàng áo cưới rồi, ngày mai là ngày Lâm Y đi thử áo, ngày hôn lễ cũng sắp xếp cách đó không xa ... Lâm Y lặng lẽ đứng tựa người vào lan can nơi ban công căn biệt thự nhà họ Lăng, mày cô hơi chau lại, đôi mắt đen láy nhìn mông lung ngoài chân rời, lòng không hiểu sao lại cảm thấy thực phiền, cô bất an thay đổi một tư thế đứng khác, đáy mắt vẫn một mảnh trống rỗng. Đoạn đường trước cửa biệt thự thật vắng, không một bóng người, bất chợt nơi đầu đường xuất hiện một chiếc xe màu đen chầm chậm chạy đến, mắt cô gái chợt sáng lên, nhìn chằm chằm chiếc xe đang càng lúc càng gần kia, trong lòng không hiểu vì sao thật khẩn trương, muốn tránh vào trong nhà nhưng chân lại giống như mọc rễ vậy, vẫn đứng yên nơi ban công bất động. Chiếc xe đó càng lúc càng đến gần, cổ họng cô gái như có một ngọn lửa đang cháy, nóng rực, cô gian nan nuốt nuốt nước bọt, đôi mắt đen láy vẫn nhìn chiếc xe kia chằm chằm nhưng chiếc xe chỉ là chạy ngang qua căn biệt thự, không có dừng lại, nó tiếp tục chầm chậm lướt trên đường rồi càng lúc càng xa cho đến khi mất hẳn; trong mắt cô gái có thể thấy rõ sự thất vọng dâng lên một cách rõ ràng. Gả cho tôi đi, người yêu hỡi, tôi muốn nàng mặc chiếc áo cưới đẹp nhất, làm cô dâu xinh đẹp nhất của tôi!, giọng nói đầy từ tính mê người của người đàn ông văng vẳng bên tai, gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông dập dờn hiện lên trong đầu cô, đáy mắt tình yêu nồng đượm ... Mày cô gái càng chau chặt hơn, cô lắc lắc đầu, xoay người quay trở lại phòng ngủ, giáo trình bổ túc ngoại ngữ ném trên sofa đập vào mắt cô, sóng mắt cô gái thoáng xao động, vô vị đợi ở nhà chẳng bằng đi đến lớp học ... nghĩ vậy, cô gái vội vàng thu dọn đồ đạc rồi bước ra ngoài. Lâm Y ngồi xe buýt đến nội ô thành phố Milan rồi lại đáp taxi đến trường bổ túc ngoại ngữ, đã sớm qua giờ lên lớp, bước chân cô gái thoáng dừng lại trước cổng trường, cô nhìn xung quanh, bốn phía không có nhiều người, xe lại càng ít, chỉ ngẫu nhiên có một hai chiếc chạy qua. Cô gái rốt cuộc thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào, bảo vệ trường sớm đã nhìn thấy cô, anh ta biết cô gái này, hai hôm trước còn đến đây học tập ... cô gái mỉm cười với người bảo vệ rồi bước vào trong. Lâm Y ngừng trước cửa lớp hô khẽ một câu, Có mặt, cô Susan cười hiền hòa bảo Lâm Y tiến vào, vị trí đó vẫn trống, Lâm Y lặng lẽ bước đến ngồi, cô Susan nói gì đó cô hoàn toàn nghe không rõ, trong phòng thật yên lặng, cũng không phát sinh chuyện gì khác thường, lòng cô gái không khỏi giăng đầy cảm giác thất lạc ... Trong phòng kế hoạch của tòa nhà trung tâm chống khủng bố quốc tế đặt tại Geneva, Lãnh Nghị một thân áo đen, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú lên màn hình lớn trước mặt, trước màn hình là một chuyên gia chống khủng bố đang chỉ lên màn hình thuyết minh gì đó. Đột nhiên di động trong túi áo vang lên âm báo có tin nhắn, Lãnh Nghị điềm nhiên lấy điện thoại ra xem, vừa nhìn sóng mắt hắn liền xao động dữ dội, cánh môi với những đường nét phân minh mím chặt lại --- ngày mai Lăng Nhất Phàm sẽ đưa Lâm Y đi thử áo cưới? Tin nhắn được gửi đi từ một số điện thoại lạ. Thân hình cao lớn của Lãnh Nghị chợt đứng bật dậy, đáy mắt giăng đầy mây đen, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là