Lưu luyến không quên 2

Chương 14 : Đi cưỡi ngựa

Trong một trường đua rộng rãi nằm ở vùng ngoại ô, Lãnh Nghị trong trang phục cưỡi ngựa đang ngồi trên lưng một chú ngựa cao lớn, rong ruổi một vòng lại một vòng nhưng hắn dường như không hài lòng. Nhìn thấy chú ngựa cao to xinh đẹp ngừng bên cạnh mình, ánh mắt của người trên lưng ngựa đang quét về phía mình, Lâm Y hiểu ý cầm ly nước đưa qua, Muốn uống nước sao? Cô ngẩng đầu nhìn hắn. Người đàn ông trên lưng ngựa lạnh lùng đón lấy bình nước, uống một ngụm rồi trả lại, Lâm Y nhanh chóng đón lấy. Thấy hắn còn chưa đi, cô lại đưa khăn lên, Lau mồ hôi sao? Đôi mắt của người trên lưng ngựa vẫn ghim trên người Lâm Y, duỗi tay về phía cô. Lâm Y nhét chiếc khăn lông vào tay hắn nhưng bàn tay kia không hề có ý cầm lấy khăn lông. Vậy anh muốn gì? Lâm Y kinh ngạc hỏi. Người lạnh lùng như băng trên lưng ngựa kia lại phá lệ câu môi cười: Cô lên đây giúp tôi lau mồ hôi! Cái gì? Lên ngựa giúp hắn lau mồ hôi? Lâm Y dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn, hoài nghi không biết liệu cô có nghe lầm hay không, đến khi xác định là bản thân không nghe lầm cô nuốt nuốt nước miếng: Tôi lên không được! Anh tự lau đi! Ánh mắt Lãnh Nghị chuyển sang nhóm vệ sĩ đứng khoanh tay gần đó, giọng lạnh như băng: Giúp Lâm tiểu thư lên ngựa! Dạ! Hai người vệ sĩ lập tức trả lời, trước khi Lâm Y kịp phản ứng thì đã đỡ lấy cánh tay cô đỡ lên lưng ngựa. Đừng mà! Lâm Y thất kinh không ngừng dãy dụa, lúc này bên hông chợt bị giữ chặt, một bàn tay của Lãnh Nghị đã đặt nơi vòng eo mảnh khảnh của cô, kéo mạnh một cái, cả người Lâm Y đã vững vàng ngồi trên lưng ngựa, đôi cánh tay hắn sau đó vòng qua người cô nắm chặt dây cương. Chân Lãnh Nghị thúc vào bụng ngựa, tay thì kéo dây cương, chú ngựa lập tức tăng tốc chạy ... Khăn lông rơi trên mặt đất còn trên lưng ngựa thì không ngừng truyền đến tiếng thét chói tai của một cô gái ... Ngựa chạy thật nhanh, ngồi trên lưng ngựa rất xóc, Lâm Y bị dọa đến gương mặt trắng bệch. Aaa! Tôi sắp rơi xuống rồi ... Cô la lớn, dán chặt chính mình vào lòng người đàn ông, sau một cái nghiêng người thì hai tay bắt đầu gắt gao bấu chặt thắt lưng của người đàn ông ... Nơi khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, càng cố ý phóng ngựa rong ruổi ... Cô gái trong lòng đã dần yên tĩnh lại, hai tay vẫn bấu chặt eo của người đàn ông, đôi mắt đen láy không ngừng đảo trong lồng ngực rộng rãi của người đàn ông, hừm, tôi cứ nắm chặt lấy anh, có rơi thì tôi kéo anh cùng rơi theo! Lãnh Nghị chợt vung roi, chú ngựa liền chạy nhanh ra khỏi mã trường, men theo sườn dốc chạy xuống một con đường nhỏ chạy mãi cho đến một vùng đồi núi ... Lâm Y cả kinh vội thét gọi: Anh muốn chạy đi đâu? Mau thả tôi xuống! Chạy vào núi một vòng ... Ừm, cô bám chặt lấy bằng không rơi xuống, tôi mặc kệ! Giọng người đàn ông nhàn nhã thốt lên, có thể nghe ra tâm tình của hắn tốt lắm. Tôi không đi, không muốn đi. Mau thả tôi xuống ... Trên lưng ngựa truyền đến tiếng kêu vô ích của cô gái. Chạy đến một mảnh đất trống trong sơn cốc bốn phía cỏ xanh mơn mởn, chú ngựa chạy chậm lại rồi rốt cuộc dừng hẳn. Lãnh Nghị cúi đầu nhìn thoáng qua cô gái vẫn như cũ gắt gao ôm lấy thân thể hắn không buông, khóe môi gợi lên một ý cười trêu: Cô còn không thả tay ra, tôi làm sao xuống ngựa? Anh xuống rồi, tôi làm sao bây giờ? Điều Lâm Y đang nghĩ là, hắn xuống ngựa rồi, cô không biết nắm vào đâu, đương nhiên là sẽ rơi xuống! Lãnh Nghị rốt cuộc bật cười thành tiếng: Tôi xuống ngựa rồi, cô cũng xuống theo mà! Đạo lý đơn giản như vậy! Lâm Y ngẩng đầu nhìn Lâm Y, hả, thì ra hắn biết cười nha! Nhưng ngoài miệng thì vẫn chua ngoa: Không chừng anh xuống ngựa rồi, con người sợ hãi đột nhiên chạy đi thì sao? Lãnh Nghị nhịn không nổi nữa: Vậy ý cô là, hai người chúng ta cứ ngồi như vậy mãi không cần xuống ngựa? ... Lâm Y rốt cuộc cũng chậm