Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 10 : Cô và hắn có quan hệ gì?

Uông Linh và Lâm Y cùng nhìn Lăng Nhất Phàm, nhất là Uông Linh, bà ngạc nhiên cười hỏi Lăng Nhất Phàm: Em biết Lãnh tổng sao? Lăng Nhất Phàm cười nói: Em với anh ta lúc ra nước ngoài học xem như là đồng học ... quan hệ cũng không tệ ... Hay là em đưa Lâm Y đi đi, dù sao cũng lâu rồi em không gặp lại anh ta ... Ừm, vậy cũng tốt ... Uông Linh cười nhìn Lăng Nhất Phàm, Bạn đồng học này của em thật không dễ hầu hạ ... thuận tiện em giúp chúng ta nói vài câu ... Anh ta luôn như vậy, với ai cũng cực kỳ lạnh lùng ... Nhưng gánh vác một tập đoàn quốc tế lớn như vậy cũng không dễ dàng ... Lăng Nhất Phàm vẫn tươi cười nói sau đó nhìn Lâm Y, Giờ chúng ta đi được chưa? Được ... Lâm Y bất đắc dĩ gật đầu. Trong xe, Lăng Nhất Phàm vừa lái vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn Lâm Y đang ngồi ở ghế phụ, mỉm cười: Vì sao không muốn qua bên đó? Ồ, không phải, buổi chiều tôi còn có tiết dạy ... Lâm Y lấp liếm nói, không biết vì sao, trước mặt Lãnh Nghị cô luôn có một cảm giác bị áp bức không nói nên lời, lúc nào cũng cẩn trọng dè dặt làm việc, như vậy thật mệt! Lăng Nhất Phàm chỉ cười không nói gì. Nhìn hai bóng cười cùng xuất hiện nơi cửa văn phòng, đáy mắt Lãnh Nghị trong thoáng chốc trầm xuống nhưng biến mất rất nhanh, hắn vẫn như ngày thường ngồi nơi chiếc ghế rộng rãi của mình, không biểu hiện gì ngoài ánh mắt chăm chú quan sát. Lãnh thiếu ... Lăng Nhất Phàm hoàn toàn không để tâm đến sự lạnh nhạt của Lãnh Nghị, hắn bước đến gần, tươi cười nhìn Lãnh Nghị cất tiếng chào, lúc này trên mặt Lãnh Nghị mới lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, thân thể vẫn như cũ không nhúc nhích, Cậu về đây lúc nào? Vừa mới về được mấy ngày ... Lăng Nhất Phàm cười, ngồi xuống một chiếc ghế trước mặt Lãnh Nghị rồi quay đầu nhìn Lâm Y, vỗ vỗ một chiếc ghế khác nói: Lâm Y, cô ngồi đây đi! Lãnh Nghị lúc này mới nhìn Lâm Y, thấy vậy cô vội nhìn hắn mỉm cười sau đó thoáng cúi người cầu túi văn kiện trong tay đặt lên mặt bàn làm việc lớn trước mặt hắn, Lãnh tổng, đây là bản kế hoạch mà chúng tôi đã sửa chữa theo ý các người ... Lãnh Nghị lúc này mới ngồi thẳng dậy, trên mặt không chút biểu cảm đón lấy túi văn kiện đặt sang một bên, giọng lạnh nhạt nói: Cuộc họp sắp tới của chúng tôi là để thẩm định bản kế hoạch của các người, cô đại diện bên phía trường học tham gia sau đó đem ý kiến của chúng tôi tổng hợp lại rồi mang trở về cho hiệu trưởng Uông! Tôi ... tham dự cuộc họp của các người? Lâm Y ngẩn người, chuyện này cô hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý. Ngẩng nhìn Lãnh Nghị, cô ấp úng: Lãnh tổng, có nên kêu hiệu trưởng Uông đến tham