chạy ra khỏi đây, đến Milan bắt cô gái trở về; những ánh mắt kinh ngạc trong phòng họp không hẹn mà cùng quét về phía Lãnh Nghị, người chuyên gia đang ở trên bục cũng chợt im bặt, kinh ngạc nhìn người đàn ông đột nhiên đứng dậy kia. Không! Mình không phải đã quyết định buông tay rồi sao? Đó là lựa chọn của Lâm Y, nếu như cô ấy cảm thấy hạnh phúc, không phải mình đã quyết định thành toàn cho cô ấy rồi sao? Vì sao còn xúc động như vậy chứ? Ánh mắt cùng lời nói lạnh lùng của cô gái chợt hiện lên trong đầu, tiếp đó là cảnh tượng trong chiếc xe đó, ánh mắt tuyệt vọng của cô --- trong chớp mắt, một nỗi đau xé lòng lại dâng lên trong lòng. Lãnh Nghị nhắm mắt lại, cố gắng điều tiết tâm tình của mình, lát sau hắn vẫy tay về phía người chuyên gia ra hiệu cho anh ta tiếp tục còn mình thì chậm rãi ngồi xuống trở lại. Gần trưa hôm sau, trong một tiệm áo cưới nổi tiếng nhất nhì thành phố Milan, Lâm Y mặc chiếc áo cưới thánh khiết đứng soi mình trước gương, chiếc áo cưới kia vừa khéo phụ trợ những đường cong lung linh của cô gái, tôn lên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, thanh thuần của cô gái như trăng non mới mọc, cô gái đứng trước gương xinh đẹp như một nàng tiên vừa hạ phàm, thanh thuần thoát tục, không nhiễm chút khói bụi trần gian nào. Đứng bên cạnh cô là Lăng Nhất Phàm, nhìn cô gái xinh đẹp như một bức tranh trước mặt, đáy mắt hắn dâng lên một niềm hạnh phúc và trìu mến vô tận rồi lan ra khắp mỗi một tế bào trong người. Mễ Lệ đứng sau lưng Lăng Nhất Phàm, đôi mắt to tròn của cô dời từ trên người Lâm Y sang Lăng Nhất Phàm, nhìn thấy ánh mắt si mê của hắn, một nỗi thất lạc cuồn cuộn dâng lên trong đáy mắt ... Đôi mắt đen láy của Lâm Y nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, Y Y, thích không?, giọng nói ôn nhu của Lăng Nhất Phàm vang lên bên tai, cô quay sang nhìn hắn, khóe môi nhẹ câu lên, cô dịu ngoan nhìn người đàn ông gật đầu. Trên mặt Lăng Nhất Phàm ý cười càng sâu, hắn không kìm lòng được nhẹ vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô gái, đáy mắt tràn đầy sủng nịch, giọng nói cũng ngọt như mật: Y Y, nghe mẹ em nói, từ nhỏ em đã hy vọng có một ngày mặc áo cưới xoay tròn ... bây giờ, em xoay một vòng được không? Tối qua Lăng Nhất Phàm gọi điện thăm hỏi Lâm Dung mới nghe bà nhắc đến chuyện này. Mặc áo cưới xoay tròn? Tim Lâm Y đập dồn, đôi mắt sáng long lanh như hai vì sao, đúng nha, đó là giấc mộng từ thuở bé của mình, thế nào lại không nhớ ra được chứ? Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, dịu ngoan gật đầu. Lăng Nhất Phàm nhìn một vòng xung quanh, Nơi đây hơi nhỏ một chút, chúng ta bên kia đi, nơi đó rộng hơn ... Hắn vừa nói vừa đưa tay về phía cô gái, cô gái nhẹ nhàng đặt tay vào tay hắn để hắn dẫn mình về phía sảnh nhỏ cạnh đó. Trong sảnh nhỏ, Lâm Y cúi thấp đầu nhìn chiếc áo cưới thánh khiết trên người mình, hình ảnh lúc nhỏ mặc váy trắng lên đài biểu diễn chợt hiện lên trong đầu, mắt cô gái sáng lên, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười ôn hòa và đầy yêu thương của Lăng Nhất Phàm, trên mặt cô lộ ra nụ cười xinh như mộng, cô chậm rãi xoay tròn, càng xoay càng nhanh, làn váy trắng càng lúc càng bung rộng ra, như một đóa hoa sen trắng đang