Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 106 : Cô gái trong lòng hắn (3)

Bên trong công viên có một bãi cỏ xanh rì, bên bải cỏ còn có một dòng suối nhỏ, trong dòng suối là những hòn đá lớn nhỏ được đặt để người ta đặt chân mà đi qua suối, cảnh đẹp như tranh, cách bãi cỏ không xa có một bàn đu dây mà trắng, chỉ là nơi bàn đu dây không có ai, tự nó lắc lư trong gió ... Lúc này bãi cỏ đang bị chiếm dụng bởi một tổ chụp ảnh quảng cảo, đạo diễn của tổ chụp ảnh đang đội mũ, đeo kính râm ngồi nơi một chiếc ghế, sắc mặt ông ta tối sầm, đã hơn một tiếng đồng hồ rồi mà nữ chính trong quảng cáo này vẫn chưa đến, chiếc ghế bên cạnh là một người thanh niên đang ngồi, trên gương mặt điển trai là nụ cười phóng túng, hắn đang cùng các nữ phối diễn chuyện trò vui vẻ. Người đến người đi, tổ chụp ảnh đó rõ ràng là thu hút sự chú ý của không ít người ... Lâm Y đi qua bãi cô mắt cô tự nhiên bị hút về chiếc bàn đu dây kia, thoáng do dự một lát rồi cô cũng cất bước đi về phía đó, nhẹ ngồi xuống, đẩy chân để bàn đu dây tung lên, chiếc váy trắng của cô cũng theo đó phất phơ trong gió. Người mang kính râm là đạo diễn Trần, không có việc gì làm ông lười lĩnh quan sát xung quanh, cặp mắt nhìn nữ nhân đầy kinh nghiệm của ông nhanh chóng bị hút vào hình ảnh cô gái ngồi nơi bàn đu dây, váy trắng tóc đen tung bay trong gió, loáng thoáng có thể thấy được gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần không nhiễm chút bụi trần, thật sự giống như bức tranh tiên nữ hạ phàm ... Đã quen với những gương mặt đầy son phấn trong giới diễn xuất, vẻ đẹp thanh thuần tươi mát kia khiến cho mắt đạo diễn Trần sáng lên, ông không khỏi chăm chú nhìn về phía đó ... Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên làm người thanh niên đang nói chuyện bên cạnh ông cụt hứng, hắn ngẩng đầu lên cầm lấy điện thoại đón nghe rồi rất nhanh ngắt đi sau đó xoay đầu nhìn sang đạo diễn, Đạo diễn Trần, Trương tiểu thư hôm nay không đến, nói ngày mai chụp sau! Ân ... lúc này đạo diễn Trần mới thu hồi tầm mắt, ông hơi chau mày nhìn người thanh niên có gương mặt phóng túng kia, Tương thiếu ... cô ta cũng quá tự mãn rồi ... hay là, chúng ta đổi người? Đổi người? Trên mặt Tương Huy vẫn là nụ cười thản nhiên thường thấy, Đổi ai đây? Lúc này đi đâu tìm người? Đạo diễn Trần cười ha hả, Tương thiếu, đây là sản phẩm của công ty cậu, cậu đồng ý đổi thì tôi lập tức đi tìm người cho cậu... ừm, hiện giờ các cô gái muốn nổi tiếng tìm đâu mà không có! Cô gái muốn nổi tiếng? Vậy cũng phải xem cô ta có bản lĩnh đó không đã ... Trên mặt Tương Huy lộ ra ý cười ái muội, hắn huých đạo diễn, Đạo diễn, lại có phát hiện mới sao? Giới diễn xuất chính là nhiều gái đẹp mà vị đạo diễn này nổi tiếng là có cặp mắt khắc nghiệt, có thể vượt qua ánh mắt khảo nghiệm của ông, khẳng định cô gái này không phải tầm thường, vì điểm này mà Tương Huy mới thích làm việc cùng ông. Hắc hắc ... Ánh mắt đạo diễn Trần sáng lên sau chiếc kính râm, ông ngoảnh về phía bàn đu dây, Cậu thấy cô kia thế nào? Tương Huy nhìn theo hướng chỉ của đạo diễn Trần, đôi mắt đào hoa chợt sáng lên, Thiên sứ?!, khóe môi bật thốt ra hai chữ sau đó thân hình cao ráo đứng bật dậy, đẩy cô gái đang muốn giữ hắn lại ra, phóng