dự, tôi ... không hiểu lắm! Lãnh Nghị cau mày, ánh mắt sắc như dao quét về phía Lâm Y, giọng nói càng lạnh như băng mang theo một sự sắc bén đáng sợ: Cuộc họp mười phút sau bắt đầu, cô cho rằng chúng tôi nên đợi hiệu trưởng Uông của các cô đến sao? Cô không hiểu thì lần sau đừng đến đây, tìm một người hiểu chuyện đến là được! Nhìn sắc mặt Lãnh Nghị đột nhiên trở nên âm trầm, nghe lời trách móc nghiêm khắc của hắn, Lâm Y ngượng ngùng đứng đó, hốc mũi có chút chua xót. Trong lòng cô không ngừng gào thét: Không phải tôi muốn đến! Rống gì mà rống! Có tiền thì giỏi lắm sao? Nếu như không phải có việc cầu người, tôi ... Lâm Y rũ mi, tưởng tượng hình ảnh mình cầm lấy xấp văn kiện dầy cộp trên bàn ném thẳng vào gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng kia sau đó cười khinh miệt xoay lưng bước ra khỏi căn phòng lạnh lẽo này ... Haizzz, Lãnh thiếu ... Lăng Nhất Phàm kéo Lâm Y ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, hắn rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân vì sao Lâm Y không muốn đến đây, Cô gái trẻ mà ... đừng dọa cô ấy sợ ... Lãnh Nghị không để ý đến Lăng Nhất Phàm, ngón tay thon dài của hắn ấn một phím trên điện thoại, lập tức từ đó truyền đến giọng của Ngãi Mỹ: Lãnh tổng? Cô qua đây dẫn Lâm tiểu thư đi, chuẩn bị cho cô ấy giấy viết để ghi chép, ở phòng họp đợi tôi, mười phút sau tôi đến! Giọng Lãnh Nghị vẫn lạnh như băng không để cho Lâm Y kịp có bất kỳ nghi hoặc nào thì đã "cụp" một tiếng ngắt điện thoại. Rất nhanh Ngãi Mỹ đã đẩy cửa bước vào, đi đến trước mặt Lâm Y: Lâm tiểu thư, xin đi theo tôi ... Lâm Y chỉ đành đứng dậy bước theo Ngãi Mỹ ra ngoài ... Lăng Nhất Phàm dõi mắt theo bóng Lâm Y sau đó xoay lại nhìn gương mặt tối sầm của Lãnh Nghị, không nói tiếng nào ... Ngãi Mỹ dẫn Lâm Y đi xuyên qua một phòng họp lớn đến một phòng họp nhỏ kế đó ngồi đợi. Mười phút sau bóng dáng cao lớn của Lãnh Nghị đã đúng giờ xuất hiện nơi cửa, hắn ngồi xuống nơi ghế chủ tọa, ra lệnh cho Ngãi Mỹ: Gọi ba người phụ trách việc cải cách trường đại học H đến họp! Ngãi Mỹ đáp lời rồi rời đi ... Sóng mắt Lâm Y khẽ xao động, cuộc họp này dường như là ... quyết định đột xuất thì phải? Bằng không ai dám để cho tổng giám đốc đến trước đợi? Nghĩ đến điểm này, Lâm Y không tự chủ được ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng kia, vừa hay đụng phải tia nhìn của hắn đang quét về phía mình, Lâm Y hơi bĩu môi, thu hồi tầm mắt. Động tác nhỏ của Lâm Y không thoát khỏi ánh mắt tinh tường của Lãnh Nghị, trên mặt hắn vẫn là một vẻ lạnh lùng nhưng giọng nói đã nhu hòa hơn nhiều: Cô muốn nói gì thì cứ nói ... Khong muốn nói gì! Lâm Y lạnh nhạt trả lời, không thèm nhìn hắn nữa chỉ cúi đầu lật lật quyển sổ trong