Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 110 : Nhiệt tình sau chiến tranh lạnh (3)

Nhất Phàm, em ... Lời Lâm Y còn chưa nói hết thì Lãnh Nghị đã cúi xuống, gò má dán trên điện thoại của Lâm Y, lớn tiếng vừa cười vừa nói: Nhất Phàm, tôi với Y Y đang chuẩn bị đi ra ngoài, ừm, cậu có hứng thú đi cùng chúng tôi không? Đầu bên kia một trận trầm mặc, Lâm Y hơi nghiêng đầu nhìn Lãnh Nghị bằng ánh mắt khác thường, Lãnh Nghị thì lại chẳng sao cả cười cười, chợt đầu bên kia vang lên tiếng của Lăng Nhất Phàm, giọng có chút lạnh: Lâm Y, để Lãnh Nghị nghe điện thoại! Ồ, được! Hơi sửng sốt rồi Lâm Y nhìn Lãnh Nghị, đẩy điện thoại qua cho hắn, Lăng Nhất Phàm muốn nói chuyện với anh! Môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, một tay đón lấy điện thoại, tay kia vẫn ôm lấy Lâm Y, giọng hờ hững: Nhất Phàm, chào cậu, tôi là Lãnh Nghị! Đầu bên kia lại trầm mặc một hồi rồi giọng lạnh lùng của Lăng Nhất Phàm mới vang lên: Lãnh thiếu, tôi không biết giữa hai người xả ra chuyện gì nhưng hôm qua tôi thấy sắc mặt Lâm Y không được tốt lắm ... nếu như anh đã chọn cô ấy thì hãy đối xử tốt một chút; nếu như anh không thể đối xử tốt với cô ấy, tôi sẽ dẫn cô ấy đi! Nụ cười nơi khóe môi Lãnh Nghị chợt đông lại, đáy mắt phút chốc dâng đầy mây đen, hai người đàn ông nhất thời đều trầm mặc, không khí khẩn trương và gượng gạo như truyền cả qua điện thoại, vây phủ lấy hai người ... Lát sau giọng lạnh như băng của Lãnh Nghị mới vang lên: Lăng thiếu, cậu nhớ kỹ, Y Y là người của tôi, không liên quan gì đến cậu! Đây là sự thật vĩnh viễn cũng không thể thay đổi. Tôi cảnh cáo cậu, đừng nên có ý tưởng gì với cô ấy, bằng không đừng trách tôi không nể tình bạn học! Lăng Nhất Phàm cười lạnh, giọng cũng lạnh: Lãnh thiếu, chỉ cần một ngày cô ấy không gả cho anh thì liền có liên quan đến tôi, chỉ cần cô ấy muốn tôi lập tức có thể dẫn cô ấy đi! Uy hiếp! Mày Lãnh Nghị sít sao nhíu lại, đáy mắt tràn đầy mây đen, khóe môi thật lâu mới bật ra hai chữ: Mơ tưởng! rồi hắn hung hăng ngắt điện thoại. Nghe giọng nói đầy mùi thuốc súng của Lãnh Nghị, Lâm Y đã đại khái đoán được chuyện gì, cô vẫn ngồi yên trong lòng hắn, nghiêng đầu nhìn gương mặt tối sầm của hắn, trầm mặc không nói ... Y Y, ngày hôm qua em đi gặp Lăng Nhất Phàm sao? Một lúc lâu sau giọng nhàn nhạt mang theo chút ghen tức của Lãnh Nghị mới vang lên. Em ... lúc đi dạo ở công viên vô tình gặp được ... sau đó lúc rời khỏi công viên thì mỗi người đi một ngả ... sau đó em đi cùng Tiểu Mạn và mấy bạn học đại học ... Lâm Y nhỏ giọng phân trần. Ừ! Thấy Lâm Y đang nhìn mình, mắt Lãnh Nghị cũng dần trở nên nhu hòa, hắn tin tưởng cô! Lát sau Lãnh Nghị khẽ mỉm cười, nhu hòa nói: Đừng nói chuyện này nữa ... Y Y, chúng ta đi đến căn nhà nhỏ trong rừng ở thôn nghỉ mát lần trước, được không? Ân, được! Lâm Y nhu thuận trả lời. Lãnh Nghị lại cười, kéo tay cô đứng lên ... Lúc đến căn nhà nhỏ trong rừng, căn nhà sớm đã có người đến dọn dẹp sạch sẽ, lần này đến cảm giác hoàn toàn không giống như lần trước, lần trước là cảm giác tình ý muốn bày tỏ lại thôi, ấm áp nhưng thẹn thùng, lần này là yêu đương cuồng nhiệt, ngọt ngào như keo với sơn, đúng như lời Lãnh Nghị nói, dùng ngọt ngào bù đắp lại những ngày chiến tranh lạnh kia... Hai