thẳng về phía bàn đu dây. Trời ạ, Tương thiếu phong lưu thành tánh quả thật danh bất hy truyền! Cứ thế trực tiếp tìm đến người ta sao? Đạo diễn Trần nhìn theo bóng lưng của Tương Huy, nhẹ lắc đầu ... "Nợ người ta một lời hứa hẹn", câu nói kia của Lãnh Nghị cứ quẩn quanh trong đầu Lâm Y khiến cô thẫn thờ ngồi nơi bàn đu dây, mắt không ý thức dõi nhìn về nơi chân trời, căn bản là không chú ý đến cặp mắt như sói đói đang quan sát mình, mãi cho đến khi Tương Huy đi đến trước mặt cạnh cô, một tiếng kêu "thiên sứ" vang bên tai mới khiến cô trong cơn suy tư bừng tỉnh lại. Mắt Lâm Y mờ mịt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, không ngừng lục lọi trong trí nhớ tìm xem có chút ấn tượng gì không nhưng nhất thời cô không nhớ được là ai ... Trời, thiên sứ, em thật sự không nhớ tôi sao? Tương Huy mặc kệ, hắn đặt mông ngồi sát bên cô. Bàn đu dây đột nhiên có thêm một người liền lắc lư dữ dội một lúc, Lâm Y không tự chủ được vội nắm chặt sợi dây thừng, hơi chau mày, nghi hoặc hỏi: Anh là ...? Trời ạ, tôi đã cứu côi mà ... nhớ không, buổi tối hôm đó, ở trên sườn núi, là tôi chở cô xuống núi, cũng là tôi giúp cô thoát khỏi đám người đang đuổi theo cô ... ờ, nhớ lại rồi chứ gì? Đôi mắt hoa đào của Tương Huy bừng sáng lên, dí mặt sát vào mặt Lâm Y, Hôm đó không không nói cho tôi biết tên cô, nên tôi chỉ đành gọi là "thiên sứ" ... Ồ ... Lâm Y lúc này mới nhớ ra, buổi tối hôm đó khi biết thiếu gia chính là Lãnh Nghị, cô liền chạy khỏi căn biệt thự trên núi, đi nhờ một chiếc xe xuống núi, chiếc xe đó đã qua cải tạo, tốc độ thật kinh người, cũng nhờ vậy mới giúp cô thoát được sự đuổi theo của Lãnh Nghị ... Nghĩ đến đây, Lâm Y mỉm cười nhìn Tương Huy, Chuyện hôm đó, cám ơn anh! Cám ơn gì chứ! Trên mặt Tương Huy vẫn là nụ cười phóng túng quen thuộc, Hôm nay sao lại ngồi ngây người một mình ở đây ... ân, lại gặp phải chuyện khó gì sao ...có cần bản thiếu gia giúp cô giải quyết hay không? Bên kia đạo diễn Trần ngây người nhìn hai người đang ngồi nơi bàn đu dây nói chuyện rôm rả, trong lòng không khỏi thầm phục Tương Huy, tên tiểu tử này quả nhiên có bản lĩnh cua gái, ông cân nhắc một lúc rồi cũng đứng dậy, đi về phía bàn đu dây ... Chụp quảng cáo? Nghe ý đồ của hai người đàn ông, Lâm Y kinh ngạc kêu thất thanh rồi vội từ chối: Không không không, tôi không biết, các người tìm người khác đi! Đơn giản lắm ... Đạo diễn Trầm mỉm cười, nói nhẹ nhàng: Cô chỉ cần mặc áo cưới, cùng nam chính đứng như vậy, đi hai bước, sau đó thâm tình nhìn nam chính, thế là được rồi ... Mặc áo cưới? Lâm Y rõ ràng rất sửng sốt, đôi mắt đen láy nhìn người đàn ông được gọi là "đạo diễn Trần" trước mặt, mình có có cơ hội mặc áo cưới sao? Nội tâm cô chợt dậy sóng ... Đúng rồi, sẽ mặc áo cưới! Sự im lặng của Lâm Y khiến đạo diễn Trần dấy lên một tia hy vọng, ông vội xoay người nhìn về đám người nơi bãi cỏ, Tiểu Lý, đem chiếc áo cưới mà nữ chính mặc qua đây! Được! Bên kia có người đáp lời, rất nhanh hai thanh niên đã nâng một chiếc áo cưới tinh khôi đi qua, chiếc áo cưới đó có đuôi rất dài, trên lớp voan mỏng được đính những hạt pha lê và thêu tay, thắt lại nơi phần eo, thiết kế lộng lẫy mà cực kỳ bắt mắt ... Đôi mắt Lâm Y long lanh như hai vì sao, cô nhìn