tay. Có gì hay ho để nói với hắn đây chứ? Khóe môi Lãnh Nghị hơi câu lên, hắn cũng không lên tiếng chỉ nhìn chằm chằm cô gái đang mải cúi đầu lật quyển sổ ghi chú ... Không lâu lắm ba người kia đều đến đông đủ, thực ra nội dung cuộc họp hôm nay rất đơn giản, Lãnh Nghị từ đầu đến cuối không nói một câu nào, đều là Ngãi Mỹ chủ trì, ba người phụ trách thay nhau phát biểu, Lâm Y thì phụ trách ghi chép lại những ý chính trong lời phát biểu của họ. Rất nhanh cuộc họp đã kết thúc, Lãnh Nghị xua tay, chỉ nói một câu: Tan họp! Lâm Y cũng giống như những người khác sửa soạn lại một chút tư liệu rồi chuẩn bị rời đi. Đem tư liệu cô vừa ghi chép đưa cho tôi xem! Lãnh Nghị sắc bén nhìn Lâm Y. Được ... Lâm Y chỉ đành ngừng bước chân đưa cho Lãnh Nghị quyển ghi chú còn mình thì đứng bên cạnh đơi. Rất nhanh Lãnh Nghị đã đọc hết phần ghi chú của Lâm Y sau đó mặt vẫn không chút biểu cảm ném trả lại cho cô. Nhặt lấy quyển ghi chép trên bàn, Lâm Y nhìn Lãnh Nghị rồi hơi cúi cười biểu thị từ biệt sau đó đi về phía cửa phòng. Đứng lại! Giọng nói lạnh như băng của Lãnh Nghị đột ngột vang lên. Còn chuyện gì sao? Lâm Y hơi nhíu mày ngừng bước nhìn hắn. Cô với hắn có quan hệ gì? Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, ánh mắt lại nhìn về một nơi vô định. Ai? Lâm Y ngơ ngác hỏi. Lăng Nhất Phàm! Lãnh Nghị nhíu mày. Lăng Nhất Phàm? Trong đầu Lâm Y vận chuyển thật nhanh, đôi mi dày rợp khẽ rung, Anh nói là người vừa nãy đến cùng tôi đó sao? Ánh mắt Lãnh Nghị ghim trên người Lâm Y, cô gái này thật biết giả vờ! Môi mỏng nhẹ nhếch lên, Cô sẽ không nói cho tôi biết là cô không biết hắn chứ? Tôi ... đúng là không biết anh ta, cũng không biết anh ta tên là gì ... Lâm Y hơi lùi lại né tránh ánh mắt của hắn. Nói như vậy, hai người mới gặp nhau ở văn phòng của tôi, sau đó cùng tiến vào sao? Lãnh Nghị cười lạnh. Không phải ... Tôi gặp anh ta ở văn phòng của hiệu trưởng Uông, anh ta nói là bạn học của anh, đã lâu không gặp anh, tiện đường đưa tôi sang đây ... Lâm Y giải thích đơn giản. Nhưng hắn nói bốn năm trước đã biết cô rồi! Ánh mắt sắc như đao của Lãnh Nghị vẫn không rời khỏi Lâm Y. Lâm Y hơi thất thần nhìn Lãnh Nghị! Sao cô lại phải giải thích với hắn nhỉ? Liên quan gì đến hắn đâu? Lâm Y chợt thấy mình thật buồn cười! Cô cười nhạt: Lãnh tổng, đây là việc riêng của tôi, không liên quan gì đến trường đại học H, cũng không liên quan gì đến anh! Lâm Y không muốn nói nhiều với hắn, nói xong câu đó liền nhấc chân rời đi. Cổ tay lập tức bị người đàn ông nãy giờ vẫn ngồi yên trên ghế nắm lại, hung hăng kéo cô trở về, Lâm Y loạng choạng, suýt nữa là ngã nhào vào lòng hắn, quyển sổ ghi chép cũng rơi xuống đất. Vội đứng vững lại, cô áo não nói: Anh làm gì vậy?