rãi nới tay khỏi eo lưng người đàn ông, Lãnh Nghị nghiêng người nhảy xuống lưng ngựa, đỡ lấy thắt lưng mảnh khảnh của Lâm Y, kéo một cái, ôm cô rời khỏi lưng ngựa. Hai chân vững vàng đặt trên mặt đất rồi Lâm Y vội đẩy tay Lãnh Nghị ra, nhưng vừa mới nhúc nhích thì mày đã bắt đầu chau lại, cô thấp giọng rầu rĩ nói: Haizz, thắt lưng của tôi không động đậy được! Cô thoáng nghiêng thân mình, vẫn duy trì tư thế trên lưng ngựa, thắt lưng dường như không xoay được. Ánh mắt thâm trầm của Lãnh Nghị chợt lóe lên, vươn tay giữ nơi thắt lưng cô: Tôi giúp cô mát xa một chút ... Mát xa? Đáy mắt Lâm Y thoáng qua một tia kinh hoảng, vội tránh đi: Không cần ... Nhưng vừa nhúc nhích thì nơi eo truyền đến cơn đau khiến cô nhịn không được rên lên e. Mát xa thôi mà, cô nghĩ đi đâu vậy? Khóe môi Lãnh Nghị lại câu lên một nụ cười trêu chọc. Gò má Lâm Y đỏ bừng, không nói tiếng nào; Lãnh Nghị liếc cô một cái, một tay cố định nơi thắt lưng cô, tay kia thì dùng sức xoa bóp phần cơ nơi thắt lưng ... Aaa! Đau lắm, anh nhẹ tay một chút có được không? Lâm Y nhíu mày. Nhẹ một chút thì không có hiệu quả! Người đàn ông ngoài miệng nói vậy nhưng lực trên tay tự nhiên nhẹ hơn rất nhiều, ừm, thắt lưng này, thế nào lại mảnh khảnh như vậy? Đột nhiên tay hắn nhấn mạnh một cái, xoay mạnh eo lưng nhỏ kia, trong tiếng thét kinh hãi của cô gái, cả người cô lại ngã vào lòng người đàn ông, trên trán trong nháy mắt toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Người đàn ông chừng như rất hài lòng khi thấy cô gái chủ động "yêu thương nhung nhớ", đôi tay hắn cũng rất tự nhiên đáp nơi thắt lưng của cô gái. Tiêu rồi, lại xấu mặt nữa rồi, cô gái cuống quýt muốn thoát ra từ trong lòng người đàn ông nhưng đôi tay đang đặt nơi thắt lưng cô như nặng ngàn cân, giọng nói của Lãnh Nghị chợt vang lên bên tai: Cô xoay thắt lưng một chút xem có còn đau hay không? Mắt Lâm Y chợt lóe lên, cô ngoan ngoãn xoay xoay thắt lưng giữa đôi bàn tay to kia, quả nhiên là có thể xoay được rồi, chỉ có nơi hông hơi đau nhức một chút mà thôi, kết quả của việc xóc nảy kịch liệt trên lưng ngựa ... Ừm, không đau rồi! Chỉ hơi nhức một chút! Lâm Y vừa nói vừa ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt Lãnh Nghị đang chăm chú nhìn cô, trong đáy mắt đó có một thứ gì đó khác thường đang chớp động rồi dẫn trở nên rõ ràng ... Tim Lâm Y hơi xao động, trong một nháy mắt ngẩn người, ngây ngốc nhìn gương mặt anh tuấn bức người của người đàn ông trước mặt. Khóe môi người đàn ông chậm rãi câu lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên vầng trán trắng bóng của cô gái, một giọng nói nhu hòa chưa từng có trước đây theo đó cất lên: Ăn nhiều một chút đi, xem thắt lưng của em kìa, nhỏ đến nỗi dường như có thể gãy bất cứ lúc nào! Lâm Y đột nhiên tỉnh táo lại, cô hoảng loạn đẩy hai tay Lãnh Nghị ra xoay người nhìn quanh sơn cốc trống trải, trong đầu một mảnh trống rỗng ... Lúc trở về, Lâm Y vẫn ngồi ở phía trước như lúc đi, Lãnh Nghị ngồi ở phía sau. Lần này hắn không giục ngựa phóng nhanh nữa, chú ngựa bước từng bước thong thả trở về, một tay hắn nắm dây cương, một tay vịn lấy eo cô. Tịch dương như lửa, nhuộm trên mặt hai người một màu hồng rực, đẹp tựa như tranh ... Về lại mã trường, Lãnh Nghị ôm cô gái trên lưng ngựa xuống, nhàn nhạt nói: Đi tắm đi! Đôi mi dày của Lâm Y khẽ chớp, thấp giọng nói: Tôi không có mang quần áo theo! Trong túi tôi có! Giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, không chút xao động. Trong túi hắn có? Lâm Y lần nữa kinh ngạc đến há hốc miệng, một lúc lâu không nói thành lời, thì ra hắn sớm đã có chuẩn bị! Trong phòng tắm, Lâm Y mở chiếc túi Lãnh Nghị vừa đưa cho cô, vạch ra xem: quần áo màu trắng, ừm, màu này đúng sở thích của cô. A!!! Ngay cả nội y cũng có, hơn nữa ... kích cỡ cũng đúng ... Hắn làm sao biết được? Mặt Lâm Y thoáng chốc hồng đến mang tai ...