chiếc áo cưới chằm chằm, ngón tay không tự chủ được duỗi ra nhè nhẹ vuốt ve thân áo... Lúc này cách bãi cỏ không xa là hai phụ nữ đeo kính râm đang lặng lẽ theo dõi cảnh tượng bên này, trên mặt lộ ra một nụ cười ác ý chiếc máy ảnh trong tay lặng lẽ xoay về hướng bàn đu dây ... Đạo diễn Trần nhìn thấy biểu cảm này của Lâm Y, ông mỉm cười, Mỗi cô gái đều có giấc mơ áo cưới của mình ... ừm, hiện giờ cô có thể thể nghiệm trước ... Ờ, thiên sứ, thích áo cưới đến vậy sao? Chậc chậc ... đạo diễn Trần, hay là vai chú rể để tôi thay thế, hắc hắc, ông xem, trai tài gái sắc, xứng đôi chưa? Tương Huy nhìn ánh mắt lưu luyến của Lâm Y đối với chiếc áo cưới, cố ý dựa sát vào người cô, làm ra một tư thế thân mật chú rể dành cho cô dậu, ngả ngớn trêu chọc Lâm Y. Cách đó không xa, máy ảnh "tạch tạch" chụp liên hồi ... Ngón tay đang vuốt chiếc áo cưới chợt ngừng lại, Lâm Y lúc này mới hoàn hồn, cô vội đẩy Tương Huy đang dán sát người mình ra, hàng mi dài nhẹ chớp, cô buông tay, cười gượng: Áo cưới này rất đẹp ... nhưng mà tôi không biết diễn, thực xin lỗi! Học thì sẽ biết thôi ... Tương Huy vội níu Lâm Y lại. Cô gái, cô có thể thử xem, tôi đảm bảo sẽ lăng xê cô thành người nổi tiếng, sau này cô có thể thuận lợi tiến vào ngành giải trí ... Đạo diễn Trần hứa hẹn, đây chính là giấc mơ của rất nhiều cô gái nha ... Không đâu ... Lâm Y vừa nói vừa đứng dậy, Tôi không thích hợp, cảm ơn mọi người ... tôi phải đi đây! Lâm Y nhìn hai người khẽ gật đầu thay cho lời tạm biệt rồi xoay người đi về phía bãi cỏ. Hai người đàn ông cùng nhìn nhau, haizz, mồi câu hấp dẫn như vậy cũng không có tác dụng với cô gái này sao? Này này ... thiên sứ ... Tương Huy rất nhanh hoàn hồn lại, hắn nhảy khỏi bàn đu dây đuổi theo cô gái, kéo cánh tay Lâm Y lại, Khụ khụ ... chuyện này chúng ta còn có thể thương lượng mà ... ví dụ như cô có điều kiện gì, có thể đề xuất ... Lâm Y giật cánh tay ra khỏi tay Tương Huy, giọng nhàn nhạt: Tôi thật sự không biết diễn! Tôi dạy cô! Tiếng cười phóng túng của Tương Huy dẫn đến ánh mắt dò xét của nhiều người xung quanh. Lâm Y chau mày, nhất thời không thoát thân được, đang lúc sốt ruột thì trước mắt xuất hiện một bóng dáng cao gầy chặn trước mặt Tương Huy, Nhất Phàm ... Lâm Y sửng sốt rồi ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên. Lăng ca! Tương Huy cũng sửng sốt nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, cười thật tươi: Sao anh lại ở đây? Lăng Nhất Phàm nhìn Lâm Y mỉm cười: Lâm Y! Sau đó ánh mắt hắn dời sang Tương Huy, lần nữa mỉm cười nhưng nụ cười pha thêm chút uy nghiêm, Tương thiếu, sao có thể ép buộc người khác diễn được chứ? Lăng ca, tôi chỉ đề nghị thôi chứ không ép buộc! Tương Huy lại cười, Tôi không biết thiên sứ có quen với Lăng ca! Thiên sứ? Lăng Nhất Phàm sửng sốt sau đó khóe môi giương lên, xoay đầu nhìn Lâm Y bên cạnh, cười thật ấm áp, Cậu gọi Lâm Y là thiên sứ sao? Ân, cô ấy không chịu cho tôi biết tên ... nên tôi chỉ đành gọi là thiên sứ thôi. Thì ra tên là Lâm Y! Tương Huy cười sảng khoái, hắn xoay người vẫy tay về phía đạo diễn vẫn còn đứng cạnh bàn đu dây, Đạo diễn Trần, ông qua đây! Đạo diễn vội đi đến, từ xa đã vẫy tay với Lăng Nhất Phàm: Lăng thiếu, ngưỡng mộ đã lâu, thật là hân hạnh!