người mười ngón giao triền, cùng bước chậm trong con đường mòn trong rừng, len lỏi qua những bóng cây xanh um, cùng ngồi tựa bên nhau bên bờ hồ câu cá, ở thảm cỏ xanh mướt ôm nhau chợp mắt một chút, cùng nhau hái quả, tiếng cười tràn ngập cả một góc rừng ... Buổi tối hai người chen chúc nhau trên băng ghế ngoài ban công chơi trò chơi, cùng ngửa cổ đếm sao, tay Lãnh Nghị khoác lên vai cô gái, gương mặt nhỏ nhắn của cô gái ngả trên bờ vai rộng rãi của hắn, đôi mắt long lanh như hai vì sao sáng, nhất thời quên đi hết phiền não, nếu như có thể, cô chỉ mong cứ mãi được ở bên cạnh hắn thế này cho đến lúc già ... Lãnh Nghị hơi nghiêng đầu nhìn cô gái đang ngả đầu trên vai mình, dưới ánh trăng mờ tỏ, gương mặt nhỏ kia điềm tĩnh ngọt ngào, hàng mi dài cong cong, đôi mắt sáng long lanh, tươi mát thanh thuần như một vị tiên tử xuống trần trộm tình yêu, chiếc cổ áo rộng rãi để lộ một mảnh da thịt trắng như tuyết, đường cong như ẩn như hiện mang theo một loại dụ hoặc không nói nên lời ... Tim chợt đập mạnh lên, ngón tay thon dài của Lãnh Nghị không an phận thăm dò vào sâu trong cổ áo, cô gái ngượng ngùng vội đẩy ra nhưng lại không cứng rắn ngăn cản. Vòng qua thân thể, trượt đến sau lưng, "tách" một tiếng, khóa của chiếc áo ngực bị cởi ra, không bị vật gì ngăn cản nữa, ngón tay người đàn ông tùy ý làm càn, trượt đến đỉnh núi, dùng sức vân vê ... Ân ... Cô gái rốt cuộc nhịn không được than nhẹ một tiếng, thân thể cũng không tự chủ được run lên, khóe môi người đàn ông lộ ra một ý cười tà tứ, một bàn tay kia thành thục cởi dây đai lưng của cô gái, chiếc áo ngủ bằng ren dưới ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng trượt xuống, thân thể trắng nõn như ngọc của cô gái trần trụi lộ ra dưới ánh trăng mờ mờ như nhuộm lên một vầng hào quang ... Người đàn ông nhanh chóng áp cô gái dưới thân, chiếc ghế làm bằng trúc phát ra những tiếng răng rắc khiến cô gái hoảng hốt mang theo chút thở hổn hển kêu lên: Nghị ... đi vào trong phòng ... Ở đây tốt ... giữa thiên nhiên ... Lời người đàn ông còn chưa nói hết thân thể đã trầm xuống, đổi lại là tiếng ngâm nga cố nhịn của cô gái. Những tiếng động có tiết tấu từ chiếc ghế trúc khua động bầu trời đêm yên tĩnh, cô gái cũng dần thả lỏng thân thể, tay vòng qua cổ người đàn ông, đôi mắt mê ly nhìn về phía bầu trời xa xa, những vì sao đang nhấp nháy trên nền trời đen, bốn bên là tiếng nỉ non của côn trùng ... Đêm đã về khuya, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, người đàn ông rốt cuộc cũng chịu ôm cô gái trở về phòng ... trên chiếc giường lớn trong phòng, hai thân thể càng tùy ý triền miên ... Kế hoạch vốn là trở về vào sáng hôm sau cứ thế mà triệt để phá sản ... Lúc Lãnh Nghị thức dậy, nhìn thấy Lâm Y còn đang ngủ say sưa bên cạn mình, cũng không nỡ đánh thức cô dậy, hắn hơi nhỏm người lặng lẽ nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô trong giấc ngủ. Mãi đến gần trưa Lâm Y rốt cuộc mới hơi động đậy thân mình sau đó thoải mái vươn vai, muốn trở mình, đúng lúc đó lại bị Lãnh Nghị kéo trở lại ... Gì? Mắt Lâm Y lúc này mới mở ra, lập tức bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của Lãnh Nghị ... Mặt cô gái phút chốc đỏ bừng, thấy vậy người đàn ông cười có chút đắc ý, trêu cô gái: Ừm, tới giờ còn mắc cỡ sao? Mặt cô gái càng đỏ bừng, cô huých người đàn ông: Nào có ai da mặt dầy như anh! Da anh không đủ dầy, em sẽ thấy thoải mái sao? Người đàn ông cúi đầu, giọng đầy dụ hoặc bên tai cô gái ... Hai người lôi kéo nhau rời giường, rửa mặt, ăn cơm, lại nghỉ ngơi một hồi mới khởi hành trở về thành phố H, lúc đó đã là đầu giờ chiều. Trong khoang xe, cô gái lẳng lặng tựa đầu vào vai người đàn ông, để cảm giác ngọt ngào lặng lẽ lan tỏa giữa hai người. Điện thoại chợt reo lên, Lâm Y cầm lên xem, là Trương Tiểu Mạn gọi, chắc là hôm nay không thấy cô đi làm, nên Tiểu Mạn gọi đến hỏi thăm. Nghĩ như vậy, Lâm Y mỉm cười đón nghe: Lâm Y, sao hôm nay lại không đi làm? Quả nhiên, điện thoại vừa thông thì đã truyền đến giọng nói sốt ruột của Trương Tiểu Mạn. Ừ, giờ mình đang trên đường từ khu nghỉ mát trở về, ngay mai lại đi làm! Lâm Y không nhịn được mỉm cười, mỗi lần cô đột nhiên biến mất, Trương Tiểu Mạn đều là người lo lắng nhất. Trên đường từ khu nghỉ mát trở về? Bạn với ai cùng nhau? Trương Tiểu Mạn đang ngồi trong văn phòng, trước mặt là một xấp báo, A Lan, Văn Di cùng mấy cô gái khác đang vây quanh cô, ngay cả người suốt ngày tỏ vẻ lạnh nhạt là tổ trưởng Hà cũng đang đứng sau lưng Tiểu Mạn, ai nấy đều im lặng nghe cô nói điện thoại. Cùng Lãnh Nghị mà ... có chuyện gì sao? Lâm Y vẻ mặt nghi hoặc hỏi, cô còn có thể ở cùng ai chứ?! Tiểu Mạn này, hôm nay sao thế nhỉ? Ở đầu bên kia Trương Tiểu Mạn thầm thở phào một hơi, cô rất đắc ý ấn phím mở loa ngoài của điện thoại để mọi người chung quanh đều nghe rất rõ ràng, Ồ, là bạn với Lãnh tổng cùng đi nghỉ sao? Có thể để Lãnh tổng nói vài câu được không? Phải đó, ngoại trừ anh ấy thì còn ai chứ? Lâm Y nhịn không được mỉm cười, Bạn muốn nói chuyện với anh ấy sao? Được, chờ chút! Lâm Y ngẩng đầu nhìn Lãnh Nghị, ấn điện thoại lên tai hắn, Nghị, Tiểu Mạn nói muốn anh nói vài lời... Lãnh Nghị vẫn đang thoải mái tựa đầu vào lưng ghế, hắn không hào hứng mấy với câu chuyện của các cô gái, mãi đến khi Lâm Y ấn điện thoại vào tai hắn mới hơi nhỏm dậy, hờ hững nói: Cô bảo tôi nói cái gì? Những lời đối thoại này truyền một cách rõ ràng khắp phòng làm việc, nghe đến giọng của Lãnh Nghị, Tiểu Mạn vội kêu: Lãnh tổng, không cần nói không cần nói, chúng tôi chỉ đùa thôi! Vừa nói vừa "cạch" một tiếng ngắt điện thoại ... Ân, không có gì! Nghe tiếng điện thoại đột ngột bị ngắt, Lãnh Nghị mỉm cười, mấy cô gái này thật là...!! Lâm Y thì nghi hoặc lấy điện thoại về, nói như trách: Đều tại anh cả! Lúc nào mặt cũng lạnh như băng, ai mà không sợ anh chứ! Ạ ... Lãnh Nghị tỏ vẻ vô tội, Vừa nãy anh cũng không có lạnh lùng chút nào mà ... Bên này trong phòng làm việc, Tiểu Mạn rất đắc ý quét mắt một vòng xung quanh, giọng ngạo mạn: Nghe rõ rồi chứ? Tôi không có gạt mọi người chứ? Lâm Y hiện giờ đang ở bên cạnh Lãnh tổng, bọ họ đi nghỉ mát, giờ đang trở về cho nên không có đi làm! Rồi tay cô chỉ về xấp báo trên bàn, Những thứ này viết linh tinh mà mọi người cũng tin sao? Tất cả đều là tin vịt! Nhưng hình chụp trên báo ... A Lan nghi hoặc với tay lấy tờ báo. Nói không chừng là Lãnh tổng bảo Lâm Y đi xem áo cưới thì sao ... ừm, ừm, dù sao Lâm Y với Lãnh tổng cũng không có gì, sự thật đã chứng minh! Tiểu Mạn vẫn dương dương đắc ý.