nở rộ ... Vẻ đẹp đó như mộng như ảo ... tim Lăng Nhất Phàm như vọt ra khỏi cổ họng, hắn ngây ngẩn nhìn vẻ đẹp trước mắt, Mễ Lệ kinh ngạc nhìn cô gái gần như nhảy đến vong tình trước mặt, cắn nhẹ môi, đáy mắt thoáng qua một tia phức tạp ... Bên đường có vài người đi ngang qua, lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ này ... Lúc này không ai chú ý đến cửa sảnh nhỏ đã bị đẩy ra, thân hình cao ngất của Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa ... Hắn mới từ Geneva cấp tốc trở lại, chính trong buổi sáng hôm nay xe hắn chạy ngang qua đường lớn, từ cửa sổ xe hắn nhìn thấy cô gái trong chiếc áo cưới thánh khiết, vẻ mặt hạnh phúc kia thì không thể khống chế được bản thân, lời thề "quên đi cô gái" trong chớp mắt đã biến mất không tăm tích, hắn không thể cứ thế để cô gái gả cho người khác được! Áo cưới, phải là do hắn mặc cho cô gái ... Lãnh Nghị nhìn chằm chằm cô gái mặc chiếc áo cưới màu trắng, vong tình xoay tròn giữa phòng, mắt hắn như bị ghim chặt nơi bóng trắng đó, nơi làn váy trắng tung bay đó, nơi mái tóc dài xõa tung đó ... Bóng dáng nho nhỏ trong trí nhớ trong chớp mắt thoáng hiện trong đầu, sao mà quen thuộc đến thế! Lãnh Nghị cảm thấy tay mình khẽ run lên, run run muốn vươn ra nắm lấy bóng dáng đang xoay tròn trước mắt ... trên gương mặt nhỏ nhắn tươi tắn như trăng non kia có thể nhìn thấy rõ ràng đang treo nụ cười tươi tắn, rạng ngời; thì ra, cô gái mặc áo cưới vào lại xinh đẹp đến thế, thì ra, mặc áo cưới xoay tròn lại khiến cô gái vui vẻ đến thế ... mà hắn đã từng muốn đoạt đi tất cả những quyền lợi này của cô, thì ra, hắn đã từng tàn nhẫn đến như thế! Mà lúc này, người để cô gái mặc áo cưới xoay tròn không phải là hắn! Một nỗi đau như dao cắt phút chốc lan tràn trong lòng Lãnh Nghị, hắn nhìn chằm chằm bóng trắng đang xoay tròn đó, một nỗi hối hận như đang cắn xé lòng hắn! Không kìm lòng được, Lãnh Nghị bật thốt lên: Y Y! Bóng trắng đó dần chậm lại rồi dừng hẳn, gương mặt nhỏ nhắn của cô gái nhuốm một màu đỏ ửng, Lăng Nhất Phàm đứng bên cạnh chu đáo tiến đến đỡ cô, cô gái tựa vào lòng Lăng Nhất Phàm mỉm cười, ánh mắt vô tình lướt qua gương mặt quen thuộc nơi cửa, cô thoáng ngẩn người, nụ cười trong chớp mắt cứng lại. Lăng Nhất Phàm nhìn theo hướng nhìn của cô gái, trong mắt dâng lên một sự lạnh mạc, khóe môi cũng câu lên một nụ cười lạnh, bàn tay đang đỡ cô gái bất giác siết chặt hơn rồi hắn thu hồi tầm mắt, cúi xuống đặt lên trán cô gái một nụ hôn dịu dàng rồi nhìn sang Mễ Lệ nói: Mễ Lệ, lấy chiếc áo cưới này đi ... Được, Lăng tổng ... Mễ Lệ nhìn Lăng Nhất Phàm nở một nụ cười nhàn nhạt, cô xoay người nói với nhân viên tiệm áo cưới đứng bên cạnh mình, Lăng Nhất Phàm thì dìu Lâm Y vào phòng thử áo thay đồ ... Nhìn thấy Lâm Y đã đi vào phòng thử áo, đóng cửa lại, Lăng Nhất Phàm lúc này mới xoay người lại, chính trong giây phút hắn xoay người đó Lãnh Nghị đã bước đến trước mặt hắn, trên gương mặt anh tuấn đầy vẻ u ám và lãnh ngạo, ánh mắt nhìn như bức về phía Lăng Nhất Phàm, Lăng Nhất Phàm cũng không chút yếu thế nhìn thẳng vào mắt hắn, hai người chừng như có thể nghe được hơi thở nặng nề của nhau, tiếng nghiến răng của nhau; bầu không khí khẩn trương, giương cung bạt kiếm trong chớp mắt phủ trùm cả gian sảnh nhỏ.